Trước khi đến cơ quan, Trần Phổ xách vải thiều chạy lên tầng sáu nhà Lý Khinh Diêu. Không hiểu tại sao anh lại không gọi điện trước hỏi xem có ai ở nhà hay không.
Ai dè không ai ở nhà, anh ngồi trên cầu thang trước cửa nhà cô, lấy điện thoại gửi tin nhắn:
[Em ở đâu?]
[Có người tặng tôi hộp vải thiều, tôi không thích ăn nên cho em đấy.]
Trần Phổ đợi một lúc mà không có hồi âm.
Trần Phổ một tay cầm điện thoại, chân dài giẫm lên bậc cầu thang, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ ngày càng sẫm. Rõ ràng điện thoại không có thông báo, nhưng anh vẫn lấy ra xem một lần nữa.
Ngón tay anh lướt lên, đọc lại lịch sử trò chuyện trước đây của hai người.
Hơn một tháng nay, hầu như mỗi lần đều là Lý Khinh Diêu chủ động nhắn tin, tin nhắn nào cũng dài, nhắn một lần tận mấy tin. Còn anh trả lời rất ngắn, chỉ có vài từ thậm chí là một từ.
Trần Phổ mải mê đọc tự lúc nào chẳng hay, đôi khi còn không nhịn được cười.
Chẳng mấy mà đã đọc xong lịch sử trò chuyện.
Anh sực nhận ra một chuyện —— Từ sau hôm họp lớp, suốt một tuần nay Lý Khinh Diêu không gửi một tin nhắn nào cho anh, đương nhiên cô cũng không còn lên cơn với anh.
Trần Phổ cất điện thoại, xuống tầng.
Sau khi đến văn phòng, thực ra Trần Phổ còn đợi một lúc nữa. Lúc này đèn đã bật, trong văn phòng Đội hai chỉ có một mình Lý Khinh Diêu, cô đang nằm trên đống tài liệu, cau mày say giấc ngủ.
Trần Phổ nhẹ nhàng đặt vải thiều xuống, rồi lại nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, dựa lưng vào ghế chơi điện thoại. Thi thoảng anh còn nhìn cô vài lần, cô vẫn không tỉnh.
Chơi được nửa tiếng đồng hồ, anh nghe thấy tiếng nức nở. Lý Khinh Diêu úp mặt vào cánh tay, nước mắt lăn dài trên má, cô khóc thút thít trong mơ. Trần Phổ nhìn đôi mày cô cau lại như không thể nào giãn ra, còn cả khóe mắt ửng đỏ, phản ứng đầu tiên trong lòng Trần Phổ là thở dài não nề.
Đừng gặp ác mộng nữa. Anh nghĩ vậy rồi bước tới gõ nhẹ lên mặt bàn của cô.
Hôm nay anh đến tìm cô không phải để tặng vải.
Là anh trai, cấp trên và đồng nghiệp, có những chuyện trước đây anh đã dớ dẩn. Giờ anh đã hiểu rõ, đương nhiên phải nói cho rõ ràng với cô.
Lý Khinh Diêu gật đầu. Cô cũng không muốn đối diện với những người và những chuyện trong quá khứ, nhưng tuần này, đầu tiên là họp lớp, sau đó là lời mời sinh nhật của Mã Quân Hồng. Tuy rằng đã từ chối, nhưng cô lại nhìn thấy Khoảnh khắc đầy tính thương mại của Lạc Hoài Tranh. Điều này khiến trái tim cô vô cùng khó chịu, uể oải suốt cả ngày nên mới tới đây tăng ca.
Bản thân cô cũng không biết mình đã mệt tới mức ngủ thiếp đi từ lúc nào, rồi lại mơ thấy quá khứ, hỗn loạn đau đớn, không có lối thoát. Khi cô mở mắt ra, nhìn thấy Trần Phổ đang nhìn mình dưới ánh đèn, ánh mắt đầy xúc động. Khoảnh khắc ấy, cảm xúc mềm mại và ấm áp dâng lên trong lòng Lý Khinh Diêu, che lấp đi tất cả tuyệt vọng và đớn đau còn sót lại trong giấc mơ.
Cô biết Trần Phổ luôn mềm lòng với cô.
Từ rất lâu rất lâu về trước, anh trai đã nói cho cô biết Trần Phổ là người như thế nào.
Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Phổ thì lại lạnh lùng, không quan tâm như ngày thường, anh bảo rằng muốn nói chuyện cùng cô.
Lý Khinh Diêu dọn dẹp bàn làm việc, thong thả đứng dậy, nói: “Được ạ, anh dẫn đường đi.”
Trần Phổ một tay xách hộp vải thiều nặng trình trịch, tay còn lại đút vào túi quần, cúi đầu đi đằng trước. Lý Khinh Diêu đút hai tay vào túi, dửng dưng như không, đi đằng sau. Hai người cách nhau nửa mét. Trên đường đi anh không nói chuyện, cô cũng không bắt chuyện.
Trần Phổ đến quán thịt nướng anh thường lui tới, tìm một chiếc bàn trong góc. Anh còn sợ cách người khác chưa đủ xa, nên dời chiếc bàn ra ngoài hai mét rồi kéo hai cái ghế đến. Lý Khinh Diêu lẳng lặng nhìn anh bận rộn.
Nhân viên phục vụ đến, Trần Phổ bảo Lý Khinh Diêu gọi trước, Lý Khinh Diêu không gọi, lạnh nhạt nói: “Gì cũng được.”
Trần Phổ gọi vài món thịt, rồi gọi thêm ngô, khoai tây thái lát, đậu cô ve,v.v… theo sở thích lần trước của cô, sau đó hỏi nhân viên: “Có trà lúc mạch không?” Nhân viên nói không có, Trần Phổ liền nói với cô: “Em ngồi đợi một lát, tôi đi mua.”
Lý Khinh Diêu: “Vâng.”
Lần này có lẽ không có khuyến mãi, anh không xách về một chai 2 lít, chỉ mua hai chai trà lúa mạch 500 ml, một chai cho cô và một chai cho anh.
Cuối cùng hai người cũng ngồi vào chỗ.
Lý Khinh Diêu vặn nắp trà uống một ngụm, nói: “Nói đi, anh muốn nói gì?”
Trần Phổ im lặng vài giây, chuyện này không giống như anh tưởng tượng.
Anh là cấp trên trực tiếp của cô, cũng là bậc đàn anh. Anh vốn định trao đổi tư tưởng một lần nghiêm túc, chỉ ra một số vấn đề không lợp lý trong công việc và các mối quan hệ của cô, và những nguy cơ tiềm ẩn về mặt tình cảm cá nhân. Lẽ ra anh phải là người nắm quyền chủ động trong cuộc trò chuyện này.
Nhưng suốt chặng đường, anh đã bất giác làm rất nhiều chuyện, chỉ mong Lý Khinh Diêu ăn ngon, trò chuyện vui vẻ. Lúc này, Lý Khinh Diêu – cảnh sát cấp dưới nhỏ hơn anh vài tuổi đang bình tĩnh ngồi đối diện anh, một tay cầm chai nước anh đưa, tay còn lại thản nhiên đặt lên lưng ghế trống bên cạnh như đang kiên nhẫn chờ anh nói.
Trần Phổ bình tĩnh lại, bỏ hết những suy nghĩ tạp nham trong đầu, nói: “Có vài câu hỏi muốn hỏi em.”
Lý Khinh Diêu hất cằm, cảm thấy hôm nay anh quá vòng vo.
Trần Phổ nén bực, nói: “Không phải nói chuyện tư, mà là chuyện công.”
Bấy giờ Lý Khinh Diêu mới ngồi thẳng dậy, đặt chai đồ uống xuống: “Được.”
Trần Phổ nhìn đôi mắt trong veo của cô. Ban đầu anh luôn cho rằng đôi mắt ấy không biết sầu khổ trần đời, hiện anh mới biết không phải vậy.
“Mối quan hệ trước đây giữa em và Lạc Hoài Tranh là gì?”
Lý Khinh Diêu trả lời dứt khoát: “Bạn trai cũ.”
“Hai người có liên lạc với nhau trong những năm gần đây không? Có mâu thuẫn tình cảm hay trao đổi lợi ích không?”
Lý Khinh Diêu nhìn chằm chằm vào đồ uống trong chai, trả lời: “Không, liên lạc một lần duy nhất, anh cũng nhìn thấy rồi đấy, là trong buổi họp lớp cuối tuần trước. Em và cậu ấy từ lâu đã không còn bất kỳ mâu thuẫn tình cảm hay trao đổi lợi ích.”
Trần Phổ vặn nắp chai nước uống một ngụm, nở nụ cười đầu tiên trong tối hôm nay, anh nói: “Chuyện công ra chuyện công, em đừng để ý.”
Lý Khinh Diêu nhìn hàm răng trắng anh để lộ khi cười, “xùy” một tiếng: “Đừng nói nhảm.”
Trần Phổ thôi cười, lại hỏi: “Mối quan hệ trong quá khứ của hai người có ảnh hưởng đến thái độ và khả năng phán đoán của em khi điều tra các vụ án liên quan không? Em hiểu tôi đang hỏi gì mà. Trong lòng tôi, không ai quan trọng hơn Lý Cẩn Thành, bao gồm cả em. Lạc Hoài Tranh tạm thời không liên quan gì đến vụ án mất tích của Lý Cẩn Thành, sau này nếu có thì tôi sẽ điều tra cậu ta. Thế nên tôi phải hỏi cho rõ ràng.”
Lý Khinh Diêu ngước nhìn khung cảnh phố phường nhộn nhịp sau lưng anh, bình tĩnh trả lời: “Trùng hợp thế, em cũng vậy. Không ai quan trọng hơn anh trai em, đương nhiên cũng bao gồm cả anh. Bất kỳ ai và bất kỳ chuyện gì cũng không thể làm lung lay quyết tâm của em.”
Xung quanh náo nhiệt, ánh đèn đan xen sáng tối, bầu không khí nhuốm đầy sự ấm áp.
Hai người hướng về phía nhau, buông lời tàn nhẫn giống vậy, rồi im lặng nhìn nhau qua chiếc bàn.
Cuối cùng Trần Phổ nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác trước, vành tai trắng nõn dưới mái tóc đen ngắn đỏ lên vì ngượng ngùng, nhưng sắc mặt anh lại rất lạnh nhạt, anh lên tiếng thúc giục: “Phục vụ, nhanh mang món ăn cho bàn chúng tôi.”
Món nướng cuối cùng cũng đã được dọn lên, Trần Phổ ăn năm xiên thịt nướng trước để lót dạ, Lý Khinh Diêu cũng ăn hai xiên, anh lại nói: “Được rồi, chuyện này đã thống nhất rồi nhé, coi như xong. Chúng ta nói về quan hệ cá nhân của em đi.”
Lý Khinh Diêu khoanh tay trước ngực: “Quan hệ cá nhân của em vẫn chưa sắp xếp hoàn hảo à?”
Trần Phổ thầm nói, hoàn hảo, quá hoàn hảo rồi. Nhưng vì hoàn hảo nên bây giờ tôi mới nhận ra đó không phải là em chân chính.
“Có ai từng nói với em chưa?” Trần Phổ chầm chậm nói: “Lý Khinh Diêu, thật ra nụ cười của em rất giả tạo. Từ ngày đầu tiên đi làm đã thế rồi.”