Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 38



Ngày 2 tháng 12 - Những điều vui vẻ:
1.Bác sĩ nói tuần sau sẽ xuất viện.
2.Hôm nay gọi video với Tần Tứ, cậu ấy đã cười hai lần.
3. Ăn bưởi ngon.
4.Niên Niên khi nói chuyện với tôi thêm rất nhiều từ ngữ, thật dễ thương.
5. Làm gì có nhiều từ ngữ đến thế.
Khấu Tấn đóng sổ lại, trên môi nở một nụ cười nhẹ. Cậu thích lật đi lật lại những trang nhật ký này, điều đó làm cậu cảm thấy mình đang sống. Có lẽ cậu không thể có một tương lai dài lâu, nhưng cậu và Tần Tứ đang có một hiện tại hạnh phúc và vui vẻ. Như vậy là đủ rồi.
Khấu Tấn lau mắt, làm sao có thể đủ chứ. Cậu muốn Tần Tứ mãi mãi yêu cậu. Cậu muốn có một tương lai hạnh phúc và vui vẻ với Tần Tứ, không chỉ là hiện tại, mà còn nhiều, rất nhiều sau này. Cậu muốn Tần Tứ thuộc về cậu không chỉ trong kiếp này, mà cả kiếp sau, kiếp sau nữa.
Khấu Tấn cảm thấy mình ngày càng trở nên nhạy cảm, bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào cũng khiến cậu khóc lóc. Thật chẳng có phong thái đàn ông, cậu tự giễu mình. Có lẽ cậu chính là kiểu người nhạy cảm cao - mặc dù cậu không thích cái định nghĩa đó - bất cứ chuyện nhỏ nào cũng đủ để làm tâm trí cậu rối loạn, khiến cậu mất ăn mất ngủ.
Điều đó không hẳn là xấu, nó mang lại cho cậu khả năng đồng cảm mạnh mẽ hơn, giúp cậu có thể cảm nhận được nỗi đau của người khác một cách sâu sắc.
Cha của cậu bé đến đón cậu về. Họ lặng lẽ thu dọn đồ đạc như hai người xa lạ. Có lẽ không thể nhìn nổi nữa, cậu thiếu niên 19 tuổi vốn luôn im lặng cũng bước tới giúp đỡ.
Giường bệnh không trống lâu, chiều hôm đó có một ông lão lớn tuổi khác vào. Ông lão rất tốt bụng, luôn mỉm cười, làm cho cả phòng trở nên ấm áp hơn trước.
Khấu Tấn nhận ra những bệnh nhân ở đây thực ra không hề la hét như cậu tưởng tượng, phần lớn thời gian họ trông giống như những người bình thường, thậm chí còn hiểu biết dễ chịu hơn. Vì họ biết nỗi đau của bệnh tật nên họ cố gắng đối xử tử tế với người khác.
Toàn bộ khu bệnh vui vẻ hòa thuận, đều tự trải qua cuộc sống của mình.
Gần đây, cảm xúc của Khấu Tấn thay đổi thất thường. Bác sĩ Lưu nói cậu có thể viết ra cảm xúc của mình, viết nhật ký cảm xúc, có lẽ sẽ giúp ích. Khấu Tấn đang thử làm điều đó. Mỗi lần khóc, cậu ép mình phải viết xuống những dòng chữ hiện ra trong đầu. Chúng có thể không hợp lý hoặc thậm chí rời rạc, nhưng từng dòng chữ ấy tạo nên nỗi buồn của Khấu Tấn.
Khấu Tấn dần dần yêu thích cảm giác viết lách, cậu cảm thấy mình nên viết điều gì đó, muốn ghi lại cuộc sống khi bị bệnh cũng như nói cho mọi người biết trầm cảm là gì. Đây là một sứ mệnh khá viển vông, nhưng nó mang lại cho Khấu Tấn niềm vui sống động.
"Nếu cảm thấy vui thì hãy làm đi." Tần Tứ đã nói với cậu như vậy, "Trong cuộc sống hữu hạn, hãy làm những điều vô hạn.”
Khi gõ bàn phím, tay Khấu Tấn run rẩy, nhưng cậu thích cảm giác các ngón tay lướt trên bàn phím, khiến cậu cảm thấy mọi thứ đều trong tầm kiểm soát, không có điều bất ngờ nào phá vỡ nhịp điệu của cậu.
Hiện tại việc viết lách đang quá sức với cơ thể, Khấu Tấn phải tạm ngưng ý tưởng này.
"Đợi khi mình khỏe lại, mình nhất định sẽ viết ra một tác phẩm kinh thiên động địa." Khấu Tấn chớp mắt.
Tần Tứ thích cậu nói những điều này, chính là cảm giác lên kế hoạch cho tương lai, hắn thích việc Niên Niên lên kế hoạch tương lai cùng với hắn.
"Được thôi." Tần Tứ hôn lên mắt cậu, " Tôi sẽ là độc giả đầu tiên của cậu.”
Chắc chắn rồi.
Tần Tứ luôn có quyền ưu tiên trong trái tim cậu.
Tần Tứ đã tình cờ lật nhật ký cảm xúc của Khấu Tấn. Khác với “Những điều vui vẻ hôm nay,” nhật ký cảm xúc được viết trong một cuốn sổ khác, phần lớn là những dòng chữ rời rạc. Khấu Tấn không ngăn cản hắn, nên Tần Tứ tiếp tục đọc.
Những từ xuất hiện nhiều nhất có lẽ là "chết", "đau khổ" và những từ tiêu cực khác. Một dòng, hai dòng, không ngừng.
Lần đầu tiên Tần Tứ tự ý hành động, hắn xé những trang giấy có chữ ở phía trước, xé nhỏ, nghiền nát rồi ném vào thùng rác.
"Tôi đã vứt hết chúng rồi, Niên Niên à, những điều không vui sẽ biến mất hết, được không?" Tần Tứ luôn chân thành và nhiệt tình như thế.
Khấu Tấn ôm hắn nói được.
Tần Tứ dịu dàng nói với cậu, "Sau này cũng phải như thế, khi không vui thì cứ không vui, khi buồn thì hãy buồn thật lòng, đừng nói là không sao. Khi nào khó chịu thì phải nói với tôi, tôi muốn cùng cậu chia sẻ, được không, tôi muốn như thế.”
Khấu Tấn nhìn vào mắt hắn, nơi đó là một biển lặng bình yên, cậu muốn bơi trong đó: "Điều đó sẽ làm cậu cảm thấy tốt hơn không?”
“Sẽ.”
“Chúng ta cứ làm như vậy đi. "Khấu Tấn nhắm mắt lại.
Khấu Tấn tình cờ biết được cậu bé đó đã tự tử hai ngày sau khi xuất viện.
Khấu Tấn vì thế sửng sốt hồi lâu.
Cậu nhìn về phía cậu thiếu niên 19 tuổi kia.
Họ không quen biết nhau, nhưng trong mắt đối phương, họ nhìn thấy cùng một sự mơ hồ.
Khấu Tấn đã nhiều lần tiếp cận cái chết, khi bà nội của cậu mất và khi cậu rạch cổ tay mình. Có thể nói, cái chết đã là bạn cũ của cậu. Cậu không cảm thấy sợ hãi, cậu thực sự vui mừng cho cậu bé đó. Cậu bé đã thực hiện được điều mà Khấu Tấn chưa bao giờ làm được.
Cậu nói chuyện này với Tần Tứ, Tần Tứ ngây ngô nói với cậu: "Không được chết, tôi không cho cậu chết.”
"Con người ai cũng phải chết." Khấu Tấn nói một cách bất đắc dĩ, "Dù sao đi nữa, cuối cùng chúng ta sẽ già đi. Nếu may mắn, chúng ta sẽ sống khoẻ mạnh đến già và chết đi.”
“Phi phi phi. " Tần Tứ không hài lòng, "Không được nói như thế. Tôi muốn cậu sống, sống lâu hơn ai hết.”
“Cậu thiên vị ghê. "Khấu Tấn nói.
"Thiên vị thì sao." Tần Tứ không quan tâm, trong thế giới của hắn, Niên Niên của hắn là điều tuyệt vời nhất, cậu xứng đáng với mọi lời khen tích cực, " Tôi luôn thiên vị cậu.”
" Tôi cũng thiên vị cậu." Khấu Tấn lẩm bẩm. Nhưng sự thiên vị của cậu không giống với sự vô tư của Tần Tứ, sự thiên vị của cậu thực tế hơn. Cậu mong muốn Tần Tứ có thể vui vẻ, hạnh phúc đến cuối đời.
Không ai có tư cách nói về sự sống và cái chết hơn Khấu Tấn. Cậu đã từng đấu tranh để không chết suốt nhiều đêm, cậu đã từng bước qua cửa tử. Trong lòng cậu, sự sống và cái chết đã mờ nhạt hơn ý nghĩa ban đầu. Trước đây, cậu quá bận tâm về việc sống hay chết, sống thì sao, chết thì sao, giờ cậu thích sống trong hiện tại, sống từng giây phút có Tần Tứ. Điều đó mang lại cho cậu niềm vui vô tận.
Thời gian chậm rãi trôi về phía trước.
Ngày Khấu Tấn xuất viện Tần Tứ và Nguyên Cẩm Hoa đều ở đây, trước khi đi Khấu Tấn đã đưa một tờ giấy cho cậu bé 19 tuổi kia.
"Trên đó viết gì vậy?" Tần Tứ tò mò hỏi.
Khấu Tấn ấn đầu hắn xuống: "Không có gì.”
Mọi thứ sẽ ổn thôi, và bạn cũng vậy.
Họ mang theo rất nhiều túi đồ, làm việc bận rộn cả buổi sáng. Dù là mùa đông nhưng vẫn toát mồ hôi không ít. Khấu Tấn đứng bên cạnh cổ vũ họ.
Nguyên Cẩm Hoa nhiệt tình giữ Tần Tứ ở lại ăn cơm, nói là để cảm ơn hắn đã chăm sóc Khấu Tấn suốt thời gian qua.
Khấu Tấn kéo tay áo của Tần Tứ: “Ở lại đi, tôi muốn cậu ở lại.”
“Được. "Tần Tứ nắm chặt tay cậu ở nơi Cẩm Hoa không nhìn thấy.
Nguyên Cẩm Hoa thật sự nấu một bàn đầy món ngon, toàn là những món Khấu Tấn thích. Khấu Tấn ăn no thì ngừng, Nguyên Cẩm Hoa cũng không ép cậu ăn thêm.
Sau bữa ăn, Nguyên Cẩm Hoa đi rửa bát, Khấu Tấn kéo Tần Tứ vào phòng mình.
“Hôm nay cậu không đến trường không sao chứ? "Khấu Tấn cùng hắn ngồi xuống bên giường.
“Không sao.” Tần Tứ thản nhiên: “Hôm qua thi, hôm nay chỉ chữa bài thôi.”
Việc chữa bài với Tần Tứ có thể nghe hoặc không nghe, vì hắn chẳng sai lỗi nào.
May mà không làm lỡ việc của cậu ấy. Khấu Tấn thở phào.
“Còn cậu thì sao? Dự định thế nào?” Nói về trường học thì phải nhắc đến vấn đề này.
“Ừm… có lẽ tôi sẽ nghỉ một thời gian.” Thực ra cậu chưa quyết định, giữa việc học và không học cậu luôn do dự.
Cậu không ghét việc học, nhưng học lại phải một lần nữa đối mặt với vết thương của mình. Khấu Tấn không biết mình sẽ chọn gì, cậu chưa có đủ tinh thần để suy nghĩ về vấn đề này.
Phòng không còn như Khấu Tấn tưởng tượng, ký ức của cậu bị xáo trộn, trở nên vô cùng lạ lẫm. Vì vậy, cậu không thoải mái, tiến lại gần Tần Tứ một chút.
“Nghỉ một thời gian cũng tốt.” Tần Tứ nắm lấy tay cậu, muốn cho cậu chút sức mạnh, “Bây giờ có thấy khó chịu không?”
Tần Tứ ám chỉ việc họ nói về vấn đề này.
Thật ra là có.
Khấu Tấn gật gật đầu.
Cậu cố gắng miêu tả cảm giác này cho Tần Tứ: “Thực sự trong lòng tôi muốn trốn tránh, không muốn dính dáng gì đến quá khứ. Chỉ cần nhắc đến việc liên quan đến trường học tôi lại buồn nôn. Nhưng tôi thật sự không ghét việc học, học là việc tôi giỏi và ít nhất tôi còn có thể làm, tôi không muốn từ bỏ.”
Tần Tứ không lên tiếng tiến lại gần hôn cậu.
“Vài ngày nữa tôi còn phải về đó một chuyến.” Khấu Tấn nói về kế hoạch của mình, “Lấy sách và làm thủ tục tạm nghỉ học.”
Điều này làm Tần Tứ cảnh giác, hắn không muốn để Khấu Tấn bị người ở trường chỉ trỏ: “ Tôi giúp cậu lấy sách được không? Còn thủ tục thì cô cũng có thể làm.”
“Ừ… cũng được.” Khấu Tấn thuận theo ý hắn, “Nhưng tôi vẫn muốn về đó một chuyến, có thể vào cuối tuần, lúc đó trường không có ai, tôi muốn đi xem.”
Tần Tứ miễn cưỡng đồng ý: "Vậy được rồi, tôi phải đi cùng cậu.”
Khấu Tấn hôn lên má hắn: " Cậu tốt nhất rồi.”
“Đừng lấy cái này để lừa tôi. "Tần Tứ điểm lên môi cậu.
Khấu Tấn cong môi cười: "Vậy có tác dụng không?”
Tần Tứ ôm cậu vào lòng, giấu mặt vào cổ Khấu Tấn, thì thầm: “Thật không công bằng, cậu biết hết điểm yếu của tôi rồi.”
Khấu Tấn vỗ vỗ lưng hắn, dỗ dành nói: “ Tôi cũng sẽ cho cậu biết điểm yếu của tôi được không?”
“Điểm yếu gì vậy?”
“ Cậu đoán đi.”
“Không đoán được.”
“Không đoán được thì tôi không nói.”
Điểm yếu của tôi chính là cậu đấy, Tần Tứ.
Tôi muốn cậu sống khỏe mạnh, không bệnh tật, hạnh phúc mãi mãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.