Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 11



Không tính là bất ngờ không kịp đề phòng, coi như là tâm không cam tình không nguyện, nhưng kỳ thi tháng vẫn đến trong tình cảnh hỗn loạn. Dù Khấu Tấn không hề bận tâm về những gì sắp xảy ra nhưng cậu vẫn cảm thấy căng thẳng vì kỳ thi này. Không phải vì kỳ thi, mà vì những lời trách móc của Nguyên Cẩm Hoa sau đó.
Nguyên Cẩm Hoa không có kỳ vọng gì lớn lao đối với Khấu Tấn, cô chỉ mong cậu đạt được điểm cao để vào một trường đại học tốt. Nhưng ngay cả điều đó cậu cũng không thể làm được. Khấu Tấn cười gượng, những điểm kiến thức trên tay đã bị lật đi lật lại nhiều lần, đầy những dấu vết sử dụng thường xuyên, các nét vẽ và ghi chú tỉ mỉ. Nỗ lực không chắc đã có hiệu quả, nhưng Khấu Tấn chỉ có một lựa chọn này.
Khấu Tấn kéo ghế lại gần, sắp xếp lại các quyển sách bài tập trên bàn, cầm bút tiếp tục nhiệm vụ làm bài. Ánh đèn vàng chiếu lên tờ giấy trắng, tai nghe có thể chặn tiếng ồn từ bên ngoài nhưng không thể ngăn được tiếng ù ù từ bên trong tai. m thanh giống như tiếng ve kêu liên tục thử thách ý chí của Khấu Tấn, tranh giành thời gian với cậu. Cuối cùng, nó chiến thắng, Khấu Tấn nới lỏng cổ áo thở một hơi dài mới cảm thấy đỡ hơn.
Ngoài phòng nguyên Cẩm Hoa đang bận rộn giặt quần áo, cũng chỉ có lúc này trong nhà mới có thể yên tĩnh một chút, không hề có âm thanh sắc bén chói tai, bọn họ ít khi chung sống hòa bình.
Chỉ trong những lúc này, Nguyên Cẩm Hoa mới biết cậu đang học.
Khấu Tấn cảm thấy châm chọc, trong lòng Nguyên Cẩm Hoa chỉ có việc học, còn cậu là gì? Khấu Tấn tự an ủi rằng Nguyên Cẩm Hoa đều vì muốn cậu có tương lai tốt đẹp hơn, nhưng trong lòng không khỏi trách móc, dù có tương lai tốt đẹp thì sao, hiện giờ cậu đã gần như chạm đến bờ vực của cái chết, tương lai có ích gì.
Cuối cùng, cậu vẫn từ bỏ, Nguyên Cẩm Hoa chỉ là một người phụ nữ không có học thức cao, Khấu Tấn có thể yêu cầu gì ở cô? Nguyên Cẩm Hoa cũng là lần đầu làm mẹ, cô cũng muốn tốt cho cậu, cô cũng yêu cậu.
Vấn đề không phải ở Nguyên Cẩm Hoa, mà là ở Khấu Tấn. Tình yêu đó đối với cậu không phải là hạnh phúc, mà là gông cùm, là tảng đá đè nặng khiến cậu không thở nổi, là lệnh cấm cậu hít thở. Cậu không cảm nhận được tình yêu của Nguyên Cẩm Hoa nữa.
Cậu như đang mắc kẹt trong một đầm lầy không bờ bến, xung quanh toàn là bóng tối, cậu từ từ chìm xuống, không ai cứu giúp, tứ cố vô thân. Những hành động vì muốn tốt cho cậu trong mắt cậu đều là vô nghĩa, không ai có thể cứu một người đang muốn chết.
Đôi khi có người mang đến chút an ủi, nhưng phần lớn thời gian cậu cô đơn trong thế giới lạnh lẽo này, những ấm áp đó không đủ xoa dịu vết thương, chỗ đau vẫn chảy máu, chỗ lành lại bị thương, luôn nhắc nhở Khấu Tấn rằng cậu không phải là người bình thường, có gì đó bị khóa lại, cậu tự nhốt mình trong một căn phòng không thể thoát ra.
Có thể cậu vốn không phải người bình thường, nhưng không sao, cậu đã không còn quan tâm đến việc đó. Dù biết mình không bình thường thì cũng thay đổi được gì. Khấu Tấn từ bỏ sự giãy giụa, vì giãy giụa cũng chỉ làm cậu thêm mệt mỏi. Cứ vậy đi, đến đây thôi.
Khấu Tấn nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại lần cuối những kiến thức vừa học thuộc. Tắt đèn rồi thế giới trở nên tối đen. Khấu Tấn thấy vô số gương mặt gớm ghiếc ùa đến như muốn nuốt chửng cậu, nhưng chỉ trong chớp mắt, những ảo giác biến mất, thế giới lại chìm vào bóng tối như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ban đầu cậu còn sợ hãi, hoảng loạn, giờ thì không, thậm chí cậu mong những ảo giác đó có thể giết cậu, để cậu mãi mãi trốn thoát khỏi thế giới tẻ nhạt này.
Khấu Tấn nằm trên giường, dần chìm vào giấc ngủ. Dù là trong mơ cũng không yên ổn. Vô số gương mặt giận dữ lao vào cậu.
Giải Thiến lạnh lùng nhìn cậu, "Đề đơn giản vậy mà chỉ có mình cậu làm tệ như thế! Học hành như vậy thì không bằng đừng học! Người ta làm đại còn đúng nhiều hơn cậu, sao cậu vô dụng thế?!”
Không phải như vậy......
Khấu Tấn muốn phản bác, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Lâm Vũ Văn lườm cậu, như không buồn đếm xỉa, "Tôi không muốn ngồi cùng bàn với cậu nữa, tìm người khác đi."
"Tại sao ư? Ha, với kiểu người như cậu mà cũng xứng đáng ngồi cùng bàn với tôi? Cậu nghĩ mình là ai chứ. Thật yếu đuối, không chịu nổi áp lực, chỉ biết đòi hỏi tôi an ủi! Ai cũng có lúc suy sụp, sao cậu lại đặc biệt thế?!”
Mọi người đều nhìn Khấu Tấn, ánh mắt mà cậu sợ hãi, như đang nhìn một trò cười, tựa như nhìn một người xa lạ, đầy khinh miệt và chế giễu.
Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không nên yếu đuối thế này, tôi sai rồi, tôi sẽ không thế nữa, tôi sai rồi, xin hãy tin tôi, tôi sẽ thay đổi! Hốc mât Khấu Tấn đã đầy nước mắt nhưng không phát ra tiếng, không ai nghe lời cậu giải thích, mọi người vẫn nhìn cậu từ trên cao, nhìn cậu sụp đổ, nhìn cậu nước mắt đầm đìa như nhìn một trò cười.
Tần Tứ thu lại mọi sự dịu dàng, mặt lạnh lùng, đứng cùng người khác, tuyên bố, "Sau này đừng qua lại với tôi nữa.”
Khấu Tấn gần như nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn, sự tủi thân và sợ hãi đan xen, nỗi buồn khổng lồ hòa lẫn vào nhau, tại sao mọi người đều không tin cậu, tại sao mọi người đều trách móc cậu, cậu đã làm sai điều gì ư?
Khấu Tấn hét lên, "Tôi không có!!" Cậu giật mình tỉnh giấc, nỗi sợ hãi trong lòng mãi không tan. Cảm giác không ai nghe lời mình giải thích thật tệ hại. Lâu sau cậu vẫn không thể hoàn toàn bình tĩnh lại.
Trong đêm tối, mọi thứ đều im lặng.
Nên nước mắt cũng không có tiếng.
Sự sụp đổ không ai hay biết.
Kỳ thi tháng của lớp 12 nặng nề hơn mọi khi, dù là những người không học hành chăm chỉ cũng cầm sách lên đọc. Dù sao cũng đã là lớp 12, tầm quan trọng của nó ai cũng hiểu rõ.
Nhìn quanh, người thoải mái nhất lại là Tần Tứ. Hắn nhắm mắt, tựa vào bàn nghỉ ngơi. Với hắn thì trước kỳ thi chỉ cần làm một đề để duy trì cảm giác làm bài là được. Tâm trạng thoải mái càng dễ phát huy được năng lực thật.
Nhóm người này thường không cố gắng nhiều và hoàn toàn dựa vào những bước nhảy vọt trước kỳ thi. Tần Tứ dựa vào học nhỏ giọt, trước khi thi thả lỏng dị thường.
Những người khác không có sự tự tin lâm trận mới mài gươm như hắn, dù không làm tốt nhưng vẫn có chút hiệu quả, đọc thêm một chút đối với những học sinh sắp thi là vô cùng quan trọng, Khấu Tấn cũng không ngoại lệ.
Khấu Tấn đang xem sách Ngữ văn, đúng vậy, cậu nên xem sách Ngữ văn. Nhưng đầu óc đã bay đi đâu, không thể kéo lại được.
Thi tháng.
Thi xong lại đối mặt với sự trách móc của Nguyên Cẩm Hoa, lời phê bình của thầy cô, ánh mắt khinh thường của mọi người. Những ánh mắt đó khiến cậu muốn chết.
Thi đối với cậu chỉ là một hình thức tra tấn đau đớn hơn, những tra tấn đó chỉ làm suy sụp chút ít sự tự tin còn lại của cậu, khiến cậu rơi vào vòng luẩn quẩn của sự tự ti.
Đây là một vòng tuần hoàn độc hại.
Thi cử, trách móc sau khi thi, bệnh tái phát, khó tập trung nghe giảng, thi tệ hơn, rồi lại trách móc…
Vẫn không ngừng tuần hoàn đi xuống.
Cậu thậm chí không còn đủ sức duy trì vòng tuần hoàn này, nói gì đến việc phá vỡ nó.
Vô số giọng nói bảo cậu rằng, cậu không được, cậu làm gì cũng không xong, cậu là một kẻ thất bại, và ngay cả Khấu Tấn cũng nghĩ vậy. Cậu là một kẻ thất bại, không sai, chỉ là lòng kiêu hãnh từng có của cậu không cho phép cậu cứ an phận như vậy, cậu cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Giai đoạn ôn thi trước kỳ thi rất căng thẳng, hầu như ngày nào Khấu Tấn cũng bỏ ăn bỏ uống mà ngồi học. Ngay cả khi ăn cậu cũng vừa ăn vừa học thuộc lòng kiến thức.
Nhưng có ích gì chứ? Lâm Vũ Văn bỗng nghĩ. Cậu ta vẫn thi đậu vào vài vị trí cuối cùng, không trở thành cá chép lội ngược dòng.
Hiện thực chính là lạnh lùng tàn khốc như vậy.
Nếu điểm số của cậu ta trở nên như vậy, cậu ta sẽ dứt khoát bỏ cuộc, dù học hay không học cũng thi được như vậy, thà rằng mỗi ngày chơi bời, sống qua ngày, còn có thể thoải mái hơn.
Nhưng Khấu Tấn thì không, dù cố gắng thế nào cũng vô ích.
Lâm Vũ Văn quay đầu nhìn tài liệu ôn tập của mình, trong cuốn sổ ghi chép đầy những dòng chữ hỗn loạn của cậu ta, không biết là ít hơn của Khấu Tấn bao nhiêu. Nhưng điều đó có gì quan trọng đâu, kết quả thi mới quyết định tất cả. Không phải mọi nỗ lực đều có hiệu quả.
Ngồi cùng bàn với Khấu Tấn rất dễ làm người ta tăng thêm tự tin.
Khấu Tấn mở sách giáo khoa, lại bắt đầu đánh dấu nhớ từng điểm trọng tâm khó khăn.
Nhưng cậu đột nhiên cảm thấy cơ thể có cảm giác không ổn.
“Xẹt——”
Ghế dựa của Khấu Tấn bị kéo ra, Tần Tứ vừa mở mắt đã thấy Khấu Tấn đang trốn đi, sắc mặt không tốt lắm.
Khấu Tấn cảm thấy rất tệ, tệ đến mức sắp phát điên. Cậu nhìn đồng hồ, bảy giờ ba mươi lăm, còn mười phút nữa là vào phòng thi chuẩn bị thi.
Cậu loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh, đầu gối trái còn va vào chốt cứu hỏa, đau buốt thấu tim. Cậu tự nhốt mình trong một ngăn, trong không gian chật hẹp này là nơi cậu có thể xả hết cảm xúc của mình. Khấu Tấn bịt miệng, nước mắt chảy xuống mu bàn tay, thỉnh thoảng cổ họng phát ra tiếng nức nở. Tại sao lại phải vào lúc này? Sớm hơn một chút không được sao? Sao lại cứ phải là lúc này?
Cậu chỉ muốn thi thật tốt một lần, ngay cả nguyện vọng đơn giản này cũng không thể thực hiện được sao?
Cậu cần phải nhịn, nhịn nhanh hơn, điều chỉnh tốt để đối phó với từng kỳ thi một, cậu không còn thời gian nữa, không còn thời gian nữa, cậu cần nhanh hơn, nhanh hơn nữa…
Những vết thương trên cổ tay ngày càng nhiều, máu phủ kín lên, trông thật đáng sợ. Khấu Tấn như phát điên mà cứa liên tục, dường như chỉ có đau đớn mới cứu được cậu, chỉ có đau đớn mới kéo cậu ra khỏi vũng bùn. Đúng vậy, chỉ có đau đớn mới có thể kéo cậu ra khỏi trạng thái đó. Ngoài đau đớn ra, không có cách nào hiệu quả.
Thực ra có lẽ còn có cách khác, nhưng Khấu Tấn không còn thời gian nữa. Sắp đến giờ thi rồi, cậu không thể để xảy ra sự cố trong kỳ thi. Đau đớn là một phương pháp tốt, chi phí thấp mà hiệu quả cao, thậm chí còn có thể làm dịu nỗi hận thù sâu thẳm bên trong cậu đối với bản thân. Nỗi hận này thỉnh thoảng cũng trồi lên hành hạ cậu, đúng lúc nhân cơ hội này phát tiết.
Cuộc đấu tranh với cái chết này kéo dài đến tám phút sau mới kết thúc. Khấu Tấn buộc phải đổi lại gương mặt của người bình thường, lau nước mắt ở khóe mắt, mở khóa cửa.
Ra khỏi cánh cửa này, cậu lại phải bắt đầu giả vờ thành một người “vui vẻ” khác. Dù cậu đã kiệt sức, dù cậu đã giả vờ không nổi nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.