Ban nãy Lý Khinh Diêu rút lui rất thành công, cô thấy tên tội phạm này không khó xử lý, có lẽ bảo đảm được an toàn cá nhân nên Lý Khinh Diêu cũng gan dạ hơn, bắt đầu chủ động tấn công. Cô cố gắng tận dụng mọi đồ vật có thể, chứ không tác động vật lý, đây cũng là một trong những chiếc lược chi tiết mà học sinh giỏi Lý đúc kết được.
Cái xô bằng sắt, nặng trình trịch, Lý Khinh Diêu lại dồn hết sức mạnh và nhắm rất chuẩn, cái xô đập trúng gáy gã đàn ông khiến gã đau nhói, xây sẩm mặt mày. Gã ta ôm đầu, bước chân lảo đảo, tốc độ chậm lại. Lý Khinh Diêu lặng lẽ thò tay ra, ngón tay linh hoạt như rắn, “cạch” một cái, cô nhẹ nhàng tròng còng tay vào tay gã đàn ông.
Gã đàn ông sắp điên luôn rồi, thực ra gã ta là anh ruột của tên sát nhân đang bị truy nã, đã ngồi tù nhiều lần, đánh nhau, cướp giật, hít ma túy, gần đây cũng mới phạm tội nên hai anh em mới cùng bỏ trốn. Nhưng đời hắn ta đánh nhau mà chưa trận nào phải ấm ức thế này, tự dưng tự đế dính còng.
Gã ta dám cược tay lũ trộm kia còn không lanh bằng cảnh sát nữ này.
Gã đàn ông nổi giận, hất mạnh tay, muốn thoát khỏi sự đeo bám của cô, đồng thời quay người đá một cú thật mạnh vào bụng Lý Khinh Diêu.
Lý Khinh Diêu giữ chặt chiếc còng còn lại không chịu buông ra, cô xoay người tránh được cú đá của gã, trở mình trong không khí y như một chú cá, vọt đến bên một ống nước ven tường, bước một chân xuống mương nước ven đường, mắt cá chân nhói đau.
Người đàn ông hãi hùng, giờ mà để Lý Khinh Diêu còng vào ống nước, thì gã có chạy đằng trời. Gã đàn ông tóm lấy gáy Lý Khinh Diêu, ai dè cô lại tránh được. Nhưng khoảng cách hai người quá gần, Lý Khinh Diêu lại phải gắng sức kéo còng tay, gã đàn ông giơ khuỷu tay bị còng đập mạnh vào mặt Lý Khinh Diêu. Lần này cô không tránh được.
Má cô đau nhói, hoa mắt chóng mặt, mùi máu tanh lan ra trong miệng. Lý Khinh Diêu loạng choạng, cô bình tĩnh lại, nhìn rõ gương mặt hung dữ của đối phương, ánh mắt cô thay đổi, trở nên lạnh lùng vô cùng. Hai tay cô siết chặt còng tay, cố hết sức khóa còng vào ống nước.
Gã đàn ông toan túm tóc cô lôi cô ra, nhưng bất thành, chỉ tính riêng phần đầu của Lý Khinh Diêu cũng đã vô cùng linh hoạt. Tuy nhiên, vì khoảng cách quá gần, đối phương lại còn là tội phạm nên Lý Khinh Diêu cũng đã chuẩn bị tinh thần có thể sẽ bị đánh thêm vài lần. Nhưng sau khi tính toán nhanh, Lý Khinh Diêu phán đoán chỉ cần có thể còng hắn lại, thì bị đánh một hai cái cũng đáng.
Nếu Trần Phổ biết được tính toán trong lòng Lý Khinh Diêu bây giờ, e rằng anh sẽ tức chết.
Khi Lý Khinh Diêu gọi người qua bộ đàm, anh và một cảnh sát khác là những người cách đó gần nhất, lập tức chạy đến, ai dè đến nơi không thấy bóng dáng ai. Lúc đó Trần Phổ thấp tha thấp thỏm, gọi qua bộ đàm mấy lần, Lý Khinh Diêu cũng không trả lời.
Trên đường đuổi theo, tình cờ gặp được Phương Giai đang đánh nhau với tên tội phạm bị truy nã, hai người Trần Phổ lao đến giúp đỡ, nhanh chóng khống chế được hắn ta. Trần Phổ bảo hai người áp giải tên tội phạm về, còn anh lại đi tìm xung quanh đây.
Kết quả Trần Phổ vừa chạy vào trong hẻm liền thấy cảnh Lý Khinh Diêu đang giằng co cùng người đàn ông. Khuôn mặt nhỏ của Lý Khinh Diêu viết đầy hai chữ hung dữ, cô y như một con sư tử cái, hai tay giữ chặt vòng tay, “cạch” một tiếng, cuối cùng cũng khóa được còng vào ống nước. Cùng lúc đó, gã đàn ông thét lên một tiếng, dùng nắm đấm cứng như đá đấm vào đầu cô.
Trần Phổ lao đến như một con báo. Anh dùng thân mình hất gã đàn ông vào tường, tay kẹp chặt lấy tay gã như kìm sắt. Nắm đấm của gã chỉ cách đầu Lý Khinh Diêu một centimet.
Động tác của Trần Nhổ nhanh như cắt, không cho gã ta cơ hội phản ứng nào, anh lấy từ thắt lưng ra một chiếc còng khác, khóa nốt tay còn lại của gã vào ống nước rồi mới ngẩng đầu nhìn Lý Khinh Diêu.
Nửa gương mặt của Lý Khinh Diêu sưng húp, đầu tóc bù xù, môi cũng bị rách, nhưng vẫn mỉm cười ngọt ngào với anh: “Anh hùng à, anh đến chậm quá trời!”
Nụ cười này khiến gương mặt cô đau tới nỗi phải “rít” lên một tiếng.
Lúc này Trần Phổ mới để ý thấy tay phải của cô đã đặt trên súng từ lúc nào, động tác nhanh đến mức anh không phát hiện ra. Nghĩa là nếu ban nãy anh không ra tay thì cô sẽ rút súng tự vệ. Điều này khiến Trần Phổ yên tâm phần nào, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Ai cho phép em một mình đuổi theo tội phạm?”
Lý Khinh Diêu từ từ buông súng ra, ôm mặt bằng một tay, bĩu môi cúi đầu, giọng nói cũng tủi thân hẳn: “Lẽ nào em trơ mắt nhìn gã ta chạy ạ?”
Trần Phổ á khẩu.
Thật ra trong tình huống này, bất cứ cảnh sát nào cũng sẽ liều mình đuổi theo. Nhưng những lời dạy dỗ ban nãy của anh gần như vô thức bật ra khỏi miệng. Hình ảnh nắm đấm của tên nghi phạm suýt giáng vào đầu cô cứ hiện lên trong đầu anh, nếu cô bị đánh giập đầu chảy máu trước mặt anh, anh chỉ có nước tìm sợi dây thừng nào thắt cổ cho rồi.
Dù sao anh cũng chẳng còn mặt mũi nào giải thích với Lý Cẩn Thành, Đinh Quốc Cường và các thành viên Đội hai.
Trần Phổ nhìn gương mặt cô, cũng may chỉ bị thương ngoài da, anh nói: “Đứng yên đấy.” Sau đó gọi điện kêu người, rồi lại gọi cho Phương Giai, xác nhận tên tội phạm truy nã đã bị bắt, không ai bị thương, nhiệm vụ hoàn thành.
Anh bảo Phương Giai dẫn tên tội phạm bị truy nã về Cục Cảnh sát, giao cho cấp trên xử lý. Lúc này, vài cảnh sát cũng đến, Trần Phổ giao nghi phạm mới cho bọn họ, bảo bọn họ dẫn về Sở.
Chỉ còn lại anh và Lý Khinh Diêu.
Trần Phổ nói: “Đi thôi, vết thương ngoài da kiểu này, tự về Phòng Y tế trong cục băng bó.”
Lý Khinh Diêu lết một chân, nhích được nửa bước, cô nghẹn ngào nói: “Em không đi được.”
Đương nhiên là giả vờ khóc, mặt cô còn chẳng có giọt nước mắt nào, chỉ mím môi nhăn mặt, cộng thêm gương mặt sưng vù, trông rất khó coi.
Trần Phổ khinh thường nhìn cô, nhặt cái xô cô ném dưới đất, úp ngược lại rồi nói: “Ngồi xuống.”
Lý Khinh Diêu khịt mũi ngồi xuống. Trần Phổ ngồi xổm trước mặt cô, so với gương mặt lạnh lùng của anh, bàn tay anh mềm mại như lông vũ, nhẹ nhàng nâng gót chân cô lên, cẩn thận cởi giày ra, rồi cởi nốt tất.
Lý Khinh Diêu không chịu, để một người đàn ông cởi tất cho mình vẫn khiến cô không chấp nhận được, cô giơ tay ra ngăn lại: “Để em tự cởi.”
Trần Phổ: “Muộn rồi!” Anh nhanh chóng và nhẹ nhàng cởi tất ra, nhét vào trong giày. Bấy giờ hai người mới nhìn thấy, mắt cá chân vốn nhỏ nhắn trắng trẻo của cô giờ đã sưng tấy lên, vừa bầm vừa tím.
Trần Phổ đỡ chân cô, quan sát vết thương một lát, trong lòng đã rõ. Chân bị người ta nắm chặt trong lòng bàn tay, Lý Khinh Diêu hoàn toàn buông xuôi, biếng nhác hỏi anh: “Anh nhìn đủ chưa?”
Trần Phổ ngẩng đầu nhìn cô: “Chạy đi, em giỏi chạy lắm còn gì? Một mình bắt tội phạm còn gì?”
Lý Khinh Diêu lắc đầu, lí nhí nói: “Em chạy không nổi nữa, phải cõng cơ.”
Trần Phổ liếc cô, đứng dậy, tìm quanh bức tường một lát, nhặt được một cây gậy cao nửa người, anh nhét vào tay cô: “Cho em cây gậy này, nơi này cách chỗ đỗ xe hai trăm mét, xe không lái vào đây được, tự mà nhảy lò cò về.” Nói rồi anh quay người đi ra khỏi hẻm.
Lý Khinh Diêu cũng không gọi anh lại, cô thản nhiên cầm gậy chống đứng dậy, rồi cúi người nhặt giày tất, bắt đầu nhảy lò cò.
Nhảy được hai bước, Trần Phổ đã quay lại, mặt đen xì xì nói: “Em nhảy thật à.”
Lý Khinh Diêu lắc đầu: “Em số khổ, nước mắt lưng tròng, muốn về nhà, mà chẳng ai cõng.”
Trần Phổ nhịn cười, nói: “Lần sau còn dám liều lĩnh lao vào không?”
Ai dè hai người ông nói gà bà nói vịt, cô nghiêm túc nói: “Bế công chúa cũng được ạ.”
Trần Phổ nhìn cô mặt dày, thở dài, quay lưng lại ngồi xổm xuống: “Lên đây, nhớ không được động đậy lung tung đấy!”