Lưu ý: Chương này có tình tiết thụ tự sát, công chưa xuất hiện, các bác lưu ý khi đọc nhó.
________
Chương 2
Máu chảy ra từng chút từng chút một từ miệng vết thương, dòng nước lạnh làm dịu đi phần nào cơn đau, Khấu Tấn ném con dao dọc giấy trong tay xuống sàn nhà phát ra tiếng "Lạch cạch - -"
Có lẽ là đau, lẽ ra cậu nên cảm nhận được cơn đau nhưng cậu không có. Khấu Tấn tựa vào vách tường, những ngón tay luôn lạnh lẽo chạm vào những viên gạch cũng lạnh lẽo không kém. Sự lạnh lẽo xuyên qua bộ đồng phục học sinh của cậu, từ từ bò dọc theo cơ thể cậu đến tận đáy lòng. Khấu Tấn nhắm mắt lại, tê liệt ngồi dưới đất. Cửa phòng vệ sinh đã khóa kỹ, bốn phía đều là vách tường, không gian nhỏ bé ngút tầm mắt sẽ khiến cậu có cảm giác an toàn hiếm có.
Cho dù là trước khi chết, ốm đau cũng không buông tha cậu, dạ dày bắt đầu quặn lên mất kiểm soát, Khấu Tấn đau đến toát mồ hôi lạnh, đôi lông mày mịn màng nhíu lại, thống khổ đến mức gần như muốn hét lên, nhưng cậu không hét, cậu sợ có người nghe thấy sau đó hủy hoại kế hoạch tự sát của cậu. Kế hoạch không thể xuất hiện bất kỳ sơ xuất nào.
Đáng lẽ cậu phải chết từ lâu rồi, bởi vì sự nhu nhược và nhát gan của cậu nên mới bị kéo dài lâu như vậy.
Cậu nghĩ cậu ấy sẽ sợ hãi khi cái chết tới gần hay sao? Không có đâu, hưng phấn, sợ hãi, những cảm xúc này sẽ không xuất hiện trong thế giới của Khấu Tấn, cậu đã mất đi cảm xúc từ lâu. Tay chân Khấu Tấn hơi run rẩy, không biết là bởi vì đau đớn hay là bởi vì hoàn cảnh quá mức lạnh lẽo, cậu luôn như vậy.
Khấu Tấn nhìn thoáng qua miệng vết thương, trên cổ tay tái mảnh mai nhợt nhạt có một vết thương bị cắt ra rất sâu, từ đó thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu đang bị tàn phá cố gắng lưu lại máu tươi, nước trong chậu biến thành màu đỏ từng chút một, vừa mới bắt đầu chỉ là một chút, dần dần biến thành cả chậu.
Máu mất càng lúc càng nhiều, Khấu Tấn nhắm mắt lại để giảm bớt cơn chóng mặt.
Trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh, có khi là hình ảnh khi còn bé Nguyên Cẩm Hoa ôm cậu học đi, có khi là lúc tiểu học Khấu Chấn Kiệt thưởng cho cậu một hộp bút chì mới, đôi khi là giấy khen đầu tiên đạt được trong đời, đứt đoạn nối tiếp, rải rác, những hình ảnh đã bị lãng quên, gần như không nhớ nổi tranh nhau chớp động trong đầu cậu.
Khi cậu còn nhỏ, Nguyên Cẩm Hoa là người hòa ái dễ gần. Trong hồi ức của Khấu Tấn, Nguyên Cẩm Hoa luôn mang theo khuôn mặt tươi cười quan tâm cẩn thận đến cậu. Khi đó cậu học giỏi, thường xuyên được giáo viên khen ngợi. Mỗi lần hăng hái bừng bừng về nhà kể lại chuyện thú vị xảy ra ở trường học, Nguyên Cẩm Hoa đều cười khanh khách vừa xào rau vừa lắng nghe, thường thường còn có thể phát ra tiếng cười sang sảng. Sau đó một ngày Khấu Chấn Kiệt làm việc bên ngoài trở về, ôm Khấu Tấn từ dưới mặt đất lên, nắm cái mũi nhỏ của cậu hỏi cậu hôm nay có nghịch ngợm hay không, mà cậu luôn nghiêm túc nói với ba rằng hôm cậu rất ngoan.
Màu sắc của máu đang từ từ đậm dần, Khấu Tấn cảm giác như mình nhìn thấy bầu trời mờ ảo, nhưng đây là ở trong phòng, sao có thể nhìn thấy bầu trời cơ chứ?
Cậu bỗng nhiên nhớ tới buổi tối hôm đó, buổi tối mùa hè đó, một mình cậu đi tới sân thượng của một tòa nhà dân cư xa lạ, những làn gió mát thổi qua làm dịu đi cái nóng của đêm hè. Cậu ngồi ở trên bậc thang dẫn tới vực thẳm cao sáu tầng.
Khấu Tấn không sợ độ cao, nhìn xuống thật lâu cậu thầm nghĩ không biết khi mình nhảy xuống sẽ như thế nào? Ngã thành một miếng thịt băm? Máu tươi chảy đầy đất? Hay toàn bộ xương đều bị gãy? Nghĩ như vậy hình như có chút đáng sợ, nhưng điểm đáng sợ này không đủ để triệt tiêu nỗi khao khát hướng về cái chết của cậu.
Khấu Tấn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao khẽ mỉm cười. Đẹp biết bao, bầu trời đêm vắng vẻ mà yên tĩnh này. . 𝐓𝒓𝗎yệ𝓷 chí𝓷h ở — t𝒓𝗎mt𝒓𝗎ye𝓷.V𝓷 —
Cậu ngẩn người nhìn những vì sao trên trời, nghĩ đến những lời bà ngoại nói khi còn bé: Người chết sẽ biến thành một ngôi sao trên trời.
Phải không?
Người như cậu cũng có tư cách biến thành một vì sao ư?
Vào một đêm trời trong không có mây, cho nên ngay cả ánh trăng cũng sáng sủa dịu dàng, sân thượng sáng ngời, Khấu Tấn có thể nhìn thấy dòng xe cộ không ngừng di chuyển trên đường cái. Tiếng còi xe, tiếng ve kêu và tiếng gió thổi đều nối đuôi nhau hoà vào tai Khấu Tấn. Chỉ có những âm thanh chân thực này mới khiến cậu cảm thấy mình vẫn còn sống trên thế giới này.
Vực thẳm.
Vực thẳm không thấy đáy.
Trên sân thượng không có lan can bảo vệ, hai bên đều không nơi nương tựa. Rơi từ tầng sáu xuống, không chết cũng phải ngã thành tàn tật. Khấu Tấn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe miệng ngâm nga một bài hát bà ngoại thường xuyên ngâm, bài hát ru ngủ nhẹ nhàng lay động. Cậu không còn nhớ được lời bài hát nữa, ngay cả giai điệu cũng chỉ nhớ lờ mờ.
……
Những nốt nhạc gần như không thành điệu này dần dần kết hợp lại với nhau, cùng tồn tại với trăng sao trong đêm đẹp đẽ này. Cứ như vậy đi, không thèm nghĩ tới những chuyện phiền lòng kia, không cho bệnh tật dơ bẩn khống chế được cậu, cứ như vậy, để cậu hưởng thụ không khí trong lành nhiều một chút, hưởng thụ cuộc sống của người bình thường nhiều một chút.
Một cô nhân viên vệ sinh vừa mới đi lên sân thượng thất kinh, cây chổi trên tay bị ném sang bên cạnh, run rẩy dang rộng hai tay muốn che chở cậu nhưng vẫn không dám tới gần, "Bé con, cẩn thận một chút, đây lầu sáu, đừng làm chuyện ngu ngốc!"
Khấu Tấn không muốn làm gì, nghe nói chỉ mỉm cười, đi xuống khỏi bậc thang, " Cô à, con không muốn nhảy lầu.”
Cô nhân viên vệ sinh nghe thấy chữ nhảy lầu thì giật nảy mình, nhưng lại nghe Khấu Tấn nói không muốn nhảy lầu, vì thế trong lòng thở phào nhẹ nhõm, "Nơi đó nguy hiểm lắm, nếu ngắm sao cũng phải đến nơi an toàn để ngắm nhé- -”
Câu nói kế tiếp Khấu Tấn đã nghe không rõ.
Ngày xưa, Nguyên Cẩm Hoa cũng đối với cậu như vậy.
Bóng dáng cô nhân viên vệ sinh không ngừng nhắc nhở trùng khớp với bóng dáng Nguyên Cẩm Hoa.
Nếu Khấu Tấn bị thương, Nguyên Cẩm Hoa trước kia sẽ lập tức bỏ lại tất cả mọi chuyện, ngựa không dừng vó chạy về, có đôi khi bị thương nặng một chút, cô sẽ khóc nức nở, khiến cho Khấu Tấn không biết phải làm thế nào mới được. Đợi đến khi xử lý xong vết thương, Nguyên Cẩm Hoa mới ngồi xổm sang một bên lén lút lau nước mắt. Trong lòng Khấu Tấn cũng không dễ chịu, vì thế đi tới nhận sai, nói, "Mẹ, con xin lỗi, con không dám tái phạm nữa.”
Khi đó Nguyên Cẩm Hoa không đành lòng để cậu bị thương dù là một chút.
Từ khi nào đã biến thành như vậy đây?
Vết máu trên vai do bị Nguyên Cẩm Hoa đánh ngày hôm qua vẫn còn đau âm ỉ. Bài kiểm tra lại tụt năm hạng.
Khấu Tấn không biết từ khi nào mọi chuyện lại trở nên như thế này, giống như từ khi thành tích của cậu từ từ kém đi, thái độ của Nguyên Cẩm Hoa đối với cậu cũng từ từ thay đổi.
Hiện tại đi truy cứu nguyên nhân đã quá muộn, máu ở cổ tay cậu đang dần chảy ra khỏi cơ thể. Niềm vui sướng khi mất máu này khiến cậu cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc gần như điên cuồng.
Cậu đột nhiên nhớ tới thứ bảy tuần trước, cậu không yên lòng đi trên đường cái, ngơ ngác, ngay cả mình ra ngoài lúc nào cũng không ý thức được. Đầu óc của cậu đã trống rỗng, chẳng có gì cả chớ nói chi là chú ý tới việc mình cứ thế đi ở trên đường lớn. Lúc đi tới góc rẽ đột nhiên một chiếc xe chạy như bay mà đến, chủ xe thấy cậu hoàn toàn không tránh mà cứ sững sờ nhìn chằm chằm xe của mình tới gần, lập tức đạp thắng xe. Tiếng phanh xe chói tai vang lên, cơ thể chủ xe gần như bị văng ra ngoài, lại bị dây an toàn gắt gao cố định ở chỗ ngồi. Cho đến lúc này, cậu nhóc này mới giống như bừng tỉnh, chậm chạp lộ ra một chút biểu cảm. Xe dừng lại cách Khấu Tấn hai ba mét, chủ xe lập tức ngẩng đầu nhìn Khấu Tấn, thế nhưng phát hiện Khấu Tấn đang cười, cười một cách không bình thường, một loại cười không đúng lúc, gần như quỷ dị.
Chủ xe sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, mà người thiếu chút nữa đã chết này lại đang cười, anh ta thấp giọng mắng một tiếng "đứa điên" rồi chạy như chạy trốn.
Khi đó Khấu Tấn bỗng nhiên nhận rõ một sự thật. Trước kia Khấu Tấn vẫn sợ chết, mặc dù khó chịu đến mức gần như muốn chết nhưng lúc đó cậu vẫn sợ chết.
Lần này thiếu chút nữa bị xe đụng, Khấu Tấn kinh hãi nhận ra mình đã không sợ chết nữa. Đúng vậy, cậu không còn sợ chết nữa. Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ khống chế không được chính bản thân mình, sau đó cứ như vậy rời khỏi nhân thế.
Nhận ra mình đang nghĩ đến chuyện này, Khấu Tấn lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, sắc môi của cậu đã hơi trắng bệch. Nói không đau thật ra là giả, cổ tay có đau nhưng cậu không quan tâm, trên tâm lý khoái cảm vượt xa đau đớn, cậu gần như không cảm nhận được sự tồn tại của đau đớn.
Hình ảnh trước mắt đang dần dần phân liệt thành hai hoặc nhiều hơn nữa, cậu cảm thấy cơn buồn ngủ chậm rãi thổi quét chính mình. Khoảnh khắc nhắm mắt lại, cậu còn ảo giác nghe được có người đang gọi tên mình.
Được rồi, được rồi, đến đây đi.
Mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
Nguyên Cẩm Hoa nhìn hình ảnh trước mắt này gần như tê liệt ngồi dưới đất. Khấu Tấn đang yên tĩnh tựa vào góc tường, trong chậu nước đã biến thành màu máu đỏ.
Mấy phút trước, cô đột nhiên dâng lên một loại dự cảm rất không lành, ngay cả làm bảo mẫu ở nhà chủ cũng không yên lòng, chủ liền cho cô nghỉ sớm để cô về nhà.
Càng ngày càng tới gần nhà, dự cảm trong lòng Nguyên Cẩm Hoa càng ngày càng không tốt, thẳng đến khi nhìn thấy cặp sách Khấu Tấn đặt ở trong nhà và đèn nhà vệ sinh sáng mới an tâm hơn một chút.
“Khấu Tấn, về lúc nào thế?”
Vốn là một vấn đề đang yên đang lành nhưng đợi hai phút cũng không đợi được câu trả lời.
Nguyên Cẩm Hoa bắt đầu nhận thấy không đúng, giơ tay bắt đầu đập mạnh cửa phòng vệ sinh, điên cuồng ấn tay nắm cửa.
“Khấu Tấn!!!”
“Khấu Tấn! Con có nghe thấy không?! Mau mở cửa ra!!!”
“Tại loại thời điểm này, Nguyên Cẩm Hoa rất khó có thể duy trì bình tĩnh. Cô lập tức ra cửa chạy đến nhà Lâm Vũ Văn đối diện, gọi ba Vũ Văn tới hỗ trợ phá cửa.”
Rầm - -
Rầm - -
Nguyên Cẩm Hoa chỉ cảm thấy mỗi một giây tựa như bị kéo dài vô hạn, chờ đợi là một loại dày vò, cô không thể tưởng tượng sau cánh cửa đến tột cùng là cảnh tượng như thế nào.
Khi cô thật sự nhìn thấy rồi, một luồng máu nóng xông thẳng lên đầu, giọng nói sắc bén của cô lại một lần nữa đâm thủng màn đêm: "Gọi xe cứu thương!”
Tê tâm liệt phế, đã mất đi âm điệu ban đầu.
Ba Vũ Văn kịp phản ứng lập tức gọi 120, người cả con đường nghe thấy tiếng kêu của Cẩm Hoa đều thò đầu ra.
“Sao thế?”
“Hình như là có người tự sát.”
“Không thể nào.”
“Ai biết được.”
Thế giới bị mắc kẹt trong một mớ hỗn độn.
Câu chuyện phải được kể lại từ đầu.