Khấu Tấn đã cầm điện thoại trong tay, bên trong lưu trữ tin nhắn định kỳ gửi cho Tần Tứ. Thực ra nội dung chẳng có gì, chỉ có hai chữ đơn giản—"xin lỗi". Đây vốn là lời từ biệt trước khi chết dành cho Tần Tứ, nhưng giờ Khấu Tấn không chết được, cũng không cần lời từ biệt này nữa.
Khấu Tấn vẫn không thể kiềm chế được ý muốn tự sát. Mỗi khi ánh mắt cậu dừng lại hơi lâu trên con dao gọt hoa quả, Nguyên Cẩm Hoa sẽ lặng lẽ giấu dao đi. Nhiều lúc họ không nói gì với nhau, nhiều nhất cũng chỉ là Nguyên Cẩm Hoa hỏi, Khấu Tấn trả lời một hai chữ.
Hai ngày sau, Khấu Tấn được chuyển tới bệnh viện trung tâm.
Bệnh viện đầu tiên là bệnh viện đa khoa, còn điều trị liên quan đến trầm cảm thì hợp tác với bệnh viện trung tâm, một cơ sở chuyên điều trị các bệnh tâm lý. Việc chuyển viện đã được sắp xếp từ trước.
Ngày Khấu Tấn cắt cổ tay chỉ để lại một tờ chẩn đoán xác nhận trầm cảm. Đây là lần đầu Nguyên Cẩm Hoa hiểu về căn bệnh này nên cô đi tư vấn bác sĩ. Phản hồi thống nhất của bệnh viện là: " Cậu chủ Tần đã sắp xếp mọi thứ, bà không cần lo lắng.”
Dù không hiểu rõ, Nguyên Cẩm Hoa cũng đoán được cái gọi là cậu chủ Tần chính là Tần Tứ. Cô cầm tờ hóa đơn thanh toán hỏi Khấu Tấn: “ Sao Tần Tứ lại trả hết phí thế này…”
Khấu Tấn nhận lấy hóa đơn, các khoản chi phí trên đó khiến cậu hoa mắt, cuối cùng nhìn vào tổng chi phí.
“Con sẽ hỏi cậu ấy.”
“Bệnh viện là do tôi liên hệ, còn vấn đề chi phí có lẽ bệnh viện nể mặt nhà họ Tần mà không thu phí.” Đây là lời giải thích của Tần Tứ.
“Vậy à.”
Nguyên Cẩm Hoa vẫn nộp đủ tiền. Về chuyện tiền bạc, cô có cách xử lý riêng. Khấu Tấn suôn sẻ chuyển từ bệnh viện đầu tiên sang bệnh viện trung tâm, Tần Tứ đến không ít lần khiến Nguyên Cẩm Hoa thấy ngại.
“Tần Tứ, ài, không phiền con nữa, chúng ta tự lo được.”
“Không phiền đâu, dì à.” Tần Tứ giúp chuyển đồ lên xe.
Khấu Tấn lặng lẽ đứng bên nhìn tất cả, cậu cảm thấy Tần Tứ thực sự đang nhầm trọng tâm.
Cậu nhớ lại câu nói xuất hiện trong đầu lúc hôn mê—"yêu là có tội, điều này sẽ hủy hoại Tần Tứ.”
Cậu tham luyến sự tốt đẹp của Tần Tứ, nhưng không thể không màng đến mà tận hưởng sự tốt đẹp ấy, điều này không công bằng với Tần Tứ.
Nhỡ đâu thì sao?
Nhỡ đâu sau này họ không ở bên nhau, ai sẽ bù đắp cho những tiết học mà Tần Tứ bỏ lỡ vì mình?
Nội tâm Khấu Tấn đã tan nát, cậu đã rối loạn vô cùng.
"Niên Niên à, hay con bảo bạn con đừng đến nữa nhé.” Nguyên Cẩm Hoa thử thăm dò, “ Nó đã học lớp 12, người ta cũng có ý tốt, nhưng chung quy vẫn là làm lỡ việc…”
Khấu Tấn đáp: “Mẹ, con biết rồi.”
Không thể tiếp tục như vậy, như vậy sẽ hủy hoại Tần Tứ.
Mỗi ngày ở bệnh viện trung tâm thực ra cũng không tệ, ở đây có nhiều bệnh nhân, thậm chí nhiều người đều là bệnh nhân trầm cảm giống như cậu, điều này khiến Khấu Tấn cảm thấy mình đỡ lạc lõng hơn.
Cùng phòng với cậu là một nam sinh bị rối loạn lưỡng cực, lớn hơn cậu vài tuổi, 19 tuổi, nghỉ học ở nhà, chưa thi đại học.
Người còn lại là một cậu bé khoảng 8 tuổi bị chứng háu ăn thần kinh.
Trong phòng bệnh đa số thời gian đều không có âm thanh, ba người họ mỗi người làm việc của mình, hoặc cùng nhau ngẩn người.
Khấu Tấn không có tâm trạng tìm hiểu cuộc sống của người khác, Nguyên Cẩm Hoa luôn ở bên cậu, thậm chí không màng đến công việc. Khấu Tấn không biết đã tốn bao nhiêu tiền, nhưng theo cậu biết chắc chắn không rẻ, tiền ăn một ngày ở bệnh viện cũng đã năm mươi. Nhưng Nguyên Cẩm Hoa không hề nhắc đến.
Cậu thực sự hy vọng Nguyên Cẩm Hoa có thể nói điều gì đó, ít nhất đừng cẩn thận từng li từng tí như bây giờ.
Những ngày này Khấu Tấn đã có thể ăn uống bình thường, không cần truyền dịch nữa. Chỉ là câui vẫn ăn rất ít.
Nguyên Cẩm Hoa nhìn thấy sẽ rơi nước mắt.
“ Mẹ đừng như vậy.” Khấu Tấn bất lực đặt đũa xuống.
Nguyên Cẩm Hoa nghĩ rằng mình làm Khấu Tấn mất hứng ăn, liền lau nước mắt: “Mẹ không như vậy nữa, con ăn đi, ăn đi.”
Khấu Tấn thực sự không có tâm trạng ăn uống, cậu ghét cảm giác thức ăn trượt vào thực quản, cảm giác này khiến cậu phát điên. Nhưng ăn uống là nhiệm vụ, cậu buộc phải làm.
“Con thực sự không sao.” Khấu Tấn nói nhỏ.
Nguyên Cẩm Hoa nói: “Con không sao, có chuyện con cũng không nói với mẹ.”
“……”
Khấu Tấn lựa chọn im lặng.
Im lặng là liều thuốc, nó có thể đối phó với bất kỳ tình huống khó chịu nào mà Khấu Tấn cảm nhận được.
“Con có gì cũng có thể nói với mẹ.” Nguyên Cẩm Hoa nghiêm túc nhìn cậu, “Chúng ta là người thân nhất trên đời.”
Những lời này ban đầu nghe khiến Khấu Tấn cảm thấy áy náy, cậu đã từng thử giao tiếp với Nguyên Cẩm Hoa.
Trong đêm hoảng loạn đó, cậu đã cố gắng đánh thức Nguyên Cẩm Hoa, cố gắng kể nỗi buồn của mình… nhưng cậu không nhận được điều mình mong muốn, Nguyên Cẩm Hoa không dám nhìn cậu, cô đang tránh né.
Cô tránh việc này còn không kịp.
Sự nhận thức này khiến Khấu Tấn hoàn toàn tuyệt vọng, cậu sẽ không cố gắng bộc lộ nỗi đau của mình cho ai thấy nữa, điều đó chỉ tự chuốc lấy nhục.
Sau khi nhập viện, có bác sĩ đến thăm cậu, là bác sĩ Thẩm, người phụ nữ hiền lành đó.
“Trạng thái thế nào?”
Giọng bà như gặp lại người bạn cũ đã lâu không gặp.
Khấu Tấn cuối cùng nở một nụ cười, “Cũng ổn.”
“Vậy là được.” Bác sĩ Thẩm nói, “Bây giờ phải từ từ điều chỉnh thuốc theo tình trạng cơ thể của cậu, có thể sẽ xuất hiện một số phản ứng phụ, đừng lo lắng, đều là bình thường.”
Đó đều là thuốc nhập khẩu, vài ngàn đồng một đợt.
Khấu Tấn có gánh nặng tâm lý lớn, cậu cảm thấy mình là một rắc rối.
Bác sĩ Thẩm như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, “Có bảo hiểm y tế chi trả, yên tâm đi.”
“Ừ đúng rồi.” Nguyên Cẩm Hoa cũng phụ họa, “Bây giờ chính sách tốt, chi phí chữa bệnh đều giảm.”
Khấu Tấn mới thở phào nhẹ nhõm phần nào, ít nhất cậu không mang lại rắc rối lớn như vậy, đây đã là tiến bộ, phải không?
“Bây giờ đang dùng sertraline, loại thuốc này hiệu quả với thanh thiếu niên và ít tác dụng phụ hơn.” Bác sĩ Thẩm ghi chép gì đó trên giấy, ngẩng đầu nhìn Khấu Tấn, “Có khó chịu gì không?”
Khấu Tấn im lặng một lát, cậu vẫn chọn để Nguyên Cẩm Hoa ra ngoài trước, cậu không thể bộc lộ bệnh tình của mình trước mặt Nguyên Cẩm Hoa, “Tim cháu đập nhanh, thường xuyên hồi hộp.”
Bác sĩ Thẩm nghe tim cậu bằng ống nghe, gật đầu, “Tim cậu đập nhanh hơn bình thường, tôi sẽ cho cậu thêm thuốc giảm nhịp tim. Còn gì nữa không?”
“ Cháu thường xuyên, không thể ngăn cản nghĩ về một số hình ảnh, không phân biệt được chúng có thực sự xảy ra không.” Khấu Tấn khó khăn nói.
“Không sao, chúng ta sẽ đi từng bước một, những gì cậu nói đều là triệu chứng của trầm cảm, chúng ta sẽ quan sát vài ngày xem thuốc có hiệu quả không.” Bác sĩ Thẩm an ủi cậu, “ Điều cậu cần làm là hợp tác điều trị, mọi thứ đã có chúng tôi lo.”
Khấu Tấn gật gật đầu, ý bảo cậu nghe thấy.
Ồ đúng rồi.” Bác sĩ Thẩm bất chợt nói, “Chiều nay sẽ có chuyên gia tư vấn tâm lý đến gặp cậu, anh ta họ Lưu, sẽ liên lạc với cậu sau.”
Mặc dù cậu không nghĩ điều này sẽ giúp ích gì, nhưng lời của bác sĩ Thẩm vẫn phải nghe theo, cậu tin tưởng bà ấy.
Còn một khoảng thời gian trước khi chiều đến, Khấu Tấn có thể thả lỏng một chút.
Nguyên Cẩm Hoa đã đi làm, cậu đã đề nghị hai lần rằng cô đi làm, cô liền nói, “ Mẹ sẽ đi ngay, con đừng không vui nhé.”
“ Con không có không vui.” Câu này Khấu Tấn đã nói mệt mỏi rồi.
Một buổi sáng không có Nguyên Cẩm Hoa là một buổi sáng ấm áp, giường của Khấu Tấn nằm gần cửa sổ, cậu lén mở một khe nhỏ, luồng không khí trong lành tràn vào, hơi lạnh, nên cậu khoác thêm áo ngoài. Gió mềm mại và mây mịn màng, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu vào, rọi lên người cậu.
Bác sĩ Thẩm nói rằng tắm nắng cũng có lợi cho bệnh tình, dù Khấu Tấn ghét tắm nắng nhưng nếu có lợi, thì cậu sẽ tắm. Biết đâu lại có chút tác dụng.
Tần Tứ bước vào đúng lúc này, hắn thấy Niên Niên của hắn đang nhìn ra khung cảnh bên ngoài. Một dáng vẻ ngoan ngoãn co mình, khoác chiếc áo ngoài lên trên bộ đồ bệnh viện. Cổ trắng mịn của cậu thiếu niên lộ ra, uốn cong thành một đường cong đẹp mắt – cậu đang gục đầu lên đầu gối mà ngẩn ngơ.
Tần Tứ bất ngờ bị cảnh tượng này làm xao xuyến, rồi bỗng nhiên cảm thấy rất đau lòng.
Bao nhiêu lần, bao nhiêu lần Niên Niên của hắn đã cô đơn nhìn ra cửa sổ như thế này, trong những ngày hắn không có ở đó.
Tần Tứ thay đổi vẻ mặt, thành thạo đặt trái cây lên bàn cạnh đó, tự nhiên nói: “Đang nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Khấu Tấn đáp lại, cậu buông đầu gối, quay đầu nhìn Tần Tứ.
Tần Tứ vẫn như vậy, đẹp đẽ đến mức không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào. Thượng đế thật thiên vị, tạo ra một gương mặt hoàn hảo như vậy. Khấu Tấn cảm thấy mình sẽ không bao giờ tức giận với một Tần Tứ như thế.
"Ăn táo không?"
Khấu Tấn gật gật đầu.
Tần Tứ bận rộn gọt táo cho cậu, “Một lát nữa có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Tôi sẽ đi cùng cậu.”
“Tần Tứ. "Khấu Tấn gọi hắn.
“Ừ? Gì thế?” Tần Tứ thấy cậu trông nghiêm túc rất đáng yêu, “Sao trông nghiêm trọng vậy?”
“Ngày mai cậu đừng tới đây.”
“Hả? " Nụ cười của Tần Tứ cứng lại trên mặt, đây không phải là nơi tốt để nói chuyện, có trẻ con ở bên cạnh, hắn kiêng dè, nên ra hiệu cho Khấu Tấn xem có muốn ra ngoài không.
Khấu Tấn nhanh chóng trả lời, cậu lắc đầu.
“Bây giờ cậu đã học lớp 12 rồi, nhiệm vụ chính là học. Cậu không nên lãng phí thời gian vào tôi.” Khấu Tấn bắt đầu liệt kê.
Tần Tứ nghiêm túc cam đoan với cậu: "Niên Niên, tôi đảm bảo, thành tích tuyệt đối sẽ không bị tụt lại, được không? Thành tích của tôi cậu còn không yên tâm à.”
Khấu Tấn vẫn lắc đầu: “ Cậu đừng đến nữa, tôi không muốn gặp cậu.”
Vậy sao được. "Thấy Khấu Tấn vẫn không thay đổi ý định, Tần Tứ có chút nóng nảy," Không gặp cậu, làm sao tôi an tâm.”
“Tần Tứ.” Khấu Tấn cảm thấy mệt mỏi khi nói chuyện, cuối cùng cũng nhượng bộ một chút: “Đến kỳ nghỉ đông được không, chờ đến kỳ nghỉ đông cậu hãy đến.”
“Suỵt, đừng nói bậy.” Tần Tứ nói, “Cậu sẽ ra viện sau hai tháng nữa, không cần chờ đến kỳ nghỉ đông.”
“Khấu Tấn có chút buồn cười, "Tôi nói thật, không được tới đây.”
“Được thôi.” Tần Tứ bĩu môi, hắn không muốn Khấu Tấn không vui, càng không muốn Khấu Tấn vì hắn mà không vui.