Đội Trưởng, Cùng Nhau Nói Chuyện Yêu Đương Đi

Chương 32: “Đội Trưởng Dương, Cuối Cùng Anh Cũng Đến.”



Cách mười mét có một bóng đen nhỏ, nhưng bóng người kia chỉ có một mét mốt, một mét hai, lại còn rất gầy. Lộ Diêu Diêu vừa nhìn là có thể đoán ra ai. Ở đây một bóng người cũng không có, đột nhiên lại có thêm một người, cô phát hiện ra cậu nhóc này là vì tiếng khóc. Tiếng khóc không lớn cũng không nhỏ, nhưng phá vỡ đêm yên tĩnh – cô lên kế hoạch cho một đêm yên tĩnh hai người cùng Dương Cảnh Thừa.

“Thực sự, Tần Trinh Trinh thật phiền phức, đứa trẻ này sớm muộn gì cũng trở nên khó dạy thôi.” Lộ Diêu Diêu nghĩ thầm trong lòng. Cô thu lại ánh mắt, vẫn ngồi trên mặt đất, không đi đến chỗ cậu nhóc, đợi người đến, cũng không có tâm trạng để quản chuyện khác.

Cô có số điện thoại di động của anh, nhưng tối nay cô không muốn gọi cho anh, cô chỉ muốn chờ đợi như thế này, tự hỏi liệu anh sẽ đến hay không. Từng ấy năm trôi qua, cô chưa từng chờ một người giống như vậy? Còn đối với anh, cô không nhận ra mình rất kiên nhẫn.

*

Tòa nhà của đội cứu hộ.

Triệu Tín ở ngoài gõ cửa phòng của Dương Cảnh Thừa, sau đó nghe được tiếng “Vào đi”, anh vào.

“Đội trưởng Dương, người phụ nữ được giải cứu hôm nay đã đến, vừa ra khỏi bệnh viện, muốn cảm ơn chúng ta.”

“Người phụ nữ lái xe không thắt dây an toàn?” Dương Cảnh Thừa nói, “Biết rồi.”

“Cô ấy mang rượu, nói đãi các anh em.”

“Uống rượu? Đừng uống say là được.”

“Đội trưởng Dương không đi xuống cùng uống với bọn em sao?”

“Không đi.”

Triệu Tín đi xuống cầu thang.

Dương Cảnh Thừa ngồi ở bàn làm việc, sắp xếp trường hợp giải cứu.

Không biết qua bao lâu, có người đến gõ cửa. Là Đại Binh.

“Thế nào?” Dương Cảnh Thừa ngước mắt lên.

Đại Binh nói: “Bọn họ đều uống say. Người phụ nữ thật sự uống rất tốt, mọi người đều vẫn còn uống. Đội trưởng Dương, anh có muốn đi xuống xem một chút không?”

Trên người Đại Binh cũng có mùi rượu rất nồng nặc.

Dương Cảnh Thừa cau mày, anh đã dặn Triệu Tín không nên muốn say. Thông thường trong thời gian cứu viện bọn họ không ít vất vả. Những lúc rảnh rỗi, anh cũng đồng ý để họ thư giãn. Nhưng hầu hết mọi người đều say, nhỡ có người cần cứu sẽ không có ai đi được. Đó là một vấn đề.

Anh đứng dậy, đi ra ngoài cửa. Đại Binh nhanh chóng đi theo.

Người của đội cứu hộ đều ở trong căn tin ở tầng một. Dương Cảnh Thừa vừa đến đã thấy Triệu Tín, Lục Bạch, Giang Tây, Hại Nhiên, bọn họ đều nằm trên bàn. Đối diện họ là một phụ người nữ mặc đồ đen, tinh thần có vẻ tốt. Đó là người họ đã cứu vào ban ngày.

“Đội trưởng Dương, cuối cùng anh cũng đến.” Người phụ nữ nói.

Dương Cảnh Thừa không quan tâm đến người phụ nữ kia, nghiêng đầu nói với Đại Binh, “Đánh thức họ dậy.”

Đại Binh đi qua từng người một, nhưng họ vẫn bất động. Anh ngẩng đầu, “Đội trưởng Dương…”

Dương Cảnh Thừa lên tiếng, “Đưa họ đi.”

Đại Binh bắt đầu khiêng từng người. Dương Cảnh Thừa nhìn người phụ nữ, “Cô gái này, cô có thể trở về.”

“Tên em là Tiết Huệ, em đến là để cảm ơn sự trợ giúp của anh trong hôm nay. Không nghĩ đến bọn họ lại say trước em. Hay là đội Dương cũng uống một chút?”, Người phụ nữ đứng dậy cười nói.

Dương Cảnh Thừa nói: “Nói đến chuyện ban ngày, tôi muốn nói với cô, không thắt dây an toàn khi lái xe để xảy ra sự cố chính là lãng phí thời gian, tinh thần và thể lực của đội cứu hộ. Ngoài ra, hôm nay cô không bị hủy dung nhan thì xem như là vận may.”

Người phụ nữ hơi mở miệng, nhưng tự biết đuối lý.

Dương Cảnh Thừa lại nói: “Bây giờ lập tức lấy rượu của cô và rời khỏi đây đi.”

Cô đến để cảm ơn họ, nhưng anh lại không cảm kích. Vừa rồi cô và đội phó Triệu vẫn còn uống tốt…

Dương Cảnh Thừa quay người rời đi. Đại Binh khiêng Triệu Tín trở về phòng, đi xuống tiếp tục khiêng người khác. Ở chỗ cầu thang, gặp Dương Cảnh Thừa, nói: “Người phụ nữ kia nói cô ta còn có thể uống, tôi không biết ai ở đây có thể uống qua cô ta. Đội trưởng Dương, anh có thể uống bao nhiêu?”

Dương Cảnh Thừa liếc nhìn Đại Binh, “Tiếp tục công việc của cậu đi.”

Công việc gì? Khiêng người.

Đại Binh bước vào căn tin, người phụ nữ đã đi rồi.

Dương Cảnh Thừa trở lại phòng, tiếp tục sắp xếp các trường hợp giải cứu.

“Đã gần mười hai giờ, đội trưởng Dương vẫn chưa nghỉ ngơi à?” Đại Binh khiêng xong người cuối cùng, thấy trong phòng Dương Cảnh Thừa vẫn còn sáng đèn, không thể không hỏi.

Mười hai giờ? Dương Cảnh Thừa đang cầm cuốn sách, dừng lại một chút.

“Cậu đi nghỉ ngơi đi.” Anh nói.

Đại Binh rời đi.

Dương Cảnh Thừa đi đến bên cửa sổ, thấy được một vầng trăng lưỡi liềm mờ nhạt.

*

Đợi hơn hai tiếng, Dương Cảnh Thừa vẫn chưa đến, Lộ Diêu Diêu rất thất vọng. Tiếng khóc vẫn còn, chính xác là tiếng khóc. Lộ Diêu Diêu cuối cùng cũng đứng dậy đi đến trước mặt cậu bé, không vui nói: “ Tề Tư Tần, sao con lại ngồi đây mà khóc?”

Cậu bé hơi ngạc nhiên khi thấy có người, khóc thút thít lắc đầu, “Con không có khóc.”

“Còn nhỏ mà lại nói dối.”

Cậu bé cúi đầu, nhỏ tiếng khóc.

“Khóc lâu như vậy không thấy mệt sao? Có đứa bé nào sẽ khóc lâu như con không?” Nói xong cô lại hơi ngây người một chút. Rất lâu trước đây, có một đứa trẻ so với cậu nhóc trước mặt khóc lâu hơn, còn khóc rất đau lòng.

Lấy lại tinh thần, cô có chút sốt ruột, vỗ vai cậu bé, “Tề Tư Tần, sao con không về rồi khóc? Sao lại đến một nơi không ai có thể nghe thấy mà khóc?”

“Con sẽ ổn thôi.” cậu bé nói.

“Con đã khóc hơn một tiếng rồi đó. Một lúc là đến bình minh sao?”

“Không đâu.”

Cậu bé vừa khóc nức nở vừa nói, làm cho Lộ Diêu Diêu thấy buồn cười.

“Tại sao lại khóc? Không thấy Tần Trinh Trinh sao? Dì ấy là mẹ của con nhưng không muốn nhận con?”

Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn cô, liền khóc nức nở thêm, lắc đầu, “Dì ấy không phải mẹ con.”

“Nhưng mà, dì ấy không phải mẹ của con cũng tốt, dì ấy lúc nào cũng khiến người khác cảm thấy bực đến phát ghét.”

“Dì ấy không có đáng ghét!” Cậu bé ngay lập tức bác bỏ.

Lộ Diêu Diêu không thể không mỉm cười, “Con đang bảo vệ cô ấy? Dì xem dì ấy thật sự là mẹ của con rồi?”

“Không phải.”

Lộ Diêu Diêu nói chắc chắn: “Ánh mắt này đã bán đứng con.”

Cậu bé cúi thấp đầu, bộ dạng trông rất buồn.

Lộ Diêu Diêu nói: “Nếu dì ấy đã không muốn nhận con, thế tại sao con lại nhận dì ấy?”

Tề Tư Tần không khóc, cũng không nói lời nào, bỏ đi, nhưng ngã xuống, ngồi trên mặt đất, sau một lúc lâu, đứng lên khỏi mặt đất, tiếp tục đi.

Chốc lát đã không nhìn thấy bóng dáng của cậu bé nữa.

Nhỏ như vậy, trong lòng có thể che giấu mọi chuyện, Lộ Diêu Diêu có chút khâm phục.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, lại chỉ có một mình cô. Lúc này nhiệt độ bắt đầu giảm, cũng may cô có một chiếc áo khoác. Cô mặc áo khoác lên người, tiếp tục chờ người.

Một lúc sau, bóng dáng của cậu bé kia chạy lại, có một chút sợ hãi trong ánh mắt, “Dì ơi, nơi này, buổi tối có sói không?”

Bộ dạng sợ hãi này cuối cùng cũng có chút giống một cậu bé năm tuổi. Nhưng mà dì? Cậu nhóc này vừa gọi cô là dì?

“Có. Sói lớn.” Cô nói.

Tề Tư Tần lập tức trở nên sợ hãi, đứng trước mặt cô không dám đi.

Lộ Diêu Diêu thấy cậu bé đứng trước mặt một lúc lâu, cuối cùng nói: “Ở đây động vật rất ít, không có sói đâu.”

Tề Tư Tần mới yên lòng, “Cảm ơn, dì.”

“Nhưng mà có…”

Lộ Diêu Diêu đột nhiên dừng lại, chưa nói xong.

Tề Tư Tần nhìn cô lo lắng, “A…”

Lộ Diêu Diêu trừng mắt nhìn sang chỗ khác, ý bảo cô không thể nói được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.