Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 128



Tám giờ sáng, Hướng Tư Linh dẫn con gái xuống Rolls-Royce. Phía trước là trường Mầm non Quốc tế đắt đỏ nhất thành phố. Người giúp việc trẻ tuổi tóc màng mắt xanh đeo cặp sách của đứa bé, đi theo sau họ.

Giáo viên chủ nhiệm người nước ngoài đứng ở cổng nhìn thấy Tiền Tư Điềm liền hô to: “Good morning, Angel!”

Tiền Tư Điềm chào lại: “Good morning, Catherine.”

Hướng Tư Linh ngồi xuống ôm con gái: “Hôn mẹ một cái nào.”

Tiền Tư Điềm hôn cái “chụt” lên khuôn mặt mẹ mình và mỉm cười ngọt ngào.

“Con phải nghe lời cô giáo nhé! Ở trường Mẫu giáo phải sử dụng Tiếng Anh để giao tiếp, không được dùng Tiếng Trung nhé. Sau này con sẽ sống ở nơi tất cả các bạn đều nói Tiếng Anh.”

“Dạ…À, OK, mommy.”

Hướng Tư Linh nhìn con gái thật kỹ rồi lấy cặp sách trong tay người giúp việc đeo cho con gái, xoa đầu cô bé thêm lần nữa: “Con vào đi.”

Cô bé chạy vào trường Mầm non nhanh như bay. Cho đến khi bóng dáng cô bé biến mất, Hướng Tư Linh mới lưu luyến quay đầu rời đi. Người giúp việc nhìn thấy mắt cô ta đỏ hoen, liền nói bằng tiếng Trung lưu loát: “Tư Linh, chị không nỡ xa cô bé.”

Hướng Tư Linh nói: “Đương nhiên rồi. Con bé là báu vật quý giá nhất đời tôi.”

Người giúp việc lại nói: “Em vẫn không hiểu. Tuy tính độc lập của trẻ em rất quan trọng. Nhưng Angel vẫn còn quá nhỏ mà chị nỡ lòng nào đưa cô bé ra nước ngoài?”

Hướng Tư Linh mím môi, đeo kính râm, ngồi vào trong chiếc Rolls-Royce một cách tao nhã, “Bởi vì chỉ khi rời xa nơi này, con bé mới có được tương lai tốt đẹp hơn. Tháng sau sang nước ngoài rồi, cô giúp tôi chăm sóc con bé. Nếu mọi việc suôn sẻ…” Cô ta dừng một lát, rồi nói tiếp: “Tôi sẽ sớm sang đoàn tụ với con bé. Nếu có chuyện xảy ra, tôi mong cô sẽ chăm sóc con bé thật tốt cho tới khi nó trưởng thành. Tôi sẽ không bạc đãi cô đâu.”

Buổi trưa, chiếc xe này chạy ra khỏi trụ sở chính của Tập đoàn Hoa Dự, đến một nhà hàng cao cấp với không gian vô cùng riêng tư. Có người đang đợi Hướng Tư Linh ở đó.

Trong phòng riêng chỉ có một cái bàn nhỏ với hai bộ dụng cụ ăn uống nhưng căn phòng lại rộng đến hai mươi mét vuông. Hướng Tư Linh bước vào, nhìn người đàn ông đang xem thực đơn, cởi áo khoác treo lên giá treo. Người đàn ông đã đứng dậy, dường như định tiến tới đón cô nhưng rồi lại đứng yên.

Hướng Tư Linh khoan thai hơn anh ta rất nhiều. Cô ta đi đến bàn ăn và ngồi xuống giở thực đơn, hỏi rất tự nhiên: “Đã gọi món chưa?”

Tiền Thành Phong quan sát khuôn mặt xinh đẹp nao lòng của cô ta, nuốt nước miếng trả lời: “Chưa. Anh đợi em đến rồi gọi.”

Hướng Tư Linh mỉm cười, cũng không từ chối. Cô ta nhấn chuông phục vụ, đợi nhân viên phục vụ đến, Hướng Tư Linh gọi vài món rồi nói: “Chúng tôi không gọi thì đừng vào. Chúng tôi có việc cần giải quyết.”

Nhân viên phục vụ nhanh chóng lui ra ngoài.

“Suy nghĩ thế nào rồi?” Hướng Tư Linh đi thẳng vào vấn đề.

Tiền Thành Phong khó xử, nói: “Tự dưng bảo anh đến Mỹ. Tiếng Anh của anh không tốt, mạng lưới quan hệ đều ở trong nước…”

Hướng Tư Linh ngắt lời anh ta: “Bọn họ có quan trọng bằng Điềm Điềm không? Hơn nữa, tôi sẽ đền bù cho anh gấp bội. Anh qua đó làm Tổng giám đốc chi nhánh ở Mỹ. Dù kinh doanh có phát triển hay không, tài sản cố định tôi mua tại đó cũng đủ để hai bố con anh tiêu xài cả đời.”

Tiền Thành Phong nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Còn em thì sao?”

Hướng Tư Linh bật cười: “Sao? Quan tâm tôi à?”

Tiền Thành Phong nhìn chăm chú vào cô ta một lát rồi “ừ”.

Khuôn mặt Hướng Tư Linh hơi đổi sắc, cô ta cầm tách trà lên nhấp một ngụm, nói: “Tôi xử lý xong việc bên đây thì sẽ qua ngay. Tập đoàn rất lớn, không thể nói đi là đi được.”

Tiền Thành Phong hỏi vặn: “Anh nghe nói mấy hôm trước em đã làm chuyện tày đình đúng không? Tố cáo Lý Mỹ Linh, trả lại trong sạch cho người em yêu?”

“Chí công vô tư thôi. Tôi là công dân tốt tuân thủ pháp luật.”

Tiền Thành Phong im lặng, anh ta xoay tách trà trong tay, nói: “Anh cứ đoán một chuyện suốt.”

“Thế tốt nhất là anh đừng nói ra.”

“Em giết La Hồng Dân đúng không?”

Hướng Tư Linh ngồi thẳng, vòng eo thon thả như ẩn chức sức mạnh bền bỉ nhất. Đôi tay cô ta đan vào nhau và đặt trên đùi, nhìn thẳng vào anh ta một lát, hỏi: “Vậy còn anh? Bảy năm trước rốt cuộc anh đã làm chuyện gì? Lần trước anh vẫn chưa trả lời tôi. Muốn chơi trò trao đổi bí mật không?”

Tiền Thành Phong thấy hơi nhức đầu. Nếu như nói bốn năm trước khi Hướng Tư Linh kết hôn cùng anh ta, cô vẫn còn là một người phụ nữ ít nói, kiêu ngạo và ngây thơ thì hiện tại Lý Khinh Diêu chính là mỹ nhân xà dài ngoằng đang thè lưỡi. Vừa nham hiểm lại quyến rũ mê hoặc khiến người ta khó cưỡng lại.

Anh ta nói giảm nói tránh: “Livestream thời đó em cũng biết mà. Ai cũng làm bất chấp, không có nguyên tắc. Anh cũng đâu thể bo bo thân mình. Nhưng tụi anh không làm chuyện gì quá đáng quá, so với người khác thì không đáng là gì.”

Hướng Tư Linh cười mỉa: “Cảnh sát không ai cầm ảnh người chết đi hỏi vì mấy cái livestream không can gì của anh đâu. Nếu chúng ta đã hợp tác vì con trẻ thì tốt nhất anh nên có thành ý một chút, nói thật đi.”

Tiền Thành Phong vốn là người khôn khéo trong kinh doanh, anh ta biết Hướng Tư Linh muốn nắm thóp mình. Nhưng anh ta cũng không phải là thằng ngốc moi tim moi phổi dâng cho cô khi mới kết hôn. Thế là, anh ta nói: “Anh thật sự không làm gì cả. Chỉ là có một lần tụi anh đánh bị thương một tên cảnh sát, sau đó tên cảnh sát đó đã bỏ chạy.”

Hướng Tư Linh âm thầm ghi nhớ điểm này, cô ta không hỏi nữa, chỉ nói: “Tôi cũng đã chuẩn bị xong nhà ở Mỹ rồi. Hai bố con sang đó là có thể dọn vào ở như bình thường. Tôi cũng đã liên hệ xong với trường học của Điềm Điềm, cuộc sống có người giúp việc lo. Anh chỉ cần vừa phát triển thị trường ở nước ngoài vừa làm tròn trách nghiệm của người bố là được.”

Tiền Thành Phong hỏi: “Khi nào em đến?”

Hướng Tư Linh trả lời nửa vời: “Hiện tại tôi không xuất ngoại được, cảnh sát đang để mắt đến tôi. Nếu lần này trót lọt, tôi sẽ bán hết cổ phần và tài sản của Hoa Dự, đến Mỹ đoàn tụ với hai bố con. Nếu đến lúc đó anh bằng lòng thì gia đình chúng ta sẽ sinh hoạt giống như xưa. Dù sao thì lần này cũng không còn ai xen vào giữa chúng ta nữa rồi.”

Tiền Thành Phong vô cùng ngạc nhiên: “Em bằng lòng…quay lại với anh?”

Lý Khinh Diêu mỉm cười, cúi đầu nhìn mặt bàn: “Em nói mình đã từng thật sự cảm động, yêu anh, muốn ở bên anh. Năm đó anh không tin, hiện tại đã không còn ai khống chế em được nữa, anh vẫn không tin à?”

“Không phải…Anh chỉ…” Tiền Thành Phong lẩm bẩm, mấy năm nay, người phụ nữ này đã cách cuộc sống của anh ta rất xa, anh ta cũng tưởng rằng mình đã không còn quan tâm đến cô nữa rồi. Nhưng ngay lúc này, anh ta giật mình nhận ra nước mắt đã trào ra.

“Em thân thiết với Lạc Hoài Tranh lắm cơ mà?” Anh ta nói rất xót xa, “Sao lại bỏ cậu ta để chọn anh? Anh không đẹp trai như cậu ta, cũng không trẻ trung bằng cậu ta.”

“Cậu ấy à…” Hướng Tư Linh thở dài, Tiền Thành Phong phát hiện mỗi khi đề cập đến người đàn ông này, cô thật sự rất bình tĩnh. Cô ta nói: “Không giấu gì anh. Cậu ấy chính là giấc mộng thời thiếu nữ của em. Thời gian này, là em ép cậu ấy theo gót em để viên mộng mà thôi. Không có gì xảy ra giữa chúng em, đến cả một nụ hôn cũng không có. Lẽ nào khi còn là học sinh, anh không có ánh trăng sáng thầm thương sao? Đời em bây giờ đã không còn gì phải hối tiếc và ước mong nữa rồi. Được sang Mỹ sống với hai cha con tất nhiên là tốt, nhưng nếu không thể thì em sẽ luôn giữ tâm trạng tốt đẹp, nhớ đến hai bố con.”

Nói xong, cô ta đứng dậy bước tới, ngồi lên đùi Tiền Thành Phong và hôn anh ta. Tiền Thành Phong ngỡ ngàng một hồi rồi ôm chặt lấy cô ta. Hai người trao nhau nụ hôn đắm đuối, cứ như lang sói cắn xé nhau. Cuối cùng, Hướng Tư Linh dựa vào lòng anh ta, anh ta lau nước mắt trên khuôn mặt cô ta, nói: “Anh sẽ sang Mỹ, em nói gì anh cũng nghe, anh sẽ đợi em sang. Bởi vì anh vẫn còn yêu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.