Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 6



Cảnh báo: Chương có nội dung tự sát, cân nhắc trước khi đọc.
__________
Chương 6
Xử lý xong hậu sự đã là đêm khuya, cảm xúc dao động khiến Khấu Tấn cảm thấy khó chịu, cơ thể tựa như mất đi chống đỡ lảo đảo không vững. Sau khi về nhà, cậu cởi giày vào phòng đóng cửa lại, muốn nghỉ ngơi một chút.
Nguyên Cẩm Hoa không thích dáng vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì này của cậu, vì thế mà thấy mọi thứ không vừa mắt, " Sao lại đóng cửa?! Đóng cái gì mà đóng, mở ra cho tao!”
Thấy Khấu Tấn không có hành động, cô lại chống nạnh uy hiếp, chẳng mấy chốc mà trong nhà đã vang lên giọng nói chói tai của cô, "Tao đếm tới ba mau mở cửa cho tao, nếu không tao sẽ đá! Một! Hai! Ba - -”
Khấu Tấn im lặng mở cửa.
Nguyên Cẩm Hoa đẩy cửa ra, ánh mắt sắc bén đảo qua toàn bộ căn phòng, cuối cùng dừng lại trên người Khấu Tấn: "Nếu mày còn dám đóng cửa, tao sẽ dỡ cửa phòng mày!"
Giọng nói sắc nhọn đó chui vào tai Khấu Tấn.
Cậu không lên tiếng.
Quên đi.
Khấu Tấn khuyên nhủ bản thân nên quên đi.
Một lát sau, Khấu Tấn dường như mới phản ứng lại, cúi đầu hỏi, "Ngày mai đi học không?”
Bản thân Nguyên Cẩm Hoa vốn định rời đi, nghe thấy lời cậu nói, cơn giận lập tức bùng lên, liền mỉa mai: "Đi! Sao lại không đi! Bà nội mày chết cũng không thấy mày đau lòng, chỉ nhớ không cần đi học đúng không.”
Cô bắt đầu lải nhải, giáo dục Khấu Tấn: "Tao nói cho mày biết! Cho dù trời sập xuống, mày cũng phải đội trời đi học cho tao! Đừng có ngày nào cũng tìm cớ giả vờ bệnh, tao còn chưa nói mày đâu, động một chút là gọi điện thoại nói đau bụng, tao dẫn mày vào bệnh viện kiểm tra bao nhiêu lần chẳng kiểm tra ra gì, tao xem như mày chỉ là không muốn đi học nên giả vờ bệnh!! Mày còn mặt mũi không!!"
Những lời nói chói tai này tựa như một mũi tên sắc bén đâm vào ngực, làm cho cậu khó chịu đến hận không thể chết tại chỗ.
Hốc mắt cậu đỏ lên.
Nguyên Cẩm Hoa cầm khăn lau nhà vừa mới giặt xong bắt đầu lau nhà, vừa lau vừa thấp giọng mắng, những từ ngữ khó coi kia chạy vào trong lỗ tai Khấu Tấn, khiến sắc mặt cậu trở nên trắng bệch: "A, đừng tưởng rằng tao không nhìn ra tâm tư nhỏ nhen của mày, tâm tư nhỏ nhen của mày ở trước mặt mẹ mày cũng không có tác dụng gì, kiềm hết lại cho tao, chuyên tâm học không thì xéo đi!”
Cuối cùng Khấu Tấn thật sự không nhịn được chạy vào nhà vệ sinh khóa cửa lại, tìm một nơi để giải tỏa những cảm xúc mà mình đã kìm nén.
Cậu không dám mở vòi nước để che giấu tiếng rên rỉ của mình, vì như vậy sẽ lãng phí nước, tiền nước cũng sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình, cậu đã là gánh nặng, không thể mang thêm gánh nặng nữa.
Cho nên cậu chỉ có thể cố gắng chịu đựng, che chặt miệng mình không cho lộ ra một chút âm thanh nào. Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống lộp bộp, cậu dựa vào cửa trượt xuống, ôm lấy đầu gối của mình, nước mắt làm ướt vải vóc trên đầu gối.
Một cậu trai cao hơn mét tám, co ro lại chỉ còn một chút như thế.
Lúc ở bệnh viện chỉ cho phép người nhà gặp mặt lần cuối cùng, Khấu Tấn quỳ gối trước giường bệnh, cứ như vậy sững sờ nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà.
Hóa ra trước khi cậu kịp nhận ra thì bà nội đã già như vậy rồi.
Bà Khấu dùng hết sức lực kéo ra một nụ cười, vươn tay đắp lên mu bàn tay Khấu Tấn, khàn giọng nói:
“Niên......Niên..... phải vui vẻ...... bình an......”
“Vâng. "Khấu Tấn cố gắng gật đầu, để bà Khấu nhìn rõ hơn.
Bà Khấu thấy đáp lại thì hài lòng nhoẻn miệng cười, tay đặt trên mu bàn tay Khấu Tấn lập tức mất lực, bác sĩ xông lên ngăn cách Khấu Tấn ở bên ngoài.
Cái tên Niên Niên này là bà Khấu đặt, bởi vì Khấu Tấn sinh ra vào đêm ba mươi ngay cận tết, vì thế mà cái tên Niên Niên liền trở thành tên cúng cơm của Khấu Tấn. Trước kia Cẩm Hoa cũng gọi cậu như vậy, sau khi lớn lên, cũng rất ít có người gọi cậu như vậy. Tuy Lâm Vũ Văn lớn lên cùng cậu cách một con phố biết, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng gọi cậu như thế.
Cậu hứa với bà nội.
Sẽ hạnh phúc.
Nhưng bà nội, Niên Niên rất nhớ bà.
Niên Niên rất nhớ bà.
Nỗi đau buồn trước cái chết của bà, sự bất bình vì không được thấu hiểu và những cảm xúc tiêu cực bị đè nén bấy lâu nay bỗng chốc trào dâng, bao phủ đỉnh đầu Khấu Tấn, gần như khiến cậu không thể hít thở. Trái tim tựa như bị bỏ vào máy xay, bị khuấy động liên tục cho đến khi biến thành một cục thịt, đau đớn không chịu nổi.
Đau quá.
Cậu lấy một chậu nước, trong nước phản chiếu sắc mặt tái nhợt của cậu. Mặt cậu hoàn toàn chìm trong nước.
Trong nháy mắt đó kỳ thật rất nhiều rất nhiều đều hiện lên trước mắt, màu tái nhợt của bệnh viện, sự coi thường của giáo viên và bạn học trong trường, dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Nguyên Cẩm Hoa... Rất nhiều rất nhiều, rất nhanh rất nhanh, thậm chí không kịp bắt lấy, trong đầu tự động biến thành trống rỗng.
Hơi thở bị tước đoạt, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng.
Nước mắt của cậu và nước trong chậu đã sớm hòa làm một thể, tuy hai mà một.
Mặt Khấu Tấn lại dần dần biến tím. Bởi vì khó thở mà ngón tay nắm chặt vào thành chậu một cách mất tự nhiên.
Nếu chết được thì tốt rồi.
Bản năng sinh tồn không ngừng đấu tranh, bởi vì thiếu oxy và máu cung cấp cho não, cậu mất đi khả năng suy nghĩ.
Đột nhiên cửa bị gõ vang.
“Nhanh lên! Làm gì vậy?! "Nguyên Cẩm Hoa vỗ cửa hai cái thật mạnh.
Khấu Tấn bị dọa đến mức không cẩn thận bị sặc nước.
Khụ khụ khụ!
Cậu đỏ mặt vì ho.
Tại sao không ai tha cho cậu.
"Đi WC cũng lâu như vậy, tao thấy không muốn học thì có!" Nguyên Cẩm Hoa lại trào phúng một cậu
Khấu Tấn đã quen, cậu không đi so đo ý tứ trong lời nói của Nguyên Cẩm Hoa. Cậu đã không có tâm lực đi so đo từng chữ một, vậy sẽ làm cậu càng thêm thống khổ.
Cậu không muốn cãi nhau với Nguyên Cẩm Hoa, đây là sự tôn trọng cuối cùng của cậu đối với mẹ mình. Nguyên Cẩm Hoa chỉ là một người mẹ một lòng vì con mà thôi. Cậu lấy cái gì đi oán hận một người mẹ sinh ra cậu nuôi dưỡng cậu.
Thỉnh thoảng Khấu Tấn cũng sẽ cảm thấy tủi thân. Tại sao mẹ ruột của cậu lại nói với cậu như vậy, chẳng lẽ trời sinh cậu nên bị mắng sao? Có lẽ từ khi cậu sinh ra đã là một sai lầm, có lẽ cậu chỉ có thể mang đến phiền phức cho cái nhà này.
Cậu gần như không thể khống chế mà nghĩ, nếu như không có cậu, cuộc sống của Nguyên Cẩm Hoa sẽ thoải mái cỡ nào.
Khấu Tấn tối sầm mắt, đi vào phòng ngủ làm những đề mà mình không hiểu, liều mạng học tập. Người khác mất nửa giờ có thể làm xong bài tập, cậu phải làm một giờ, không phải là phải vất vả một chút sao, Khấu Tấn không sợ vất vả, cậu chỉ sợ mình không bằng người khác.
Hai giờ rưỡi tối mới nằm lên giường, hai tiếng rưỡi nữa cậu lại phải dậy, làm ra dáng vẻ như chưa từng xảy ra chuyện gì đi ứng phó các loại trường hợp.
Khấu Tấn cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Mệt vì học, mệt vì ngủ, mệt vì thở, thậm chí là sống cũng sẽ khiến cậu cảm thấy mệt mỏi. Những thứ này gần như đã đè chết cậu, khiến cậu không thở nổi.
Thế giới này không phải chưa từng mang đến cho cậu một ít thiện ý, ví như như bài tập Tần Tứ đưa vừa đúng, tỷ như sự quan tâm đôi lúc của Lâm Vũ Văn, chỉ là những thứ này đều quá yếu ớt.
Khấu Tấn biết khát cầu quan tâm của mình đã đến trình độ không bình thường, cậu cần xác nhận nhiều lần mình được yêu, cậu cần một phần tình yêu chuyên biệt, nhiệt liệt, hết sức chân thành, cậu cần có người yêu cậu coi cậu như sinh mệnh, chỉ có như vậy, cậu mới có thể cảm giác mình được cần, sự tồn tại của cậu mới có giá trị.
Không ai có thể cho cậu một tình yêu như vậy. Không ai cả. Không phải bọn họ không muốn cho, là bọn họ không cho nổi.
Khấu Tấn thở dài trùm chăn lên đầu.
Có lẽ cậu thật sự nên đi tìm chết, móng tay Khấu Tấn hãm vào trong thịt cổ tay, để lại vết máu nhanh chóng sưng lên, nhìn cực kỳ rõ ràng trên làn da nhợt nhạt.
Đau không?
Khấu Tấn cảm thấy mình điên rồi, điên rồi, nếu không làm sao có thể cảm thấy đau đớn sẽ mang đến an ủi cho mình chứ?
Ham muốn thúc đẩy cậu dùng móng tay tiếp xúc với làn da của mình một lần nữa.
Lại một vết máu nữa đậm hơn lần trước, những tình cảm đè nén trong lòng đã giảm bớt một ít.
Khấu Tấn tựa như đứa trẻ tìm thấy kẹo, chỉ biết bóc ra thưởng thức ngọt ngào trong đó.
Hiện tại là như vậy, cậu căn bản không nghĩ tới hậu quả, chỉ là cứ để cho nỗi đau quấn lấy mình, biến nỗi đau trong lòng thành nỗi đau thể xác, để cậu có thể cảm thấy dễ chịu hơn.
Cổ tay truyền đến đau đớn cay độc, nhưng những đau đớn này dần dần không thỏa mãn được dục vọng tàn sát bừa bãi trong lòng Khấu Tấn.
Cậu há miệng ra, răng nanh bén nhọn vùi sâu vào trong làn da, đau đớn kịch liệt truyền đến. So với dùng móng tay vẽ ra vết máu, phương pháp này tạo ra đau đớn kéo dài, đau hơn, đâm thẳng vào đáy lòng.
Chẳng bao lâu sau cậu còn có thể phát hiện một chỗ tốt khác, dùng răng cắn vào nơi da thịt kia sẽ bầm tím, trông giống như là bất cẩn đụng vào, sẽ không giống những vết máu đáng sợ kia.
Trái tim đau đớn giống như vỡ vụn, thể xác cũng đau, đau đến mức cậu không dám cử động dù chỉ một centimet.
Chỉ là làm những chuyện này đã hao hết năng lượng của Khấu Tấn, từ trước tới nay cậu đều rất nghe lời, lúc này làm nhiều hành vi ngang ngược như vậy, cảm giác được bất an mơ hồ cho nên cậu không có tiếp tục, dùng lý trí dừng lại mọi việc.
Ống tay áo vén lên bị buông xuống, mái tóc rối bù được chải chuốt, Khấu Tấn hy vọng có thể dùng giấc ngủ quên đi những thống khổ này, nhưng cậu vẫn không ngủ được.
Cậu đã sắp sụp đổ rồi.
Ai có thể nói cho cậu biết tại sao.
Tại sao không ngủ được.
Tại sao không ngủ được.
Tại sao?
Tại sao?
Vấn đề dường như không có cách giải quyết làm cho đầu cậu đau như muốn nứt ra. Khấu Tấn gắt gao nắm chặt quần áo trước ngực, chỉ có cảm giác đau đớn sẽ làm cho thống khổ của cậu giảm bớt một ít.
Làm ơn đi.
Tại sao.
Làm ơn.
Cứu tôi với.
Ý nghĩ của cậu đã hỗn loạn vô cùng, rất nhiều rất nhiều hình ảnh đang không ngừng lóe ra, để cho cậu đau đớn vạn phần.
Cậu rất muốn túm tóc, rất muốn nổi điên, rất muốn ném đồ, rất muốn kêu to.
Khấu Tấn há to miệng, vô số không khí tràn vào khoang miệng, cậu liều mạng hò hét trong im lặng, không khí trong phổi bị đè ép ra ngoài, mặt nghẹn đến đỏ bừng.
Nếu cậu chết thì tốt quá rồi.
Chết trong cái đêm không rõ ràng này.
Trong đầu Khấu Tấn suy nghĩ rất nhiều, không có logic, hỗn độn tựa như một cục dây thừng rối loạn.
Cậu bỗng nhiên nhận ra mình chẳng có gì cả, không có năng lực làm cho tất cả những thứ này không xảy ra, đồng dạng cũng không có năng lực thay đổi nó.
Có đôi khi, tuyệt vọng tựa như một con sông rộng lớn, nước chảy không ngừng, thỉnh thoảng còn tràn qua thành phố. Khấu Tấn đang trôi dạt trên sông, trôi dạt đến phương xa vô tận.
Cuối cùng, cậu mệt mỏi. Rất nhiều nước mắt thấm ướt gối đầu của cậu, Khấu Tấn ở trong hỗn loạn nhợt nhạt tiến vào giấc ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.