Một cảnh sát lão luyện và điềm tĩnh như Đinh Quốc Cường bỗng dưng nghẹn lời, ông ngồi đờ ra, bất động, ngẩng đầu nhìn về phía căn phòng bên cạnh phòng thẩm vấn. Phương Giai đột nhiên bật dậy khỏi ghế, túm lấy cổ áo Triệu Quyền định đánh anh ta, nhưng Đinh Quốc Cường kịp nhận ra và ấn anh ấy ngồi xuống.
Trần Phổ chống một tay lên cửa kính, bỗng dưng cúi gằm mặt, nghiêng người về phía góc tường, mãi không xoay mặt lại, không một ai nhìn thấy khuôn mặt anh.
Tất cả các cảnh sát đều im lặng, nét mặt nghiêm trang.
Hạ Dũng Trạch khó chịu tột độ, lén lút quay sang nhìn cộng sự của mình. Lý Khinh Diêu vẫn nhìn chằm chằm vào trong phòng thẩm vấn, song cậu ấy đã thấy cơ thể cô bắt đầu run lên khe khẽ.
Tối hôm ấy, thực ra cũng chẳng khác gì đêm hôm nay.
Mây lững lờ trôi, trăng thanh ngời sáng, cả thành phố yên tĩnh như đang chìm vào giấc ngủ.
Nửa đường, Lý Cẩn Thành đã từng tỉnh lại trong chốc lát, có điều đầu óc anh cực kỳ mơ hồ. Anh cảm thấy mình mẩy rã rời, cũng không nhớ nổi mình đang ở đâu và đang làm gì. Trước khi nhắm mắt lại, anh nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, ánh trăng trong veo và sáng ngời.
Anh nghĩ, mình chỉ chợp mắt một lát, chỉ một lát thôi, người mình đau quá rồi. Khi tỉnh dậy, vẫn còn bao nhiêu việc phải làm, phải đi tìm người hỗ trợ, cứu một người nào đó đáng thương, cô ấy vẫn đang chờ mình…Có điều, người đó là ai nhỉ, anh nhất thời chẳng nhớ nổi.
Anh còn phải phá vụ án của Lạc Hoài Tranh, như vậy em gái sẽ không còn khóc nữa. Khi nào em gái đỗ đại học trọng điểm, anh mới báo cho con bé tin vui rằng anh có thể giúp Lạc Hoài Tranh lật lại vụ án.
Và cả Trần Phổ nữa, thằng nhóc này đi công tác chắc cũng sắp về rồi, thế thì anh sẽ có thêm trợ thủ.
Vẫn còn rất nhiều rất nhiều việc đang chờ anh làm.
Anh yên lòng nhắm mắt lại.
—
Sáng sớm hôm sau, Tương Thành.
Đoàn xe cảnh sát chạy nhanh như bay vào Gia viên Triều Dương.
Lý Khinh Diêu ngồi trên một trong những chiếc xe cảnh sát ấy, Trần Phổ lái xe, Hạ Dũng Trạch và Châu Dương Tân cũng ngồi trên xe. Suốt cả chặng đường, không ai nói với ai một lời.
Không chỉ trên quãng đường này
Mà kể từ ngày hôm kia, sau khi Triệu Quyền khai nhận tất cả, Lý Khinh Diêu bắt đầu không nói chuyện với ai.
Trần Phổ cũng như vậy.
Hai hôm nay Lý Khinh Diêu gần như không ngủ hoặc chỉ chợp mắt được một tiếng rồi lại giật mình tỉnh dậy, ngước nhìn bầu trời đêm xanh thẫm và tĩnh lặng bên ngoài ô cửa sổ, cô mới bàng hoàng nhận ra đêm tối đã lại dài đằng đẵng nữa rồi.
Trần Phổ râu ria lởm chởm, hai mắt thâm đen, tinh thần sa sút. Mấy hôm nay cũng không ai dám nói chuyện với anh. Đến cả Đinh Quốc Cường cũng trầm mặc.
Hôm kia, khi Triệu Quyền nhắc đến nhà máy ven đường ở góc Gia viên Triều Dương, cô vẫn chưa nhớ ra. Giờ phút này, nhìn thấy phía Đông phía Nam đều là nhà cao tầng, phía Bắc là trường tiểu học, cô mới nhận ra đây là nơi Đường Bác Đào – anh nhân viên cửa hàng tiện lợi tốt bụng phát hiện Lưu Đình Muội.
Sau đó, anh ấy đã đưa Lưu Đình Muội đến chỗ người dì làm việc tại Ủy ban Nhân dân, người dì lại đưa Lưu Đình Muội đến Viện Phúc lợi Đại hải.
Lý Khinh Diêu ngẩn ngơ nhìn nơi này.
Nhưng sao Lưu Đình Muội lại đuổi theo đến tận đây?
Xe cảnh sát đỗ trước cổng nhà máy hóa chất, hàng loạt đồng nghiệp chạy qua lại lại, căng băng cảnh báo, pháp y và nhân viên giám định lần lượt tiến vào. Vụ việc thu hút đông đảo người dân đến xem, tất cả cảnh sát đều giữ im lặng, nét mặt nghiêm nghị.
Lý Khinh Diêu xuống xe, đầu óc vẫn còn ngơ ngác.
Hạ Dũng Trạch là người đầu tiên phát hiện ra sự khác lạ của cộng sự, cậu ấy hỏi: “Chị sao thế? Không khỏe hả?” Cậu ấy lo lắng nhìn về phía Trần Phổ.
Trần Phổ đang tập trung nhìn nhà máy hóa chất, nghe vậy liền quay sang nhìn Lý Khinh Diêu, định hỏi thăm nhưng lại phát hiện cổ họng khô khốc, anh hắng giọng rồi mới gọi cô: “Lý Khinh Diêu.”
Lý Khinh Diêu hơi thất thần, cô ngẩng đầu trả lời: “Em không sao, chỉ là…chỉ là…”
Trần Phổ lùi về sau vài bước, vai kề vai cùng cô, đặng hỏi: “Sao thế em? Vụ án này còn có điều gì mà anh không biết à?” Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng lại chất chứa sự đè nén khó tả.
Cô cúi đầu nói: “Có lẽ em đã hiểu ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Trước đây em cứ băn khoăn tại sao sau khi rời khỏi Viện Phúc lợi, Lưu Đình Muội lại không báo cảnh sát ngay lập tức, khi đó nếu báo cảnh sát thì xác suất tìm được anh trai em nhất định sẽ cao hơn rất nhiều. Sau này, cô ta nói là vì giết người nên sợ hãi, còn nói sợ không buộc tội được ba kẻ kia. Em cứ cảm thấy lý do ấy rất gượng gạo, dường như cô ta đang che giấu điều gì đó. Hôm nay em mới biết, tối hôm ấy cô ta đã đuổi theo đến nhà máy hóa chất, còn đuổi theo xa hơn cả Lạc Long. Vậy sao cô ta có thể không nhìn thấy người đưa anh trai em đi? Nhưng có vẻ như cô ấy thật sự không nhớ những chuyện ấy, không nhớ ra sự tồn tại của Triệu Quyền và La Hồng Dân.
Ngẫm kỹ mới thấy, hành vi của Lưu Đình Muội thực ra rất mâu thuẫn. Kể từ lúc trốn thoát vào bảy năm trước, cô ta chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là báo thù. Cô ta đã nói như vậy với người bạn thân ở hộp đêm và cũng nói như vậy với Tạ Vinh Thành. Ngay từ đầu cô ta đã không nghĩ đến chuyện đi tìm anh trai em. Lẽ nào…đêm hôm đó, thực ra cô ta đã nhìn thấy? Cô ta từ lâu đã biết rằng anh trai em không còn nữa.
Cho nên cô ta mới luôn đau khổ như vậy và không đi báo cảnh sát, vậy mới hợp lý. Bởi vì cô ta biết báo cảnh sát đã không còn ý nghĩa gì nữa, không thể kết án tử cho tất cả bọn chúng, Lạc Long, Tiền Thành Phong và Lưu Hoài Tín càng không đáng tội chết. Kể từ đó, cô ta đã quyết tâm tự tay giết chết từ kẻ một.
Có điều những năm sau đó, số người cô ta giết ngày càng nhiều, có phải…cô ta đã dần dần quên đi chuyện anh trai em không còn nữa? Hoặc là trong tiềm thức cô ta biết rõ điều đó, nhưng lại không muốn đối diện với sự thật? Bởi vì cô ta hy vọng anh ấy vẫn còn sống, vẫn rất muốn gặp lại anh ấy. Vậy nên cô ta lại quay lại tìm anh ấy.”
Trần Phổ nhìn về phía xa xăm, trả lời: “Có lẽ là vậy, nhưng đã không còn quan trọng nữa rồi.”
—
Triệu Quyền cùng với người chú họ bất đắc dĩ phải che giấu giúp anh ta đều bị còng tay và áp giải đến hiện trường để xác nhận. Đã bảy năm trôi qua, máy nghiền và máy trộn giờ đã cũ kỹ, phía cảnh sát cũng gần như không thể thu thập được bất cứ chứng cứ có giá trị nào.
Đinh Quốc Cường trầm giọng, hỏi: “Phần còn lại đâu? Đưa đi đâu rồi?”
Hai tên tội phạm nín thở, Triệu Quyển giơ ngón tay run rẩy, chỉ về phía bức tường không xa trước mặt mọi người.
Đó là một bức tường màu xám, trơ trọi, đứng lẻ loi trong góc nhà máy, do dãi nắng dầm mưa nên trên tường đã xuất hiện rất nhiều vết nứt và vết bẩn, song thân tường vẫn kiên cố như lúc mới xây, đứng sừng sững ở đó.
Tất cả các cảnh sát đứng thành vòng tròn trong im lặng và trang nghiêm rồi cởi mũ xuống.
Có rất nhiều người đã bật khóc.
Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đứng ở hàng đầu.
Đã bảy năm rồi, ngoài những lúc khóc thầm trong cơn mơ, Trần Phổ chưa từng khóc vì Lý Cẩn Thành ở trước mặt bất cứ ai. Nhưng ngay lúc này, anh ngước đôi mắt nhòe, đôi tay run lẩy bẩy chạm vào bức tường rồi từ từ ngồi thụp xuống, vùi mặt vào cánh tay, phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn như loài thú hoang.
Lý Khinh Diêu đứng lặng, cũng nhìn về phía bức tường, nước mắt rơi lã chã. Cô cúi đầu, thì thầm bằng giọng nói chỉ mình cô nghe thấy: “Anh ơi…em đã tìm được anh rồi, nhưng làm sao anh về nhà với em được đây, làm sao về nhà bây giờ…
Em đã từng nhớ anh da diết khôn nguôi, đã từng hối hận tột cùng vì khiến anh vướng vào âm mưu phạm tội.
Anh hiến dâng cả sinh mệnh cho huân chương cảnh sát.
Nhưng ai sẽ trả lại người anh máu mủ ruột thịt cho em đây?