Kỷ Nhiên là khách quen của POP, mấy chiếc xe của cậu đậu trong gara đều được mấy tiểu đệ trông bãi đậu xe biết, không phải là do trí nhớ người ta tốt mà là mỗi chiếc xe của cậu đều rất xa xỉ và nổi tiếng.
Tiểu đệ trong bãi vừa thấy xe cậu đã lập tức đi tới cửa chờ đợi.
"Anh Nhiên, anh đến rồi." Tiểu đệ đưa hai tay nhận chìa khóa, khom người xuống, thái độ cung kính.
"Ừm." Kỷ Nhiên rút mấy tờ tiền mệnh giá lớn ở trong ví ra ném cùng với chìa khóa lên tay đối phương, "Buổi tối sắp xếp một người tới, số tiền còn lại thì tự mình cầm."
Tiểu đệ đã tập mãi thành quen, ngay cả lời cảm ơn cũng nói rất thuận miệng: "Cảm ơn anh Nhiên! Anh Nhiên chơi vui vẻ, mười giờ tối em sẽ kêu người ở đây đợi anh."
Tần Mãn nhìn lướt qua, xấp tiền kia không ít hơn mười tờ.
Kỷ thiếu gia đúng là danh bất hư truyền, rất hào phóng.
Nhớ tới bản thân đang giữ tấm thẻ đen của cậu, Tần Mãn khẽ nhếch miệng thành nụ cười đầy ẩn ý.
Đúng lúc Kỷ Nhiên quay đầu thấy được, cậu nhíu lông mày: "Anh cười cái gì?"
Tần Mãn nhướn mày: "Không có gì."
"...Lát nữa vào trong nhớ ăn nói cẩn thận." Kỷ Nhiên nhắc, "Nhớ chuyện lúc trước tôi nói với anh không? Nếu anh dám lỡ miệng thì tôi sẽ khiến Tần gia phá sản thêm lần nữa."
Vị trí Nhạc Văn Văn đặt là bàn tốt nhất của POP, Kỷ Nhiên xuyên qua đám người, liếc mắt đã thấy Nhạc Văn Văn đang ngồi cầm đầu, ăn mặc lộng lẫy. Bình thường cậu ta tới tới quán bar đều mặc nữ trang, nhưng hôm nay vẫn tính là bớt phóng túng – chỉ là mặc áo thun ở đằng sau có viết "Tìm đàn ông" thôi.
Nhạc Văn vừa quay đàu đã thấy Kỷ Nhiên và Tần Mãn, không phải do mắt cậu ta tốt mà là hai người này dù ở trong đám đông nhưng vẫn quá nổi bật.
"Kỷ Nhiên!!" Cậu ta không ngừng vẫy tay, chỉ sợ Kỷ Nhiên không nhìn thấy mình.
Kỷ Nhiên đảo mắt ngao ngán. Mỗi lần bọn họ tới nơi này đều ngồi ở hàng ghế dài đó, cậu còn quen đường hơn cả nhân viên phục vụ nữa.
Hàng ghế dài hôm nay có rất nhiều người, có mấy người không được ngồi thì đứng vây xung quanh. Mọi người vừa thấy Nhạc Văn Văn vẫy tay đã biết là ai tới, tất cả đều ngừng việc đang làm mà tập trung ánh mắt về phía cậu.
Tuy trước đó đã nghe Nhạc Văn Văn nói qua nhưng lúc tận mắt nhìn thấy Tần Mãn tới vẫn khiến rất nhiều người kinh ngạc trợn to hai mắt.
Tần Mãn tuổi xấp xỉ với bọn họ nhưng ở trong lòng mọi người hắn đã sớm ngang hàng với bậc cha chú của họ.
Lúc bọn họ còn đang mặc quần bò nhận thầu mở quán trà sữa cạnh trường học thì Tần Mãn đã mặc âu phục đeo giày da xuất hiện ở trung tâm thương mại cùng bàn chuyện với các ông chủ lớn khác, làm việc gì cũng nhanh hơn người khác, lại thành thục ổn trọng, lạnh lùng nhưng tự tin, là tiêu chuẩn của "con nhà người ta" trong truyền thuyết.
Phần lớn người ngồi ở đây là công tử bột nổi danh, không ít lần nghe trong miệng cha mẹ mình nhắc tới tên Tần Mãn, hiện giờ người này ngã từ trên mây xuống, ai cũng không nhịn được nhìn nhiều thêm để hóng hớt.
Tuy trên ghế đã ngồi đầy người nhưng vẫn để lại vị trí cho Kỷ Nhiên, thấy cậu tới ai cũng thức thời nhường ra vị trí giữa.
Kỷ Nhiên không nhìn người sau, đi tới chỗ của mình, cảm giác được ánh mắt bốn phía, cậu nói: "Nhìn cái rắm."
"Nhìn anh đẹp trai cứ gì." Có người ngồi bên cạnh nở nụ cười, đưa điếu thuốc cho cậu, "Làm một điếu?"
Kỷ Nhiên ngậm điếu thuốc lập tức có người tới châm lửa cho cậu.
Cậu vừa mới hít một hơi thì có người đụng đùi của cậu.
Tần Mãn tự nhiên đi tới bên cạnh cậu.
Mà Kỷ Nhiên không mở miệng, không ai dám nhường chỗ cho hắn.
Kỷ Nhiên phun khói về phía Tần Mãn: "Không có chỗ, anh đi ra ngoài đứng đi."
Thấy vẻ mặt Tần Mãn vẫn như thường, mọi người lập tức hiểu ra – Kỷ Nhiên không hề nói giỡn chơi, cậu thật sự đi bao dưỡng Tần Mãn.
Thấy điệu bộ này, có hai nam nhân ngồi ở góc không nhịn được xì xào bàn tán.
"...Kỷ Nhiên đối xử với Tần Mãn như thế thật sự không có chuyện gì sao?"
"Tần gia phá sản rồi, có thể đánh rắm gì nữa."
"Mà tôi nghe nói Tần Mãn giao thiệp rất rộng, cho dù có làm lại từ đầu cũng không khó đâu. Kỷ Nhiên đắc tội hắn, nếu sau này Tần Mãn ngóc đầu trở lại... Vậy chẳng phải là sẽ xong đời sao?"
"Thích." Người kia cười khinh bỉ, đè thấp âm lượng, "Có xong đời cũng là Kỷ Nhiên xong đời, liên quan quái gì tới chúng ta? Chúng ta chỉ cần ngồi xem trò vui là được, đừng dính líu."
Thấy Tần Mãn bất động, Kỷ Nhiên bất mãn nói: "Anh có nghe thấy không, đừng đứng ở đây, vướng chân vướng tay..."
"Nhanh." Nhạc Văn Văn đứng dậy cắt ngang lời cậu, rồi vung tay với người ngồi bên trái Kỷ Nhiên, "Nhanh chóng sang chỗ khác ngồi để chỗ cho Tần Mãn! Nhanh lên!"
Thấy Nhạc Văn Văn ra lệnh, Kỷ Nhiên thở ra khói nhưng không nói tiếng nào. Người bên cạnh thấy cậu không có ý kiến mới cẩn thận nhường chỗ.
"Trời ạ." Tần Mãn vừa mới ngồi xuống, Nhạc Văn Văn đã không nhịn được kéo ống tay áo Kỷ Nhiên, hạ thấp giọng hưng phấn nói, "Thật sự là Tần Mãn! Tiểu Nhiên Nhiên, ông thật tuyệt vời! Ông quá trâu bò rồi! Ngày mai, ngày mai chúng ta sẽ đi Bản Sắc, ông mang Tần Mãn tới để đám chị em của tui được mở rộng tầm mắt!"
Bản Sắc là bar gay mà Nhạc Văn Văn thường đi.
"Tự mình đi." Kỷ Nhiên không muốn va chạm với đám chị chị em em gì đó của Nhạc Văn Văn, cậu nhìn xung quanh rồi nói, "Cái đờ mờ, sao ông gọi đám yêu ma quỷ quái này tới làm gì?"
Bọn họ hay tụ họp ở quán bar, thường chơi cùng toàn là mấy kẻ nhiều tiền không có chỗ xài nên thích vung tiền ở mấy chỗ như thế này. Tuy chơi cùng nhưng đều có điểm mấu chốt. Hôm nay đúng là có vài người nhưng toàn kẻ kẻ nổi danh hư hỏng, mười ngón tay cũng không đếm hết được đống chuyện xấu của tụi nó, ngoại trừ giết người phóng hỏa thì những việc khác hầu như đã làm được tám chín phần.
Đám người kia lúc mới lên đại học hay quấn lấy Kỷ Nhiên. Cậu chỉ vì thích đua xe nên mới miễn cưỡng nói với bọn họ mấy câu. Từ khi cậu tìm được tổ chức đua xe chính quy thì không còn lui tới với những người này nữa.
Không phải cậu sợ mà là ngại phiền phức. Cậu không muốn trêu chọc gây họa rồi để cho người mang chức danh cha ruột kia mò tới tìm cậu.
"Không phải tui gọi tới." Nhạc Văn Văn cũng biết nặng nhẹ, cậu ta nói, "Ban nãy bọn nó ngồi ở bàn bên cạnh, vốn không muốn ngồi với chúng ta nhưng có đứa lắm miệng nói chuyện Tần Mãn tới với tụi nó. Giờ thì hay rồi, đuổi cũng không chịu đi."
Kỷ Nhiên đáp: "Lắm chuyện."
Vừa dứt lời thì có một tên yêu ma quỷ quái mở miệng.
"Kỷ Nhiên, hôm nay mày tới trễ." Tay người nọ ôm lấy eo bạn gái sờ soạng, tay khác giơ ly rượu lên, "Nên phạt ba ly chứ? Đến, tao uống cùng mày!"
Người nọ là thủ lĩnh của nhóm yêu quái, tên Cố Triết, là tên khó chơi nhất trong đám, cha gã không biết đã vơ vét bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân rồi.
Kỷ Nhiên cười, đáy mắt hiện lên vẻ xem thường, do ánh đèn quá mờ nên không mấy người thấy rõ. Cậu không lên tiếng, cậu nâng lên ly rượu mới được đổ đầy rồi một ngụm uống hết.
Cố Triết lập tức giơ tay, cùng Kỷ Nhiên cụng ly trên không.
Uống xong, Cố Triết nâng ly rượu đưa tới trước mặt bạn gái, nữ nhân ăn mặc thiếu vải vội vàng nâng hai tay mở chai rượu rồi ngoan ngoãn rót rượu cho gã.
Kỷ Nhiên thoáng nhướng mi, quay đầu gọi người bên cạnh: "Này."
Tần Mãn ưu nhã ngồi gác chéo chân, phảng phất như hắn đang ngồi trên bàn đàm phán xa hoa chứ không phải ở trong quán bar ồn ào ầm ĩ: "Hả?"
"Rót rượu cho tôi." Kỷ Nhiên dùng đầu ngón tay chỉ miệng ly.
Đông đảo ánh mắt quét tới. Tần Mãn chỉ liếc nhìn ly rượu rồi ung dung thả chân xuống, cầm chai rượu rót đầy cho cậu.
Kỹ thuật rót rượu vô cùng tốt, một chút bọt cũng không có.
Kỷ Nhiên nhìn chất lỏng sắp tràn ra khỏi miệng ly, vẻ mặt đang cười như không cười, hỏi: "Sao, sợ lãng phí rượu à?"
Cố Triết uống hết một ly: "Kỷ Nhiên, uống đi chứ."
Kỷ Nhiên liếc nhìn Cố Triết, trong lòng bắt đầu không kiên nhẫn, ực một tiếng rồi uống cạn.
Cố Triết thích làm lão đại mà cố tình lúc đó đám người kia lại thích Kỷ Nhiên nên từ năm cấp ba Cố Triết đã âm thầm ganh đua cao thấp với cậu.
Kỷ Nhiên cảm thấy gã thật phiền toái nhưng chưa xảy ra chuyện gì quá đáng cả. Nói tới thì cảm thấy không thoải mái nên cậu trực tiếp phủi mông rời đi, không hòa nhập với đám hỗn tạp này.
Chờ bọn họ uống hết ba ly, Nhạc Văn Văn nâng cánh tay ôm lấy Kỷ Nhiên: "Tiểu Nhiên Nhiên, đi. chúng ta đi ra sàn nhảy dẫn đường đi!"
Nhạc Văn Văn người này rất phóng túng, mỗi lần tới đều phải kéo người khác lên trên đài nhảy múa cùng với vũ nữ, Kỷ Nhiên không cần nghĩ đã đáp: "Tự chơi mình đi."
"Nhạc Văn Văn, mày đi đi." Ở đầu khác, Cố Triết đứng dậy, "Nhường chỗ cho tao để tao và Kỷ Nhiên uống vài ly."
Nhạc Văn Văn biết Cố Triết không phải thứ gì tốt, nói: "Cậu ấy muốn nhảy cùng tao một lát. Mọi người từ từ uống đi."
"Không nghe thấy cậu ta nói không đi à?" Cố Triết đẩy người tới chỗ bọn họ, "Vừa đúng lúc tao có chuyện muốn nghiêm túc bàn bạc với Kỷ Nhiên. Hơn nữa từ trước tới giờ Kỷ Nhiên đâu có nhảy bao giờ đâu... À, chẳng lẽ hôm đó cậu ta uống say quá nên bây giờ chưa tỉnh, không thể uống tiếp?"
Trong POP lắm người nhiều miệng, chuyện hư hỏng gì cũng có thể truyền miệng khiến mọi người đều biết hết.
Kỷ Nhiên như không nghe ra gã đang châm biếm mình, cậu vung tay với Nhạc Văn Văn: "Đi đi, nhường chỗ cho gã. Cố Triết, đêm nay mày không cần tìm người tới chở về đâu."
Cố Triết hỏi: "Tại sao?"
"Tao gọi 120 đưa mày về." Kỷ Nhiên mỉm cười.
Hôm nay Cố Triết tới vốn không có ý tốt, nghe vậy thì cười lạnh, ngồi xuống liền phất tay để nhân viên mang lên mấy cái ly nữa.
Hai loại rượu trộn lẫn với nhau rót đầy mười ly.
"Cứ chơi một ly rồi một ly thì không vui." Cố Triết nói, "Chúng ta chơi một lần mười ly, thế nào?"
Nhạc Văn Văn thấy thế thì không còn tâm tình muốn nhảy nữa, nhanh chóng tìm chỗ ngồi xem trò vui. Không biết Cố Triết ăn phải gan hùm gan gấu gì mà lại chán sống đi trêu chọc Kỷ Nhiên.
Kỷ Nhiên đặt bộ lắc xúc xắc lên bàn: "Có thể."
"Không, chờ một lát. Chỉ hai người chúng ta chơi thì không thú vị lắm. Vầy đi, nếu tao thua thì để Lỵ Lỵ uống tiếp." Lỵ Lỵ là bạn gái mà Cố Triết mang tới.
Cố Triết nở nụ cười nhạt, nhìn người ở sau lưng Kỷ Nhiên, "Mày thua thì để ông chủ Tần uống thay."
Kỷ Nhiên kinh ngạc, lập tức đáp: "Hai chúng ta uống rượu được rồi, cần người khác làm quái..."
"Có thể." Tần Mãn đáp ứng trước khi Kỷ Nhiên nói xong.
"Tốt lắm." Cố Triết thực hiện được ý đồ của mình, nâng tay lên, Lỵ Lỵ liền nhảy tới bên cạnh gã.
Cô ôm lấy cánh tay Cố Triết, miệng dán sát lên mặt Cố Triết: "Anh thật là hư nha... tại sao lại để em uống chứ ~"
"Yên tâm đi bảo bối. Anh sẽ không để em uống đâu." Cố Triết cười gằn, đột nhiên lấy mấy viên xúc xắc ném lên bàn, cầm lấy cốc lắc xúc xắc đảo qua hốt xúc xắc vào trong.
Gã cầm lấy cốc lắc xúc xắc lắc qua lắc lại trên không trung thật lâu khiến mọi người hoa mắt rồi đập mạnh lên bàn, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý.
Ngày hôm nay quả thật Cố Triết không phải thật tâm muốn tìm Kỷ Nhiên tới uống rượu.
Mà cũng không phải tìm Kỷ Nhiên tới tự ngược bản thân.
So với Kỷ Nhiên, gã còn ghét người họ Tần nổi tiếng lạnh lùng này. Tần gia ở trên phương diện làm ăn đã đoạt rất nhiều đơn hàng lớn của nhà gã, Tần Mãn thậm chí còn báo cáo gã với trường đại học hại gã ngay cả bằng tốt nghiệp cũng phải dùng tiền mua khiến ông già nhà gã đánh gã sấp mặt lờ.
Đang suy nghĩ không biết khi nào mới có thể báo thù thì người nọ lại tự mình dâng lên tới cửa.
Kỷ Nhiên cau mày, vừa định nói từ chối thì nghe thấy người phía sau dùng thanh âm trầm thấp nói bên tai: "Chơi. Tôi thay em uống."
Người này có bệnh phải không? Vội vàng muốn người ta chuốc say mình? Phải biết là mỗi loại trong hai loại rượu được trộn này đều có nồng độ cồn khá cao.
"Im miệng ngồi yên đi." Kỷ Nhiên cầm lấy ly xúc xắc, tiện tay quơ quơ rồi đặt lên bàn, "Ai cần anh thay tôi uống?"
"Đây không phải là sợ em lát nữa say lại vung tiền lung tung cho người khác sao." Tần Mãn đáp, "Em là khách VIP của tôi, không thể để người khác giành lấy được."
Kỷ Nhiên hết nói nổi: "Vậy anh quả thật là chuyên cmn nghiệp, đợi sau khi về có cần tôi trao cho anh cờ thi đua loại xuất sắc không?"
"Quá hoang phí." Tần Mãn nói, "Đưa tiền cho tôi là được."
"..."
"Kỷ Nhiên, mày có ổn không?" Xung quanh quá ồn nên Cố Triết không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, thấy Kỷ Nhiên bất động nên gã châm biếm, "Chắc không phải là sợ rồi chứ."
Kỷ Nhiên quay đầu lại, mở miệng nói: "Năm cái 1."
Hai người mười viên xúc xắc, nếu như trong mười viên có năm cái là 1 thì Kỷ Nhiên thắng.
Cố Triết không ngờ tới cậu vừa bắt đầu đã chơi lớn như vậy. Gã liếc nhìn xúc xắc của mình, bên trong không hề có số một nào, không chút nghĩ ngợi liền mở ly lắc xúc xắc ra, "Kỷ Nhiên, mày nghĩ chơi xúc xắc dễ như thế sao? Nói sớm còn để chúng ta đổi cách chơi, chơi oẳn tù tì cũng được. Nếu không người khác lại nói tao bắt nạt mày... Tao không có 1."
Nói xong, gã nhìn về phía người ngồi sau lưng Kỷ Nhiên, ý tứ trào phúng rõ rệt, "Ông chủ Tần, mau uống chứ."
Trận này quá kích thích, không ai lên tiếng nói lời nào, ngay cả nhân viên hay bartender đều dỏng tai lên nghe lén.
Tần Mãn ngay cả cái liếc nhìn cũng không cho Cố Triết, hắn hỏi người ngồi trước: "Tôi uống?"
Bên trong là cả năm viên xúc xắc đều là mặt màu hồng, năm cái 1.
"Cố Triết, đều là người trưởng thành cả rồi, còn tìm nữ nhân tới đỡ rượu cho mày? Tự mình uống cho xong việc của mình đi." Kỷ Nhiên khẽ nhếch đuôi lông mày, ngữ khí hờ hững, "Tao nói để 120 chở mày về nhà thì ngày hôm nay mày nhất định phải ngoan ngoãn nằm lên đó. Hiểu chưa?"