Đợi Tới Khi Ve Xanh Rơi Rụng

Chương 41



Lý Khinh Diêu chống hai tay lên thành bồn nhà vệ sinh, hít một hơi sâu. Cô nghĩ ban nãy mình đã bốc đồng, nhưng oán thì cứ oán thôi, cô cũng không hối hận, và cũng không quan tâm người khác nghĩ gì.

Lý Khinh Diêu rửa mặt, nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, không phấn son, mặt mũi gầy sọp, vành mắt hơi hồng. Cô mỉm cười với bản thân rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh ở tầng này nằm giữa hành lang, ánh đèn tối mờ, hai bên đều là phòng bao. Căn phòng 2015 nơi mọi người tụ tập nằm bên tay phải, bên tay trái cách bảy tám căn phòng bao chính là cầu thang đi lên và sảnh nhỏ. Lý Khinh Diêu vô tình nhìn sang bên phải, thấy một đôi nam nữ đứng trong sảnh, đang nói gì đó.

Chính là Lạc Hoài Tranh và Hướng Tư Linh.

Lạc Hoài Tranh quay lưng về phía cô, một tay đút túi quần, hình như đang im lặng. Nhìn từ sau lưng, anh đã cao hơn rất nhiều so với bảy năm trước, có lẽ anh đã phải làm không ít việc tay chân khi còn ở trong đó. Một tấc cổ lộ ra ngoài cổ áo anh, làn da khá sẫm màu.

Hai tay Hướng Tư Linh ôm lấy mình, ngước nhìn anh. Tư thế này khiến vóc dáng của cô ta trông càng thon thả hơn. Hướng Tư Linh luôn mỉm cười, đang nói gì đấy, cũng không biết cô ta có chú ý đến Lý Khinh Diêu hay không nhưng từ đầu đến cuối không hề nhìn sang bên này.

Lý Khinh Diêu cười lạnh trong lòng, thời gian quả nhiên có thể xóa nhà tất cả nhỉ? Hai người này đã có thể đứng trò chuyện thân mật với nhau rồi. Cô quay người bước vào phòng bao.

Lý Khinh Diêu không hay biết rằng nội dung trò chuyện giữa hai người thật ra không hề vui vẻ. Lạc Hoài Tranh vừa rời khỏi phòng bao, Hướng Tư Linh lập tức đuổi theo.

Hướng Tư Linh nói: “Hôm nay tớ tới đây không có ý gì khác, chỉ muốn xin lỗi cậu vì chuyện năm ấy thôi. Vì tớ nên cậu mới…Mặc kệ người ta nghĩ thế nào, tớ cảm thấy đời này mình đã nợ cậu quá nhiều. Sau này nếu tớ giúp gì được cho cậu, cậu cứ nói nhé.”

Lạc Hoài Tranh trả lời: “Nếu tôi biết hôm nay cậu tới, tôi chắc chắn sẽ không tới. Hướng Tư Linh, đời này tôi không muốn gặp lại cậu nữa, cũng không cần cậu phải đền bù cái gì. Tôi cũng không nợ nần bất cứ ai hết.”

——

Rượu cũng đã hòm hòm, ba người rời bàn tiệc lục đục quay lại bàn không lâu thì bữa tiệc liền kết thúc. Mã Quân Hồng thanh toán tiền, mọi người đều ra cửa nhà hàng, người bắt taxi, người thì đặt xe.  

Hướng Tư Linh bấm chìa khóa xe, một chiếc Porsche màu xanh sáng đèn. Một số bạn học phải líu lưỡi, nhưng nói chuyện với nhau trước đó nên họ đã biết hiện tại Hướng Tư Linh là Phó Tổng giám đốc của một công ty, sống trong biệt thự, sở hữu Porsche cũng không có gì lạ. Vẫn phong thái nhẹ nhàng đó, Hướng Tư Linh đi đến bên cạnh xe, vẫy tay tạm biệt mọi người rồi đạp chân ga, là người đầu tiên rời đi.

Tối nay Lý Khinh Diêu hoàn toàn không nhìn thẳng vào Hướng Tư Linh, ra khỏi cửa nhà hàng, cô chào mọi người, cũng không nhìn Lạc Hoài Tranh, đi đến ven đường đợi xe taxi mình gọi. Chiếc xe chẳng mấy mà đã tới nơi, cô xoay người ngồi vào trong, không nhìn về phía này lấy một lần.

Các bạn học lục tục rời đi, Mã Quân Hồng sống gần đây nên vợ anh ta lái xe tới đón. Mã Quân Hồng uống hơi nhiều, kéo tay Lạc Hoài Tranh, lèm bèm nói: “Anh, em đưa anh về.”

Lạc Hoài Tranh cười, nói: “Không cần đâu, tôi ở xa lắm, tận khu công nghiệp, đi tàu điện ngầm rất tiện. Giờ đã muộn lắm rồi, không muốn làm phiền hai người.”

Mã Quân Hồng không chịu, lại thuyết phục thêm mấy câu, nhưng Lạc Hoài Tranh dứt khoát không đôi co với anh ta, đẩy Mã Quân Hồng vào tay vợ anh ta rồi bước nhanh về phía ga tàu điện ngầm.

Mã Quân Hồng mơ mơ màng màng bị vợ tống lên xe, anh ta nhìn con đường phía trước, thấy bóng dáng Lạc Hoài Tranh một mình đi về phía ga tàu điện ngầm, đột nhiên mũi anh ta cay cay, cúi đầu che mắt.

Vợ anh ta hỏi: “Sao thế? Rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu, đang yên đang lành sao lại khóc thế kia?”

Mã Quân Hồng ngẩng đầu, chỉ tay về hướng Lý Khinh Diêu gọi taxi đi, nói: “Đó là cô gái mà năm ấy Lạc Hoài Tranh vô cùng thích. Hiện tại cô ấy đã trở thành cảnh sát, còn có một người bạn trai cảnh sát, chẳng thèm nhìn anh Tranh lấy một lần.” Rồi lại quay về sau, chỉ tay về hướng Hướng Tư Linh lái xe rời đi: “Đó là cô gái năm ấy đã hại anh Tranh, hiện tại sống trong biệt thự, lái xe Porsche, sung sướng vô cùng. Vợ à, mỗi người tụi anh đều như sách giáo khoa nói ấy, ai cũng có tương lai hạnh phúc xán lạn, chỉ có mỗi Lạc Hoài Tranh là không. Năm xưa cậu ấy giỏi lắm, cả trường có mỗi mình cậu ấy được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa, ai cũng nghĩ cuộc đời của cậu ấy nhất định sẽ huy hoàng rực rỡ, tốt hơn bất cứ ai trong số tụi anh. Nhưng giờ, anh Tranh là ai? Là một tội phạm bị cải tạo! Cậu ấy trải qua cuộc sống thế nào? Mở một công ty rách, phải khổ cực lắm mới lo được miếng cơm manh áo. Anh không dám tưởng tượng trong lòng anh Tranh khổ sở cỡ nào. Vợ à, nhìn cậu ấy như thế, anh đau lòng lắm, đau lòng khủng khiếp.”

Mã Quân Hồng kể cho vợ mình nghe chuyện năm đó. Vợ anh ta do dự một hồi rồi nói: “Nhưng…năm đấy Lạc Hoài Tranh đã nhận tội giết người trước tòa mà?”

Mã Quân Hồng cố sức lau khô nước mắt, nét mặt cứng đơ u ám, im lặng không nói gì.

Trần Phổ đưa Lý Khinh Diêu đến nhà hàng liền lái xe đi thẳng về nhà.

Anh cất mọi tài liệu giấy tờ liên quan đến Lý Cẩn Thành vào trong một chiếc hộp. Vừa về tới nhà, Trần Phổ đã lôi chiếc hộp ra, không lâu sau anh liền tìm được một bức ảnh.

Dù đã trôi qua bảy năm, tấm ảnh đã ngả vàng, người trong tấm ảnh còn rất trẻ. Nhưng ban nãy khi ở nhà hàng, Trần Phổ vẫn nhận ra ngay lập tức.

Lạc Hoài Tranh, tội phạm trong vụ án giết người năm đó.

Trong tay Trần Phổ cầm toàn bộ hồ sơ sao chép ghi lại rõ ràng diễn biến vụ án ————

Tối thứ Năm, ngày 13 tháng 4 năm 2017, theo lời dặn của giáo viên chủ nhiệm, Lạc Hoài Tranh đã đến nhà Hướng Tư Linh hỏi thăm.

Theo lời mẹ Hướng nói, hôm đó Hướng Tư Linh không khỏe nên không đi học, bà bận việc tại cửa hàng, quên xin phép, cũng không mang theo điện thoại.

Lạc Hoài Tranh khai rằng khi đến nhà họ Hướng, cậu thấy cửa khép hờ, đèn không bật, cậu nghe thấy tiếng khóc của Hướng Tư Linh, cô bị một người đàn ông đè lên ghế sô pha định cưỡng hiếp cô. Trong lúc nước sôi lửa bỏng, Lạc Hoài Tranh đã lao vào đánh nhau với người đàn ông kia.

Người đàn ông uống rượu, bất ngờ lao vào tấn công Lạc Hoài Tranh, Lạc Hoài Tranh buộc phải tự vệ. Trong lúc hai người giằng co, Hướng Tư Lăng đã trốn vào phòng, Lạc Hoài Tranh vớ lấy chân nến trên bàn uống nước đập vào đầu người đàn ông mấy lần. Người đàn ông ngã xuống vũng máu nhưng Lạc Hoài Tranh cũng bị lão ta đánh bất tỉnh bằng chiếc gạt tàn nặng trịch.

Khi Lạc Hoài Tranh tỉnh lại, người đàn ông đã tắt thở, mẹ Hướng về nhà đúng lúc và nhìn thấy cảnh này, lập tức báo cảnh sát.

Bởi vì người chết chính là bố của Hướng Tư Linh.

Mẹ Hướng một mực phủ nhận lời giải thích “Bố cưỡng hiếp con gái” của Lạc Hoài Tranh, và cáo buộc Lạc Hoài Tranh chắc chắn đã định cưỡng hiếp con gái mình khi cô bé đang ốm và nằm ngủ, vừa ăn cắp vừa la làng, chồng bà cũng đã tử vong trong lúc ẩu đả với cậu.

Hướng Tư Linh hoảng sợ tột độ, cứ khóc mãi không thôi, giống như chim sợ cành cong, không thể nào mở miệng nói chuyện.

Vụ án liên quan đến hai học sinh trung học vừa mới thành niên, một trong số đó còn là học sinh ưu tú được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa, ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Phía cảnh sát lập tức mở cuộc điều tra khẩn trương và tỉ mỉ.

Có ba kết luận điều tra chính:

Thứ nhất, không đủ chứng cứ cho thấy “Bố cưỡng hiếp con gái”, không đủ chứng cứ chứng minh Lạc Hoài Tranh tự vệ chính đáng. Phía cảnh sát cũng không tìm thấy tinh dịch và DNA của Hướng Vỹ bố Hướng Tư Linh trong âm đ*o, quần lót của cô. Hơn nữa chứng quan trọng nhất đó là ———————— Hướng Tư Linh đã được kiểm tra cơ thể, cô vẫn còn trinh. Hơn nữa, theo kết quả điều tra từ hàng xóm, Hướng Vỹ và Hướng Tư Linh là quan hệ cha con bình thường, ông ta rất yêu thương con gái, suốt bao năm nay không có hành vi bất thường nào. Cuộc sống cá nhân của Hướng Vỹ cũng khá quy củ, không có quan hệ nam nữ ngoài luồng.

Thứ hai, không đủ chứng cứ cho thấy Lạc Hoài Tranh cưỡng hiếp Hướng Tư Linh. Lý do tương tự, không tìm thấy bất cứ vật chứng nào tại hiện trường chứng minh Lạc Hoài Tranh từng có hành vi hoặc ý định xâm hại Hướng Tư Linh.

Thứ ba, có đầy đủ bằng chứng cho thấy Lạc Hoài Tranh phạm tội ngộ sát. Trên da và vết thương của Hướng Vỹ có DNA của Lạc Hoài Tranh, dấu vân tay trên cổ ông ta trùng khớp với dấu vân tay của cậu. Trên hung khí – chân nến chỉ có dấu vân tay của Lạc Hoài Tranh và vết máu của hai người họ. Hơn nữa, hiện trường còn để lại rất nhiều dấu vết ẩu đả, nhân viên giám định gần như có thể tái hiện lại toàn bộ quá trình ẩu đả. Bản thân Lạc Hoài Tranh cũng bị thương nặng ở phần đầu nhưng cậu không phải người chết.

Ngoài ra, tòa nhà đó không có camera an ninh nên không thể chứng minh có người khác vào nhà họ Hướng trong thời gian xảy ra vụ án. Chiều hôm đó mẹ Hướng trông coi cửa hàng quần áo ở cổng khu dân cư và ngủ trưa, không ra ngoài. Hai nhân viên bán hàng và camera an ninh trong cửa hàng đều có thể chứng minh chuyện này. Bà ấy không có thời gian và động cơ giết người. Hướng Vỹ là một người đàn ông ham ăn lười làm, du thủ du thực, nhưng không có kẻ thù hay chủ nợ.

Sau đó, Hướng Tư Linh đã nói, theo lời khai của cô, do thành tích học tập của cô sa sút nên lúc đó bố cô muốn đánh cô. Vừa hay Lạc Hoài Tranh vào nhà nên đã hiểu lầm, hơn nữa bố cô lại uống say, hai người mới lao vào đánh nhau, tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng tòa vẫn tuyên án Lạc Hoài Tranh phạm tội ngộ sát. Hơn nữa, bản thân Lạc Hoài Tranh cũng không phủ nhận các hành vi như dùng chân nến đập Hướng Vỹ, bóp cổ ông ta dẫn đến khó thở. Cuối cùng, Lạc Hoài Tranh bị kết án năm năm tù, Đại học Thanh Hoa cũng nhanh chóng hủy bỏ tư cách tuyển thẳng của cậu.

Nói đúng ra, Lý Cẩn Thành không mất tích trong lúc điều tra vụ án. Năm đó, Lý Cẩn Thành chỉ là một cảnh sát gà mờ mới ra trường không lâu, tuy rằng anh có tham gia vào vụ án này, nhưng chỉ là chân chạy vặt mà thôi.

Về cơ bản, vụ án đã có kết luận trong vòng nửa tháng. Lúc đó đội cảnh sát hình sự nơi Lý Cẩn Thành làm việc đã chuyển trọng tâm công việc sang các vụ án mới.

Lý do mà Trần Phổ phán đoán có thể Lý Cẩn Thành vẫn đang điều tra vụ án này đó là: Thứ nhất, năm đó Lý Cẩn Thành từng nói với hai đồng nghiệp rằng anh còn muốn tiếp tục điều tra. Thứ hai, Lý Cẩn Thành luôn có thói quen mang theo sổ tay khi điều tra vụ án. Tối hôm Lý Cẩn Thành mất tích, anh tắm rửa xong, để sổ tay ở nhà, tình cờ không mang theo, trong cuốn sổ ghi chép rất nhiều nội dung vụ án Hướng Vỹ.

Trần Phổ cũng đã xem lại hồ sơ vụ án của Hướng Vỹ, dù Lạc Hoài Tranh có ý tốt hay là hiểu nhầm thì bằng chứng cũng đã chứng minh cậu ngộ sát Hướng Vỹ. Thế nên Trần Phổ cũng không hiểu nổi rốt cuộc Lý Cẩn Thành đang nghi ngờ điều gì? Lẽ nào trong vụ án này còn uẩn khúc nào khác?

Anh thậm chí còn nghĩ, Lý Cẩn Thành thật sự vẫn còn điều tra vụ án này khi cậu ấy mất tích? Hay là mất tích vì nguyên nhân khác, không liên quan gì đến vụ án Hướng Vỹ?

Trước đây Trần Phổ biết Lạc Hoài Tranh và Lý Khinh Diêu tốt nghiệp cùng một trường cấp ba, nhưng anh chưa bao giờ liên hệ hai người với nhau, anh cũng không biết hai người từng học cùng lớp.

Lý Khinh Diêu cũng chưa từng đề cập tới.

Nhưng hôm nay, nhìn cử chỉ ánh mắt của hai người, lần đầu tiên Trần Phổ nhìn thấy nét mặt giống như hồn bay phách lạc trên gương mặt “mụ điên” Lý Khinh Diêu. Lạc Hoài Tranh cũng không khá hơn là bao, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm.

Nếu trước đây hai người không có quan hệ mờ ám, thì Trần Phổ sẽ móc đôi mắt cảnh sát của mình xuống.

Hóa ra cô không phải là người vô tâm làm bừa làm bậy, chỉ là chọn người thôi —————— Suy nghĩ này lóe lên trong đầu Trần Phổ.

Anh ngồi khoanh chân trên sàn, hai tay chống lên đùi, cứ thế ngồi ngây như phỗng một lúc, cuối cùng nhỏ giọng chửi “Mẹ kiếp”.

Anh lại nghĩ nếu là một người khác, một người phụ nữ có quan hệ không rõ ràng và khó hiểu với vụ án Lý Cẩn Thành, anh nhất định sẽ điều tra cô tới cùng, không dễ dàng bỏ qua cho cô.

Nhưng cô lại là em gái ruột của Lý Cẩn Thành. Thậm chí vì Lý Cẩn Thành, cô còn từ bỏ cuộc đời an nhàn suôn sẻ của mình để chạy tới tuyến một theo chân viên cảnh sát lão luyện như anh, từ đó trải qua cuộc sống gian khổ và hiểm nguy.

Trần Phổ bỗng nhận ra một điều.

Trong hơn một tháng quen nhau, anh đã phạm phải một sai lầm mà một cảnh sát lão luyện không nên mắc phải khi đối xử với Lý Khinh Diêu.

Chắc chắn là vì cô là em gái Lý Cẩn Thành, anh “yêu ai yêu cả đường đi lối về” thế nên luôn tự nhủ, Lý Khinh Diêu thế này, Lý Khinh Diêu thế kia. Dù cô có làm gì thì anh cũng tự động tìm lý do và lời giải thích hộ cô.

Nhưng thật ra anh không hề biết trước đây cô là người thế nào và rốt cuộc cô đang nghĩ gì trong lòng.   

—Hết chương 41—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.