Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 142



Trần Phổ nói: “Anh xin bổ sung thêm một chi tiết: Cảnh sát chưa từng công bố nội tình vụ án Lưu Hoài Tín, bao gồm cả di thư. Bên ngoài đại khái chỉ biết là tự sát. Cách chết cụ thể chỉ có hung thủ biết. Thế nên, hai vụ án nhất định là cùng một hung thủ. Giống như em nói, di thư có phong cách cực kỳ giống nhau. Còn cả cách cắt cổ tay, nó quá đặc biệt, không thể nào là trùng hợp được. Chúng ta về Cục Cảnh sát xem Hướng Tư Lăng khai thế nào đã.”

“Vâng.”

Còn phải chạy xe một tiếng nữa mới về đến Cục Cảnh sát, Trần Phổ nói: “Em mệt thì ngủ một lát đi.”

“Em không mệt, cũng không ngủ được.”

“Thế thì không được. Làm nghề này, em phải tập thói quen, có thể ngủ thì tranh thủ thời gian ngủ ngay, sức khỏe là của bản thân. Mấy lần anh đứng mà còn ngủ được cơ mà.”

Lý Khinh Diêu tựa lưng vào ghế, cơ thể rệu rã, tư thế ngồi không đàng hoàng. Nhưng cô không hề bận tâm, nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Không được, em phải bầu bạn cùng anh.”

Trần Phổ nhìn dáng vẻ lười biếng hiếm thấy của cô, mấu chốt là những đường cong của cô vẫn xinh đẹp và quyến rũ. Con tim anh ngứa ngáy, cười tươi nói: “Em so với anh làm gì? Anh là đàn ông, phải rèn dũa.”

Lý Khinh Diêu không mở mắt, “Trọng nam khinh nữ, kiểm điểm lại đi.”

Trần Phổ thật sự không nỡ để cô vất vả cùng anh trong mọi việc, nhưng trong lòng anh lại thích cái cảm giác gọi là gì nhỉ, à, như chim liền cánh cây liền cành.”

Trước khi hẹn hò cùng cô, anh cũng đã từng nghĩ, sau này có bạn gái, anh sẽ đối xử với người ta như thế nào. Tuy nhiên, anh không ngờ anh lại gặp được một cô cảnh sát. Đến khi đó, anh dự sẽ tìm một công việc nhàn hạ ổn định, bù trừ cho nhau. Khi anh bận rộn, người ấy sẽ dành thời gian chăm lo gia đình. Chỉ cần có thời gian bầu bạn, anh nhất định sẽ chăm lo chu đáo cho gia đình, làm mọi việc tốt nhất có thể. Những công việc tay chân nặng nhọc cứ để anh lo, anh sẽ không để đối phương chịu khổ. Ngoài ra, anh cũng sẽ nộp hết phần lớn quỹ đen cho người ấy, nhưng vậy mới là người đàn ông có trách nhiệm.

Nhưng hiện tại anh lại hẹn hò với một đồng nghiệp. Cô ấy còn bướng bỉnh, dũng cảm chẳng thua gì anh. Anh muốn chiều chuộng cô cũng không biết phải chiều thế nào.

Giờ chỉ mới hẹn hò được ba ngày mà nộp thẻ ngân hàng thì có hơi ngốc nghếch.

Trần Phổ chỉ biết đưa tay xoa đầu cô rồi lại véo má cô. Nếu có thể, anh thật sự rất mong được ôm cô suốt mấy ngày liền không buông, dù sao hiện tại cô cũng không ghét bỏ anh nữa. Trái lại, Trần Phổ cảm thấy cô rất quan tâm và đối xử với anh tốt hơn nhiều so với trước đây. Nhưng đôi trai gái mới yêu như họ làm gì có thời gian rảnh rỗi để tình tứ? Điều anh có thể làm, điều anh có thể có cũng chỉ là những khoảnh khắc chạm nhẹ và ánh mắt trao nhau thi thoảng ở chốn không người.

Anh nghĩ rằng dù không công khai thì sau giờ làm, mỗi ngày mình vẫn được thưởng thức rượu ngon hảo hạng, nào ngờ cô chỉ cho anh vài giọt nước lã.

Trần Phổ thở dài thườn thượt, tuyệt vời, trước khi hẹn hò phải nhẫn, sau khi hẹn hò vẫn phải nhẫn.

Anh tiện tay bật loa, giai điệu của bài hát đầu tiên vang lên, hai người biết ngay đó là bài gì.

Một trong những bài hát nằm trong danh sách nhạc trên điện thoại của Lý Cẩn Thành trước khi mất tích.

Mới phát được vài câu, Trần Phổ đã nhấn chuyển bài, còn Lý Khinh Diêu thì trầm mặc.

Trần Phổ nhìn sắc mặt cô bỗng nhiên lạnh tạnh, anh nắm tay cô, niết nhẹ và nói: “Em đừng suy nghĩ lung tung, đừng sợ hãi. Chúng ta cứ điều tra kỹ lưỡng từng bước từng bước.”



Đinh Quốc Cường giao cho Trần Phổ và Đội trưởng Đội Một cùng thẩm vấn Hướng Tư Linh.

Hướng Tư Linh trông có vẻ đã bình tĩnh hơn so với lúc trên núi, nhưng vẫn còn rất suy sụp. Vừa tới Cục Cảnh sát, Tiền Tư Điềm đã tỉnh lại. Các cảnh sát vốn định thử trò chuyện với cô bé ba tuổi này, nhưng luật sư và bảo mẫu của Hướng Tư Linh đã đồng thời đến và đưa cô bé đi ngay lập tức, không để cảnh sát hỏi lấy một câu.

“Cô đến Hắc Lê Phong khi nào?” Trần Phổ hỏi.

“Khoảng…10 rưỡi sáng. Khi đi vào khu thắng cảnh, tôi đã nhìn đồng hồ.”

“Tại sao hôm nay cô lại hẹn gặp Tiền Thành Phong ở đây?”

Hướng Tư Linh gượng cười: “Anh ấy nói chỗ này rất đẹp, muốn đưa Điềm Điềm đến đây chơi. Hai chúng tôi tuy đã ly hôn, công việc đều bận rộn, hiếm khi bầu bạn cùng con. Nếu anh ấy đã có lòng thì tôi không có lý do gì phải từ chối. Nhưng không ngờ…”

“Khi cô đến triền núi đó, cô đã nhìn thấy gì?”

Ánh mắt của Hướng Tư Linh thoáng sợ hãi.

Cô ta nhớ lại sáng hôm nay, mình đỗ xe trên triền núi. Khi đó trên triền núi vẫn còn có gió, cô ta nắm tay Điềm Điềm, chỉ nhìn thấy đồ ăn chất đồng trên chiếc bàn gấp trước cửa lều, còn có giày của Tiền Thành Phong trên mặt đất. Cô ta tưởng Tiền Thành Phong ở trong lều nên không nghe thấy tiếng động, bèn dắt Điềm Diềm nói nói cười cười, đi về phía lều.

Cửa vải của lều đang được thả xuống.

Hướng Tư Linh cũng không chú ý, cô ta bảo Điềm Điềm cởi giày, bản thân cũng cởi giày, đồng thời vén rèm vải lên. Điềm Điềm vọt vào trong, còn cô ta đi theo sau con gái.

Sau đó, Hướng Tư Linh đã nhìn thấy cảnh tượng suốt đời không thể nào quên.

Tiền Thành Phong đang nằm dưới đất với tư thế quằn quại, tứ chi bị bẻ quặp, hấp hối không khác nào một con chó. Cổ tay bị trói bằng dây thừng gác lên miệng chảo hai tai, một cổ tay vẫn còn đang chảy máu, nhưng máu chảy rất chậm, trong chảo đã đầy máu. Anh ta đã sắp tắt thở, chỉ hé mắt nhìn hai mẹ con cô ta, nhưng không tài nào mở mắt ra được. Anh ta gọi một câu “Điềm Điềm” bằng giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, rồi tắt thở.

Còn người đó ngồi trong lều, một tay cầm súng, tay kia cầm một con dao găm sáng loáng, trên dao còn có vết máu. Người đó ngẩng đầu nhìn hai mẹ con họ.

Đó là ánh mắt đáng sợ nhất mà Hướng Tư Linh từng nhìn thấy, một đôi mắt lạnh lùng, ung dung, thờ ơ, cứ như không có tình cảm của con người, cứ như một vị thần chết thực thụ.



“Vậy là khi cô vào trong lều, Tiền Thành Phong vừa bị giết, hung thủ vẫn chưa đi?” Đội trưởng Đội Một hỏi.

“Đúng vậy.”

“Hung thủ trông như thế nào?”

Hướng Tư Linh cau mày, rõ ràng không muốn nghĩ lại. Cô ta nói: “Dáng người rất to, cao sêm sêm Trần Phổ, rất cường tráng.”

“Anh ta mặc quần áo gì?”

“Tôi chỉ để ý thấy áo khoác màu đen và quần màu đen.”

“Đi giày gì?”

“Không để ý lắm.”

“Ngoại hình thì sao?”

“Khuôn mặt hơi vuông, da đen sần sùi, mắt sâu hoắm, gương mặt dữ tợn. Chính là kiểu đàn ông tàn bạo, thô kệch.”

“Một lát nữa họa sĩ vẽ chân dung sẽ tới. Đến lúc đó có thể mời cô phác họa giúp chúng tôi được không?”

“Tôi có thể thử.”

“Mẹ con cô đã đối mặt trực diện với hung thủ, sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi ôm con chạy thẳng ra ngoài, nhưng bị hung thủ bắt lại. Người đó lực lưỡng và nhanh nhẹn cực kỳ. Tôi cố gắng chống trả nhưng không thành công. Người đó…bắt Điềm Điềm đi, quăng dây rút cho tôi, chĩa súng đe dọa tôi tự trói chân tay mình lại. Sau đó, hắn ta cũng trói Điềm Điềm lại.”

Trần Phổ đột nhiên hỏi: “Cô nói hắn ta cầm một con dao, đó là dao gì?”

“Là một con dao mổ.”

“Cô chắc chắn? Cô có thể nhận ra dao mổ?”

Hướng Tư Linh mỉm cười, nói rất bình tĩnh: “Từng có khoảng thời gian tôi hứng thú nên đã nghiên cứu qua.”

“Còn khẩu súng hắn ta cầm thì sao? Loại nào? Cô có biết không?”

Hướng Tư Linh lắc đầu: “Tôi chưa từng rờ vào súng, không có cơ hội.”

Trần Phổ hơi nghiêng người về phía trước, đôi mắt bén như dao nhìn chằm chằm vào mắt Hướng Tư Linh, “Cô và Điềm Điềm đều đã nhìn thấy mặt hung thủ, còn bị hắn ta khống chế, nhưng hắn ta lại không giết mẹ con cô. Tại sao? Cô biết lý do không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.