Có những người khóc rồi, buồn đau ủ dột. Lại có những người chỉ cần khóc rồi, tâm trạng sẽ phấn chấn hơn.
Lý Khinh Diêu thuộc kiểu người thứ hai.
Thực ra trước và sau những chuyện năm đó, cô đều ít khi khóc. Trong người Lý Khinh Diêu như có một công tắc, ngưỡng kích hoạt rất cao. Nhưng một khi đã mở, cô luôn có thể giải tỏa hết mọi phiền muộn. Sau đó, Lý Khinh Diêu sẽ rơi vào trạng thái cứ như thời khắc bậc hiền nhân. Cô cảm thấy lười biếng, nhưng tâm trí lại sáng tỏ, tâm trạng thư thái.
Thế nên cô không nhận ra, sau khi nghe câu trả lời “vẫn chưa phải”, Lạc Hoài Tranh liền im lặng, lịch sự tiễn cô ra khỏi phòng họp. Cô cũng không hay biết rằng hai người đàn ông ôm đầy tâm sự, ánh mắt vô tình giao nhau trong không trung. Anh này phiền muộn, anh kia còn buồn sầu hơn.
Lý Khinh Diêu nói nhẹ nhàng với Trần Phổ, “Em hỏi xong rồi, anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
Trong lúc Lý Khinh Diêu không hay biết gì thì Trần Phổ đã trả qua hai mươi lăm phút tự hành hạ và suy ngẫm. Lúc này, anh đã có thể mỉm cười và nói: “Hết rồi. Em hỏi hay lắm.”
Hiếm khi anh khen ngợi thẳng thắng, không móc mỉa như hôm nay. Lý Khinh Diêu nhướn mày.
Hai người tạm biệt Lạc Hoài Tranh và lên xe.
Trần Phổ tự nhận mình đã bước vào trạng thái làm việc chuyên nghiệp, lạnh lùng vô tình. Anh nhìn đồng hồ rồi nói: “8 giờ 40 phút, đúng lúc tiệm mát-xa đông khách nhất. Chúng ta đến gặp Lý Mỹ Linh, điều tra cho xong người cuối cùng của hôm nay.”
Lý Khinh Diêu cũng đang nghĩ vậy, bèn nói: “Được, để em gọi điện thoại.”
Ai dè Lý Mỹ Linh lại tắt máy.
Trần Phổ nói: “Em gọi cho Hướng Tư Linh hỏi thử xem.”
Lý Khinh Diêu gọi cho Hướng Tư Linh, nhưng Hướng Tư Linh không ở cùng mẹ. Cô ta nói mấy hôm nay cô ta bận bịu nên không liên lạc với mẹ.
“Hay là hai người đến thẳng tiệm mát-xa đi.” Hướng Tư Linh nói. “Giờ này chắc mẹ tớ đang ở tiệm.”
Lý Khinh Diêu cúp điện thoại, nhìn sổ tay và nhớ lại tất cả lời khai hôm nay. Một lát sau, cô nói. “Em cho rằng Lạc Hoài Tranh trong sạch, không dính líu gì đến vụ án của La Hồng Dân. Còn anh thì sao?”
Trần Phổ: “Tôi đồng ý.”
“Cậu ấy nói đi chung với Hướng Tư Linh chỉ vì lợi ích kinh doanh, nhưng em nghi ngờ cậu ấy còn có mục đích khác, mà hỏi thì cậu ấy không chịu nói. Chúng ta cứ đợi xem sao.”
“Được.”
Trong xe yên tĩnh trở lại.
Lý Khinh Diêu gấp sổ tay, nhìn về phía trước. Xe cộ tấp nập, ánh đèn lấp lánh.
Một lát sau, cô lẳng lặng liếc sang bên cạnh. Đúng lúc đang chờ một đèn đỏ rất dài, Trần Phổ đặt hai tay lên vô lăng, mắt không nhìn đường, mà nhìn lên trên…
Bầu trời?
Cao ốc cao ngút san sát nhau hai bên xẻ ngang bầu trời xanh đậm trên đầu hai người thành một dải dài hẹp. Đêm nay trời trong, không một gợn mây, phủ ngàn vạn vì sao sáng lấp lánh.
“Trần Phổ.” Cô gọi anh.
Anh phản ứng hơi chậm, cúi đầu không nhìn lên trời nữa. “Ừm?”
“Anh đi nhìn gì thế? Ngắm sao à? Hay máy bay?”
Trần Phổ im lặng một lát, rồi trả lời: “Ngắm sao.”
Mắt anh luôn hướng về phía trước, không còn những khi liếc mắt đưa tình với cô như thường này. Ánh đèn bên ngoài hắt lên sườn mặt anh, dát lên chiếc cổ cao thẳng và đường xương quai xanh gầy guộc lộ ra từ cổ áo phông đen. Lý Khinh Diêu bỗng cảm thấy anh thế này thật lạnh lùng và khó gần.
Anh chợt nói một câu: “Lý Khinh Diêu, thực ra tôi cũng ao ước có được một vì sao.”
Anh nói rất nhỏ, giọng còn hơi khàn. Lý Khinh Diêu không nghe rõ, cô ngơ ngác hỏi anh: “Anh bảo là tào lao á?”
Trần Phổ bật cười, không nói nữa.
Xe nhanh chóng chạy đến dưới tầng tiệm mát-xa. Trần Phổ đỗ xe xong, vừa định xuống xe thì Lý Khinh Diêu nói: “Chờ chút.”
Trần Phổ không ngẩng đầu, anh hỏi: “Còn có chỉ thị gì à?”
Lý Khinh Diêu ngồi ở ghế phụ từ từ nghiêng đầu qua, Trần Phổ lùi về sau, Lý Khinh Diêu thấy anh khẽ nhíu mày. Cô bỗng bực bội trong lòng, nói: “Anh buồn.” Không phải câu hỏi mà là câu khẳng định.
“Không phải.”
Lý Khinh Diêu nhìn chằm chằm vào đôi mắt luôn cụp xuống của anh. Lông mi anh không cong dài và đáng yêu, từng sợi mi đen và thẳng, giống y như con người anh, lúc nào cũng cứng rắn.
“Nói rõ rồi hẵng đi.” Lý Khinh Diêu nói rất bình tĩnh, “Anh buồn là vì em à?”
Trần Phổ ngẩng đầu bật cười, trông rất biếng nhác. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không hề sợ hãi, “Em tưởng bở vừa thôi. Sao tôi phải buồn vì em? Tại sao?”
Lý Khinh Diêu sững sờ.
“Thôi, em đừng nghĩ linh tinh nữa, mau xuống xe làm việc thôi. Em bảo hôm nay cho tôi tan làm sớm về nhà nghỉ ngơi còn gì?”
Anh định mở cửa xe, nhưng Lý Khinh Diêu lại bất ngờ dịu giọng hỏi anh: “Trần Tiểu Phổ, anh nói chuyện đàng hoàng với em được không? Rốt cuộc anh làm sao đấy?”
Trần Phổ im lặng một lát, rồi trả lời: “Xin lỗi em. Chắc tôi bị cảm rồi, đau đầu chóng mặt nên không muốn nói chuyện. Em đừng chấp nhặt, xuống xe đi.”
Lý Khinh Diêu nghe vậy định sờ trán anh, ai dè anh đã mở cửa xe chui ra ngoài. Bàn tay của Lý Khinh Diêu dừng lại giữa không trung, cô không biết anh không nhìn thấy động tác của cô, hay là cố ý tránh né.
Lý Mỹ Linh không có mặt ở tiệm mát-xa.
Do Hướng Tư Linh gọi điện báo trước nên quản lý đã tiếp đón hai người. Quản lý là một người phụ nữ ngoài bốn mươi, trang điểm nhạt trông rất nhanh nhẹn và chuyên nghiệp và cực kỳ nhiệt tình.
Hai người hỏi Lý Mỹ Linh đang ở đâu, quản lý trả lời: “Sếp Lý đã đi Hàng Châu rồi.”
Quản lý cho biết sáng hôm qua Lý Mỹ Linh đã đi Hàng Châu thăm một thầy mát-xa y học cổ truyền, giao lưu học hỏi kỹ thuật, không nói rõ khi nào sẽ về.
Trần Phổ hỏi: “Bà ta đi một mình à? Đi tàu cao tốc hay máy bay?”
Quản lý mỉm cười trả lời: “Tôi không rõ lắm. Sếp Lý chỉ dặn dò tôi trông coi tiệm mát-xa thôi. Chị ấy tự lên lịch trình nên tôi không hỏi nhiều.”
Trần Phổ vô thức quay đầu tìm ánh mắt của Lý Khinh Diêu ngồi cạnh. Nhưng vừa quay được nửa chừng thì anh đã dừng lại.
Lý Khinh Diêu nghe đến đây cũng ngẩng đầu nhìn Trần Phổ, nhưng chỉ nhìn thấy sườn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của anh.
Trần Phổ muốn nằm rõ tình hình nhân viên trong tiệm, quản lý liền dẫn hai người đến chỗ máy tính.
Tiệm có tổng cộng bốn mươi tám nhân viên mát-xa, mười hai nhân viên hành chính và tạp vụ. Các nhân viên mát-xa được chia thành ba loại: 12 nhân viên mát-xa minh tinh, 25 nhân viên mát-xa y học cổ truyền, 11 nhân viên mát-xa kiểu Thái.
Y học cổ truyền và mát-xa kiểu Thái thì dễ hiểu rồi, Lý Khinh Diêu hỏi: “Nhân viên mát-xa minh tinh là gì? Là nhân viên mát-xa giỏi nhất à?”
Khi cô hỏi câu này, Trần Phổ liếc nhìn cô nhanh như cắt.
Quản lý cười rất tự nhiên, “Muốn trở thành nhân viên mát-xa minh tinh không chỉ cần kỹ thuật, mà còn có yêu cầu về ngoại hình và phong cách.”
Lý Khinh Diêu nhìn ảnh và hồ sơ của những nhân viên mát-xa minh tinh liền hiểu ra ngay. Có tổng cộng tám nữ bốn nam, nhìn trẻ tuổi hơn nhân viên mát-xa y học cổ truyền và nhân viên mát-xa kiểu Thái, lớn nhất chắc cũng khoảng ba mươi tuổi, hầu hết đều hai mươi mấy tuổi. Tuy không đẹp xuất sắc, nhưng tổng thể ngoại hình đều trên tám mươi điểm. Có khoảng bốn, năm người cực kỳ đẹp.
Trước đây cảnh sát đã điều tra, tiệm mát-xa này hoạt động hợp pháp, không có gì mờ ám nên Lý Khinh Diêu cũng hiểu ra những nhân viên mát-xa minh tinh này thực chất chỉ là dịch vụ cao cấp hơn mà thôi. Đẹp, bổ mắt thì sẽ đắt hơn.
Trước đây có vài lần cô thấy hội Châu Dương Tân, Phương Giai rủ Trần Phổ cùng đi mát-xa, ai cũng kêu đau lưng mỏi gối. Họ còn rủ cả Lý Khinh Diêu, nhưng mẹ cô chính là bác sĩ Y học cổ truyền, trong phòng khám còn có bác sĩ hàng đầu chuyên về mát-xa bấm huyệt nên cô không tin tưởng mấy tiệm mát-xa bên ngoài, cảm thấy họ không đủ chuyên nghiệm nên cô không đi.
Vấn đề đặt ra là, biết thì đã biết, nhưng Trần Phổ có từng gọi nhân viên minh tinh hay không?
Hừ, đàn ông.
Lý Khinh Diêu nhìn Trần Phổ đầy ẩn ý, anh đang tập trung nhìn màn hình máy tính nên không nhận ra. Lý Khinh Diêu cũng thôi suy nghĩ miên man, tiếp tục tập trung vào vụ án.
Còn về vấn đề cô vừa phát hiện ra, thôi cứ để mai tính.
Trần Phổ chỉ tay vào màn hình: “Người này, Lưu Thiến Dĩnh, tại sao lại ghi là “Nộp đơn xin nghỉ việc, chưa được đồng ý, trừ lương”?”
Lưu Thiến Dĩnh là người xinh đẹp nhất trong số bốn, năm người kia. Theo hồ sơ thì chỉ mới hai mươi lăm tuổi.
Quản lý sững sờ, nét mặt bối rối, trả lời: “Cô…cô ấy, Lưu Thiến Dĩnh đã thôi việc rồi, không đi làm nữa. Nhưng trước đây…cô ấy mắc sai sót trong công việc, mấy người sếp Lý tức giận nên đã trừ lương của cô ấy. Đại khái là vậy.”
Trần Phổ ngẩng đầu nhìn cô ta, “Sai sót gì?”
“Chuyện của cô ấy, cụ thể tôi cũng không rõ lắm, tại sếp Lý đích thân xử lý. Hình như…là xảy ra mâu thuẫn với khách hàng. Nghề này của chúng tôi quan trọng nhất là thái độ phục vụ. Kỹ thuật không tốt, khách hàng không thoải mái. Nếu họ đưa ra ý kiến thì không nên cãi cự. Tiểu Lưu vốn nóng tính, cãi nhau một trận với bà chủ rồi đi mất.”
Trần Phổ lại nhìn một hàng ngôi sao sau cái tên Lưu Thiến Dĩnh, anh mỉm cười nói tiếp: “Tôi thấy trước đây cô ấy cũng làm tốt lắm mà, tỷ lệ phục vụ khách cao, khách hàng cũng rất hài lòng.”
Quản lý chỉ cười không nói.
Lý Khinh Diêu thầm cười giễu trong lòng. “Trần Tiểu Phổ còn biết dùng từ chuyên môn, sành sỏi đấy nhỉ.”
Xem xong hồ sơ nhân viên, Trần Phổ lại đề nghị muốn đi xem chỗ ở của Lý Mỹ Linh tại tầng hai. Nhưng vị quản lý này không thể tự quyết định nên đã gọi cho Hướng Tư Linh. Hướng Tư Linh cũng rất khó xử, cô ta nói với hai người, dù sao đó cũng là không gian riêng tư của mẹ tôi. Hay là đợi khi nào liên lạc được với mẹ tôi, bà ấy đồng ý rồi hẵng bàn nhé?
Hôm nay Trần Phổ và Lý Khinh Diêu chỉ đến điều tra dưới danh nghĩa thăm hỏi, trong tay không có lệnh khám xét, Hướng Tư Linh không đồng ý nên đành thôi.
Hai người rời tiệm mát-xa thì đã mười giờ tối. Trần Phổ nói: “Gọi cho Lưu Thiến Dĩnh, số điện thoại là…”
Lý Khinh Diêu lấy điện thoại ra, nói: “Em đã ghi nhớ rồi.”
Trần Phổ ngập ngừng, không nói ra số điện thoại mình vừa thuộc lòng.
Lý Khinh Diêu vừa quay số vừa nói: “Em biết, ban nãy lại là trực giác của cảnh sát lão làng đúng không? Em cũng phát hiện hai chi tiết bất thường. Quản lý nói “Mấy người sếp Lý rất tức giận”, tiệm này chỉ có mình Lý Mỹ Linh làm bà chủ, tại sao quản lý lại nói là “mấy người”? Còn ai tức giận với Lưu Thiến Dĩnh nữa? Thứ hai, một nhân viên giỏi như vậy nghỉ việc mà quản lý lại nói không biết gì, nhìn phản ứng của cô ta cũng biết là có vấn đề. Em tiến bộ rồi đúng không?”
Lý Khinh Diêu thao thao bất tuyệt, Trần Phổ đứng sau lưng cô, nhìn cô cúi đầu bấm số.
Hai người đứng trong bãi đỗ xe vắng tanh, gió đêm hè thổi nhẹ, mơn man gương mặt cô. Chắc do bị sợi tóc nào chọc ngứa, nên Lý Khinh Diêu giơ tay vén máy tóc ngắn ra sau. Thế là Trần Phổ lại nhìn vành tai nhỏ xinh trắng nõn của cô. Anh nghĩ bụng, sao lúc nào cô cũng gầy gò mảnh mai đến vậy? Trong màn đêm, gương mặt ấy trông càng gầy hơn, thế mà cô vẫn còn lo béo. Ngón tay cầm điện thoại cùng thuôn dài trắng trẻo, nhỏ hơn nhiều so với anh. Cổ cô cũng mảnh khảnh, thẳng tắp, anh có thể ôm trọn chỉ với nửa bàn tay.
Một người mềm yếu dịu dàng là thế, mà sao có thể luôn luôn theo sát bước chân anh, không than vãn một lời? Anh đi tới đâu, cô cũng theo tới đó.
Giật mình nhận ra mình đang nghĩ gì, lưng Trần Phổ lập tức đổ mồ hôi lạnh. Đúng lúc này, Lý Khinh Diêu quay số, sau đó xoay người mở loa ngoài. Trần Phổ lập tức quay đầu đi, không dám nhìn cô nữa.
Sau bảy tám tiếng “tút—”, một cô gái trẻ tuổi bắt máy, “Alo, ai đấy?”
Trần Phổ không dám nhìn thẳng, chỉ hất cằm. Lý Khinh Diêu hiểu ý, cất lời: “Xin chào! Chúng tôi là Đội cảnh sát hình sự phân cục Thành Tây. Chúng tôi muốn hỏi cô một số việc liên quan đến tiệm mát-xa của La Hồng Dân và Lý Mỹ Linh.”
Lưu Thiến Dĩnh nghi ngờ, “Hai người thật sự là cảnh sát à? Không phải lừa đảo chứ? Cảnh sát sao lại gọi muộn thế này?”
Lý Khinh Diêu: “Xin lỗi, chúng tôi phải điều tra đến tận tối muộn mới có số điện thoại của cô. Chúng tôi chỉ muốn hỏi tại sao cô lại thôi việc ở tiệm mát-xa.”
Lưu Thiến Dĩnh im lặng một lát, rồi hỏi một lần nữa, “Hai người thật sự là cảnh sát sao? Lấy gì để chứng mình?”
“Thế thì chúng ta hẹn gặp nhau nhé. Nếu hôm nay quá muộn thì mai có được không? Cô đến phân cục, chúng tôi sẽ đợi cô ở đó và thanh toán tiền taxi giúp cô.”
Lưu Thiến Dĩnh nghĩ ngợi một lúc, rồi quyết định nói: “Tôi đến ngay bây giờ được không? Nếu các người thật sự là cảnh sát, tôi có một vấn đề quan trọng cần phản ánh với cảnh sát, tôi muốn…tôi muốn tố giác!”
—Hết chương 79—
Trần Phổ không nói: Tôi yêu em
Trần Phổ nói: Thực ra tôi cũng ao ước có được một vì sao.