Đợi Tới Mùa Xuân Rồi Hẵng Chết

Chương 7



“Chào buổi sáng. " Giọng Tần Tứ vang lên ở sau lưng.
Khấu Tấn không ngờ sẽ gặp lại Tần Tứ, vì thế chờ hắn tới: "Chào buổi sáng.”
“Cậu không khỏe sao?” Tần Tứ nhanh chóng bước đến bên cạnh, cả hai cùng đi song song.
Khấu Tấn không kịp phản ứng: "Hả?”
Tần Tứ nói: “Có vẻ như hôm qua cậu không nghỉ ngơi tốt.”
Khấu Tấn cả kinh, vừa thầm cười nhạo diễn xuất vụng về của mình, vừa vui đùa oán giận, “Có lẽ là ngủ hơi muộn, hôm nay lại phải tìm thầy để bổ sung bài, có lẽ giờ ra chơi cũng không thể ngủ bù.”
Thật ra ngủ bù giờ ra chơi cũng không có tác dụng gì, Khấu Tấn mất ngủ đã rất lâu, có đôi khi là không ngủ được, có đôi khi là tỉnh sớm, còn có lúc sẽ bừng tỉnh vài lần giữa đêm. Cho nên cậu căn bản không thể buông bỏ cảnh giác ngủ trong lớp, huống chi còn không ngủ được. Ngủ bù trong miệng cậu cũng chỉ là vì cho con mắt mỏi mệt nghỉ ngơi, dù không thể ngủ được.
“Tìm tôi này. "Tần Tứ đột ngột nói.
Khấu Tấn không kịp phản ứng: " Gì cơ?”
“Nếu cậu không biết phải làm gì thì tới tìm tôi này. " Mặt Tần Tứ không có biểu cảm gì, thậm chí Khấu Tấn không phân biệt được giọng điệu của Tần Tứ khi nói lời này là như thế nào, cũng không phân biệt được hắn có thật lòng muốn giúp cậu hay chỉ là khách sáo thôi.
Khấu Tấn sợ hãi nói: "Không cần không cần, tôi tìm giáo viên là được, cậu còn phải học, không quấy rầy cậu nữa.”
Tần Tứ vẫn không có biểu cảm gì, nhưng lời nói ra lại khiến người ta cảm thấy ấm áp: "Không quấy rầy mà.”
Có thể là sợ Khấu Tấn không đồng ý, lập tức bổ sung một câu: "Vừa đúng lúc tôi ở trong lớp nhàm chán.”
Nhàm chán
Cũng đúng, Tần Tứ quanh năm đứng nhất một cách áp đảo, cho dù không cố gắng thì vẫn đứng ở độ cao mà người khác không thể với tới.
Khấu Tấn rất muốn đồng ý, thay vì đối mặt với những giáo viên có ánh mắt khác thường, đương nhiên Tần Tứ là một lựa chọn tuyệt vời.
Khấu Tấn khẽ cắn môi, "Vậy thì làm phiền cậu rồi.”
Tần Tứ ôn hòa nói: "Ừ.”
Lại là "ừ".
Khấu Tấn tự nhiên cảm thấy đáng yêu.
Mùa thu đã đến, nhiều nơi đã dần trở lạnh. Hầu như tất cả học sinh đều thay áo dài tay.
Cậu và Tần Tứ đi tới phòng học, lúc này phòng học còn không có người, bọn họ là những người đến sớm nhất.
Đó là một buổi sáng bình thường, không khác gì những buổi sáng khác.
Khấu Tấn đặt cặp sách xuống, thu dọn chỗ ngồi. Đột nhiên cậu cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, đây là một điềm báo không tốt.
Vì thế cậu nhanh chóng buông lỏng tay cầm sách ra, loạng choạng rồi đi vào phòng vệ sinh một mình như không có chuyện gì.
Cả tầng phòng học chỉ có tiếng đi lại lác đác, trong phòng vệ sinh chẳng có lấy một bóng người. Khấu Tấn chịu đựng sự khó chịu đi vào gian kế, sau đó mất lực dựa vào vách tường ngồi xổm xuống.
Sao có thể đột ngột như vậy.
Cho dù cậu đã trải qua rất nhiều lần phát bệnh đột ngột, nhưng vẫn sẽ cảm thấy sụp đổ vì cảm giác đột ngột này.
Rất nhiều lúc đều là như vậy, mỗi lần tan học cậu đều không kìm được chạy đến phòng vệ sinh, như thể chỉ khi ở một mình, cậu mới có thể giải tỏa được một chút áp lực tiềm ẩn trong lòng.
Từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, lượng oxy trong miệng đang dần cạn kiệt, cho dù cậu có tăng tốc độ hô hấp cũng không có tác dụng. Nghẹt thở, đau đớn, lồng ngực như bị một cục bông chặn lại, ngay cả đầu quả tim cũng đang không ngừng run rẩy.
Khó chịu quá.
Cảm giác khó chịu giống như bị bóng tối nuốt chửng, xung quanh là chất lỏng dày đặc và ghê tởm, vô biên vô hạn, không ai cứu mình.
Khó chịu quá, muốn ném đồ, muốn xé rách la hét, muốn biến thành một người điên.
Không có lý do, không có biện minh. Cậu sẽ không khống chế được suy nghĩ về những chuyện đã cũ.
Cậu cảm thấy ghê tởm bản thân vô cùng.
Học hành không tốt, không bạn bè, không ai chào đón sự hiện diện của cậu. Cậu tựa như một con chó vẫy đuôi cầu xin thương xót, cầu xin người khác có thể cho cậu một chút bố thí.
Cậu khóc nhiều tới mức cảm thấy buồn nôn.
Không thể gây ra tiếng động.
Trong lòng cậu cảnh cáo chính mình.
Tuyệt đối không thể.
Thế giới là đảo ngược mơ hồ, năm giác quan đã mất đi chức năng tương ứng.
Khấu Tấn muốn gào khóc tê tâm liệt phế, nhưng lý trí của cậu nói cho cậu biết là không thể. Vì thế cậu cắn chặt cổ áo đồng phục học sinh, mưu toan dùng cái này tiêu diệt dục vọng đáng sợ kia. Cảm giác tắc nghẽn ở cổ họng càng ngày càng mạnh, nước mắt càng ngày càng không khống chế được, mọi thứ đều hỗn độn và bệnh hoạn.
Cậu đang suy nghĩ gì vậy?
Dường như trong đầu như có vô số câu chữ lặp đi lặp lại nói, "Mày không đáng sống" "Sao không chết quách đi" "Sao người khác làm được mày không làm được" "Sao mày không lại vô dụng như thế".
Khấu Tấn nhớ tới đau đớn.
Trong túi đựng dao thủ công lấy từ phòng học lúc gần đi, Khấu Tấn run rẩy lấy dao thủ công ra, có vẻ vừa sợ hãi vừa khát vọng. Tiếng "tách tách tách" khi đẩy lưỡi dao như đang đếm ngược sinh mệnh của cậu.
Lần đầu tiên Khấu Tấn làm ra hành động điên cuồng như vậy, thậm chí bị sự điên cuồng trong đầu mình làm cho hoảng sợ.
Trong đầu cậu đều là máu tươi tuôn ra sau khi dao rạch qua da, máu tươi sẽ làm cho cậu cảm thấy hưng phấn kích thích, cho nên cả người cậu đều ở vào một loại trạng thái thần kinh hưng phấn. Lưỡi dao lạnh như băng ấn lên làn da trắng như tuyết, những mạch máu màu lam nhạt có thể nhìn thấy rõ ràng ở bên trong cổ tay lộ ra trước mắt cậu, tựa hồ chỉ cần hơi dùng sức một chút là sẽ bị chặt đứt.
Mặc dù ảo tưởng chỉ là ảo tưởng, nhưng xúc động muốn cắt da của Khấu Tấn càng ngày càng mãnh liệt.
Máu, cậu cần máu tươi.
Khấu Tấn nức nở một tiếng.
Máu tươi từ chỗ vết thương tranh nhau tuôn ra, thậm chí nhỏ giọt chảy xuống đất. Màu đỏ sậm mỹ lệ kích thích thần kinh não của cậu, làm cho cậu cảm nhận được một loại vui sướng đã lâu không gặp.
Dao thứ hai sâu và dứt khoát hơn cú đầu tiên. Khấu Tấn giật mình, cậu cần máu tươi, cần đau đớn, cậu cần mấy thứ này để giúp cậu thoát ra khỏi cảm xúc dâng trào đó.
Đầu váng mắt hoa, hôn mê muốn ngất, toàn thân như đang nổi trên mặt biển.
Cậu phải nhanh chóng bình tĩnh lại, thời gian không kịp rồi.
Tiếng chuông chói tai vang lên, đó là tiếng chuông chuẩn bị cho tiết đọc sách buổi sáng bắt đầu.
Bất tri bất giác đã trải qua thời gian dài như vậy.
Khấu Tấn đột nhiên tỉnh táo lại, nhanh chóng cất dao đi, lau đi nước mắt trên mặt, nghe bên ngoài không có ai vì thế nhanh chóng đến bồn rửa tay rửa sạch máu trên cổ tay.
Cậu cảnh giác đánh giá bốn phía, cổ tay áo có hơi bị ướt, may mà đã vào mùa thu, mặc áo dài của đồng phục trường cũng không lạc lõng. Khấu Tấn ra vẻ bình tĩnh trở về lớp, người đã đến đông đủ.
Chỉ cần cổ tay khẽ động, đau đớn sẽ càng thêm rõ ràng, cậu tựa như giật mình cố ý chuyển động cổ tay, đổi lại là cơn đau dữ dội hơn. Những cơn đau này có thể làm tê liệt dây thần kinh của cậu, giữ cho cậu tỉnh táo trong giây lát.
“Sao thế? "Lâm Vũ Văn đụng khuỷu tay cậu.
Khấu Tấn đột nhiên bừng tỉnh, thấp giọng lắc đầu, "Không có gì.”
“À. "Lâm Vũ Văn thấy cậu không muốn nói, cũng không hỏi nữa, một mình học thuộc bài.
Tiếng đọc sách không ngừng oang oang giao thoa như sự khởi đầu của một ngày bình thường, Khấu Tấn vô lực nắm chặt ngón tay, đúng vậy, lại bắt đầu một ngày......
Đây là một buổi học bài dài dằng dặc dị thường, văn cổ rườm rà giống như niệm kinh, bởi vì đêm qua gần như không ngủ, Khấu Tấn cảm giác cơn buồn ngủ đang bao phủ trong lòng.
Thật là mỉa mai, vì sao vừa đến tối là không ngủ được.
Khấu Tấn bối rối cúi đầu, dùng sách vở che nửa gò má.
Lâm Vũ Văn không nhìn nổi nữa lại nhắc nhở cậu: “Chép bài đi.”
Cậu mới bừng tỉnh, phát hiện cả lớp đều đang viết gì đó lên giấy, trên bảng đen ghi yêu cầu chép lại bài học thuộc lòng hôm qua.
Bài văn, cậu đã học thuộc lòng rồi, tối qua và sáng nay đều đã học, nhưng bây giờ trí nhớ chỉ còn lại lác đác vài câu. Cậu lấy giấy ra, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng trên bàn, đầu óc trống rỗng.
Nhiều lúc cậu đều như vậy, trí nhớ suy giảm nghiêm trọng, không thể phản kháng.
Cuối cùng, khi thời gian chép bài hết, cậu chỉ nộp một tờ giấy trắng.
Khi chuông báo hết giờ vang lên, cậu có cảm giác không thực, bạn học bên cạnh bắt đầu ồn ào, giáo viên ngữ văn mang theo xấp bài chép rời khỏi lớp, còn cậu như một linh hồn vô hình với thế gian, không liên quan gì đến tiếng cười nói xung quanh.
Từ trước tới nay cậu đều không thể hòa nhập vào thế giới của bọn họ.
Cậu lấy ra tờ giấy trắng từ ngăn bàn, bắt đầu chép lại bài văn. Đây là quy định của giáo viên ngữ văn hôm qua, những chữ hoặc câu chưa chép được phải chép lại mười lần.
Quy định này không quá khó, bởi vì mọi người chỉ sai chữ hoặc thiếu một vài câu, mười phút là xong.
“Khấu Tấn. "Ngoài cửa có người gọi," Cô Giải bảo cậu tới gặp cô sau giờ tự học buổi tối.”
Khấu Tấn vẫn ngoan ngoãn như vậy, cậu vẫn giữ vẻ cúi đầu khi làm sai điều gì đó, vẻ mặt đầy ân hận, có lẽ vì cảm giác tội lỗi, mí mắt cụp xuống, khiến người khác không thể giận dữ.
Trái tim Giải Thiến khẽ run lên. Những lời muốn dạy dỗ cậu lại bị chặn ở môi.
“ Cô. "Khấu Tấn đưa một sạp giấy qua.
Giải Thiến không phản ứng kịp, theo phản xạ hỏi: “Cái gì đây?”
“Là bài văn chép mười lần cô yêu cầu, còn đây là lần chép bài cuối cùng của em.” Khấu Tấn nói.
Tận mười một lần.
Đây không phải là ngữ văn cấp hai, đây là ngữ văn cấp ba. Độ dài và chiều sâu đều gấp đôi trung học cơ sở.
Giải Thiến không biết nói gì với cậu, cuối cùng chỉ có thể qua loa trả lời một câu "Trước để đây cho cô đi.”
Chữ viết ngay ngắn, rõ ràng không phải làm qua loa ứng phó.
Càng như vậy, Giải Thiến càng thấy khó mở lời, rõ ràng cậu trông rất nỗ lực, rõ ràng cũng hoàn thành nhiệm vụ của giáo viên, rõ ràng thái độ học tập cũng rất nghiêm túc.
Giải Thiến đành phải nói: "Lần sau chú ý, trở về đi.
Cậu cúi đầu, tóc mái che khuất tầm nhìn của Giải Thiến, khiến cô không nhìn rõ biểu cảm của cậu.
Đây là học sinh mà cô không thể nhìn thấu nhất, trùng hợp Tần Tứ đột nhiên hô một tiếng báo cáo, mang theo một xấp bài tập bước vào.
Thấy Tần Tứ đi vào, trong lòng Giải Thiến liền trở nên buông lỏng, khẽ mỉm cười, "Tần Tứ à, đây là bài tập của cả lớp sao?”
“ Dạ. "Tần Tứ đáp.
Ôm một đống bài tập lớn như vậy thì hơi khó khăn, nhưng Tần Tứ lại vô cùng nhàn nhã, thậm chí lúc đi ngang qua Khấu Tấn thấp giọng nói một câu: "Chờ tôi một chút".
Khấu Tấn nghe vậy sửng sốt, cậu không biết Tần Tứ muốn làm gì.
“Đi thôi.”
Khi cậu còn đang ngẩn ngơ, Tần Tứ đã ra khỏi văn phòng.
“Ừm.” Cậu bước theo Tần Tứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.