Vì hiếu kỳ nên Tiết Huệ mới cầm chai bia lên, cúi đầu ngửi những bông hoa nhỏ màu vàng được cắm trong ấy. Thật ra những bông hoa đó không có mùi. Cô nhìn bông hoa, cánh hoa rất nhỏ, cũng không có gì đặc biệt, nếu như so với các bông hoa khác ở ngoài sa mạc thì bông này chẳng đẹp tẹo nào. Không biết ai lại muốn đặt những cái bông xấu xí này ở đây. Hơn nữa lại còn cắm trong chai bia, đã xấu lại còn xấu hơn. Tuy cắm vào như thế có phần độc đáo, nhưng cô vẫn thấy buồn cười.
Nhìn một lúc, chẳng thấy có gì đẹp nên cô mới đặt “lọ hoa” trên tay mình xuống bàn. Chẳng may, do cầm không chắc vì thế trượt tay làm rớt chai bia, “Toang” một tiếng, chai bia rớt xuống sàn, bể nát tan. Những bông hoa vàng nhỏ trong chai cũng vì thế mà văng ra khắp mọi nơi. Thấy vậy Tiết Huệ mới hoảng hốt ngồi xổm xuống, tay không ngừng nhặt mảnh sành và hoa lên. Nhặt được vài miếng, đưa mắt nhìn xung quanh thì vô tình thấy bên góc tường có một cây chổi. Cô bỏ những mảnh vỡ trong tay mình ra, bước đến nơi cây chổi được đặt.
“Cô định quét gì thế?” Triệu Tín vừa vào thì thấy Tiết Huệ đang cầm lấy chổi vào căn tin.
“Em xin lỗi, lúc này lỡ tay làm bể chai bia, giờ em sẽ đi dọn dẹp ngay.” Tiết Huệ quay đầu nhìn Triệu Tín nói.
“Chai bia?” Lúc này Triệu Tín mới nhìn sơ qua căn tin, cho đến khi nhìn thấy đống vỡ nát kia, anh ta mới chau mày: “Sao nó lại bể?”
“Sao thế? Sao thế?” Lục Bạch, Giang Tây, Đại Binh và Hạo Nhiên cùng nhau đi tới. Lục Bạch tò mò, ló nửa đầu ra nhìn từ phía sau lưng Triệu Tín. Thấy Tiết Huệ đang đứng đó thì ngạc nhiên hỏi: “Lại là cô à?”
Tiết Huệ nhìn Lục Bạch cười: “Thật vui, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.” Nhưng khi nhìn thấy Triệu Tín vẫn còn cau mày, cô lại tiếp tục giải thích: “Là bởi vì em tò mò, nên tiện tay cầm lên nhìn một chút. Chẳng ngờ, lúc định đặt lại chỗ cũ thì lại trượt tay…”
“Ôi, đây là hoa của đội trưởng Dương mà.” Lục Bạch nhìn thấy đống bể nát trên sàn mới nói, cậu ta còn chẳng biết những bông hoa này là được Lộ Diêu Diêu tặng nữa cơ.
Tiết Huệ cũng không khỏi sợ hãi: “Đội trưởng Dương đặt hoa ở đây sao?”
“Đúng vậy, nhưng mà không sao đâu. Đội trưởng Dương không phải người nhỏ nhen, anh ấy sẽ không vì mấy chuyện này mà trách cô làm gì.” Lục Bạch nói.
“Túm tụm lại ở chỗ này làm gì vậy.” Giọng của Dương Cảnh Thừa từ phía sau vọng tới.
Đám người Triệu Tín và Lục Bạch quay đầu lại nhìn.
“Do em…ban nãy em lỡ tay làm rớt chai…chai bia của anh.” Tiết Huệ nói.
Vẻ mặt của Dương Cảnh Thừa trở nên lạnh lùng khó tả: “Sao cô lại làm thế? Ai bảo cô động vào những thứ kia?”
Triệu Tín, Lục Bạch và những người còn lại im lặng thin thít, không dám nói nửa lời.
Tiết Huệ mím môi nói: “Xin lỗi, không phải do em cố ý đâu, do lỡ tay…Em sẽ dọn dẹp thật sạch sẽ và đền cho các anh một lọ hoa khác.” Lục Bạch mới nãy có nói là đội trưởng Dương sẽ không vì mấy chuyện cỏn con như vậy mà trách tội người khác, nhưng thật sự giờ nội nhìn ánh mắt với nghe giọng nói của anh thôi cũng đủ khiến Tiết Huệ trở nên lúng túng.
Chỉ riêng mỗi Triệu Tín biết rõ lý do.
“Sa mạc này không giống như những sa mạc khác. Những nơi ấy có những thứ mà nơi này không có, cũng như có những thứ chỉ có ở đây, nơi khác không có.” Dương Cảnh Thừa tiếp tục nói: “Đội trưởng Lý bảo cô đến đây làm gì?”
Nghe Dương Cảnh Thừa nói những lời như thế khiến Tiết Huệ không khỏi cảm thấy khó chịu, chỉ vì những bông hoa xấu xí kia mà lên giọng dạy dỗ cô. Tiết Huệ bực mình, nói một hơi: “Cậu em bảo em sang để nói anh đến gặp cậu em nói chuyện một tí.”
“Tôi biết rồi.” Dương Cảnh Thừa liếc nhìn những cánh hoa rơi lả tả trên sàn, xen kẽ vào đó là những mảnh sành của chai bia kia, rồi sau đó xoay người bước đi.
Tiết Huệ bĩu môi, buông cây chổi xuống vội chạy theo ra ngoài.
Sau khi hai người họ đi, Triệu Tín mới bước đến cầm chổi đi tới chỗ đầy đống vỡ nát kia. Lục Bạch đứng đó chứng kiến toàn bộ, nhìn thấy hành động của Triệu Tín và Dương Cảnh Thừa như vậy cũng không khỏi ngạc nhiên: “Ơ đội phó, những bông hoa này là của…”
“Là của bà chủ Lộ nhờ người đem tới tặng.” Triệu Tín nói.
Lúc này Lục Bạch và những người còn lại mới hiểu ra.
Triệu Tín cầm chổi quét đống vụn vỡ dưới sàn lại một chỗ, rồi hốt đổ vào thùng rác.
*
Lộ Diêu Diêu đang buồn vì số lượng khách mãi cũng không thể tăng lên. Suy nghĩ một lúc lâu mà vẫn không nghĩ ra cách giải quyết, nên cô quyết định ra ngoài hít thở một chút. Nào ngờ cô đi thẳng đến tòa nhà của đội cứu viện. Khi đến nơi mới biết Dương Cảnh Thừa không có ở đây.
“Anh ấy đi đâu vậy?” Lộ Diêu Diêu hỏi Triệu Tín.
“À, anh ấy đi đến chỗ của đội trưởng Lý. ông ấy là…”
“Tôi biết rồi.” Lộ Diêu Diêu ngắt lời. Dương Cảnh Thừa không có ở đây, xem ra là lần này đến cũng như không rồi. Suy nghĩ một chút, cô lấy điện thoại ra gọi cho anh: “Bao giờ anh về thế? Tôi đang đứng trước cửa phòng chờ anh này.”
“Tôi đang bên ngoài, ở chỗ của đội trưởng Lý. Chắc một hồi nữa tôi không về sớm được đâu.”
Lộ Diêu Diêu thất vọng cúp máy, nhìn sang Triệu Tín nói cô sẽ về. Anh ta cười nói: “Được.” Cô chợt nhớ đến lời nói hôm qua của Dương Cảnh Thừa, anh bảo rằng hoa cô tặng được đặt trong căn tin, Lộ Diêu Diêu khẽ mỉm cười, nói với Triệu Tín là cô muốn đến căn tin một chút.
Cô xuống lầu để đến căn tin, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng nhìn mãi chẳng thấy hoa mình tặng cho anh đâu. Lộ Diêu Diêu cau mày.
“Bà chủ Lộ!” Lục Bạch từ trên lầu đi xuống, thấy Lộ Diêu Diêu đang đứng trước cửa căn tin thì lên tiếng gọi.
Lộ Diêu Diêu xoay người hỏi: “Lục Bạch này, hoa trong căn tin đâu rồi?”
“Hoa hả? À, Tiết Huệ lỡ tay làm bể chai bia nên hoa cắm trong bình cũng bị nát theo, vì thế nên đội phó đã quét..”
Vẻ mặt của cô tối sầm xuống. Lúc này, Lục Bạch mới sực nhớ ra là những bông hoa kia là do Lộ Diêu Diêu nhờ người đem đến tặng cho đội trưởng Dương của mình.
*
Lộ Diêu Diêu rời khỏi tòa nhà của đội cứu viện trong tâm trạng không thoải mái.
Trên đường đi, cô nhìn thấy gian hàng thường bán quần áo kia nay đã thay bằng bán lều vải. Điều này có nghĩa là người mua lều vải ngày một nhiều, sau này cũng chẳng ai thèm đến mướn khách sạn ở nữa.
“Bà chủ Lộ, cô có muốn mua lều không?” Chủ sạp nhiệt tình chào mời Lộ Diêu Diêu.
Cô bước đến, nhìn những chiếc lều vải trước mặt, hỏi: “Dạo này ông làm ăn có được không?”
“Khá là ổn đó.”
“Bà chủ Lộ, cô có muốn mua hay không?”
Lộ Diêu Diêu lắc đầu: “Thôi, tôi không mua đâu.”
Dứt lời, cô quay người bỏ đi.
“Dì ơi.”
Lộ Diêu Diêu nghe được tiếng của Tề Tư Tần nhanh chóng xoay người lại. Cậu nhóc chạy lại, ngạc nhiên và vui mừng lên tiếng: “Lâu lắm rồi con không gặp dì.”
“Con đã tìm thấy ba chưa?” Cô hỏi.
Tề Tư Tần lắc đầu, đôi mày nhỏ chọt chau lại: “Lần trước con cùng với dì nhỏ đến nhà của họ Tề, nhưng cũng không tìm thấy ạ.”
Dù gì Lộ Diêu Diêu cũng đã đồng ý giúp cậu nhóc tìm người thân, chỉ có đều mấy hôm nay cô bận tối mắt tối mũi vì chuyện của khách sạn. Vì vậy mới nói với Tề Tư Tần: “Điều quan trọng khi tìm người là chúng ta không thể gấp gáp được, cứ từ từ mà tìm. Nếu như tìm ở sa mạc này không có, thì chúng ta sẽ đi chỗ khác tìm.”
“Dạ, con hiểu rồi. À, mà dì ơi, bây giờ dì đang đi đâu vậy ạ?”
Thật ra cô cũng chẳng biết mình phải đi đâu cả: “Con đang đi đâu thế?”
“Con đi đến khu dựng trại, tại con nghe nói là chỗ đó có rất nhiều người. Con chỉ muốn thử vận may một chút, lỡ đâu có thể tìm thấy ba con ở đó thì sao?”
Lộ Diêu Diêu khẽ cười: “Đi thôi, hai dì cháu mình cùng đi.”
*
Mặt trời ngã về phía tây, Lộ Diêu Diêu vẫn còn đang choàng khăn lụa màu vàng, chiếc khăn lụa được quấn quanh đầu. Còn Tề Tư Tần thì đội chiếc mũ màu trắng.
Đến khu vực cắm trại, Lộ Diêu Diêu lại phát hiện số lượng lều trại lại tăng nhiều hơn lần trước. Tề Tư Tần không giấu nổi cảm giác mới lạ: “Dì ơi, ở trong đó nhìn thật là thú vị. Con cũng muốn ở trong mấy căn lều đó.”
Cô nheo mắt: “Chờ đến lúc mà con ngủ, thì mọi thứ sẽ không thú vị như con nghĩ đâu ha.”
“Thật vậy ạ? Thế tại sao mọi người vẫn muốn cắm trại ở đây vậy ạ?”
“Vì bọn họ cảm thấy…” Vừa mới nói đến đây, cô lại nhìn thấy bên ngoài căn lều ngày hôm qua. Dương Cảnh Thừa, Lý Chí Long và Tiết Huệ đang ngồi nói chuyện với nhau.
“Hoa hả…Là do Tiết Huệ lỡ tay làm rớt chai bia…” Cô nhớ đến lời của Lục Bạch nói.
Lộ Diêu Diêu hừ khẽ, đi thẳng về phía Dương Cảnh Thừa ngồi.
Lúc này, Tiết Huệ và Lý Chí Long nhìn thấy một người phụ nữ choàng khăn lụa màu vàng đang bước đến, đứng trước mặt, không khỏi khiến họ ngạc nhiên.
“Cô gái, cô đang tìm ai đó?” Lý Chí Long phát hiện, phía sau tấm khăn lụa màu vàng ấy là một đôi mắt xinh đẹp đến mức động lòng người, nhưng cũng chứa vài tia tức giận.
“Diêu Diêu.” Dương Cảnh Thừa tự nhiên gọi tên thân mật của cô ra.
Bấy giờ Lý Chí Long và Tiết Huệ mới biết người phụ nữ đang đứng trước mặt mình là Lộ Diêu Diêu. Ông cười lớn: “À, thì ra là bà chủ Lộ.” Rồi quay sang nhìn Dương Cảnh Thừa: “Cô tới tìm tiểu Dương đúng không?”
Lộ Diêu Diêu hừ cười: “À không, tôi đến tìm cô Tiết.”
Mí mắt của Dương Cảnh Thừa khẽ động.
“Tìm em?” Tiết Huệ không hiểu.
“Cô làm hư những bông hoa của tôi. Bây giờ tôi muốn có một lời giải thích.”
Khi nghe đến đây, Dương Cảnh Thừa lộ rõ vẻ mặt ngạc nhiên, nhưng rất nhanh cũng đoán được là cô đã đến căn tin của đội rồi.
Lý Chí Long và Tiết Huệ quay sang nhìn nhau.
Tiết Huệ không hiểu, giải thích cái gì chứ? Không phải là chỉ làm hư hoa thôi à? Việc gì mà phải lấy chuyệnh bé xé ra thành chuyện lớn như vậy chứ?