Lộ Diêu Diêu chạy vùn vụt trên xe gắn máy. Đến trước cửa nhà Trương Tục, vội vàng xuống xe. Cửa nhà đóng kín, cô lại đi gấp, không đem theo chìa khóa bên mình, đành giơ tay lên đập cửa.
Tiếng bước chân dồn dập, cánh cửa được người bên trong mở ra. Người đang đứng bên trong là Cổ Lan. Lộ Diêu Diêu kinh hãi, nhưng biết Trương Tục đã đồng ý cho Cổ Lan vào nhà.
“Bà chủ Lộ đến ạ?” Cổ Lan cười cất tiếng.
Lộ Diêu Diêu chạy thẳng lên lầu. Đến cạnh cửa phòng sách thì gọi: “Trương Tục.”
Trương Tục đang ở trong phòng sách, nói chuyện với Lâm Sung. anh nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu kinh ngạc: “Diêu Diêu? Em gấp gáp như vậy, bộ có chuyện gì xảy ra à?”
Lộ Diêu Diêu còn cầm tấm hình trong tay: “Em có chuyện muốn hỏi anh.”
Trương Tục quay đầu nói với Lâm Sung: “Cậu về trước đi.”
Cổ Lan đang từ dưới lầu đi lên, đến trước cửa phòng sách: “Trương Tục, không phải chúng ta đang bàn về màu sắc của bích họa sao?”
Trương Tục nhìn về phía Cổ Lan: “Mọi người về trước đi, mai quay lại.”
Lâm Sung đi đến trước cửa phòng sách, kéo nhẹ cánh tay Cổ Lan: “Đi thôi.”
Cổ Lan không thê làm gì khác hơn là cùng Lâm Sung xuống lầu, đi được hai bước, cô nàng quay đầu: “Trương Tục, buổi tối anh nhớ nghỉ ngơi sớm một chút nhé. Bà chủ Lộ, hai bọn tôi đi trước nha.”
Trương Tục cho phép hai người họ vào nhà, sự quan tâm của Cổ Lan đối với Trương Tục cũng có tí thay đổi, nhưng giờ phút này Lộ Diêu Diêu không còn lòng dạ đâu mà suy nghĩ nhiều, cô có chuyện cần phải hỏi Trương Tục. Chờ Cổ Lan và Lâm Sung rời đi, Lộ Diêu Diêu đi vào phòng sách, đến trước mặt Trương Tục, hỏi: “Ở Antalya có một khách sạn tên là Nrut, tám năm trước đã đóng cửa, anh đến Antalya, liệu anh đã hay chưa từng đến đây tìm người?”
Trương Tục suy nghĩ một chút: “Chưa nghe qua bao giờ. Sao thế?”
Lộ Diêu Diêu cầm tấm hình lên đưa về hướng đối diện, cúi đầu nhìn hình: “Em vừa nhận được một tin mới, cách đây mười năm hai người họ lấy danh nghĩa vợ chồng vào khách sạn này. Em muốn biết tin chính xác.”
Trương Tục đứng trước mặt cô, tầm mắt rơi lên tấm hình cô chìa ra, nói cách khác tin tức tra được và những lời đồn ngoài kia giống như in. Cho đến bây giờ, Lộ Diêu Diêu chưa từng nói là cô tin, cũng như cô chưa từng nói không tin, mà anh biết cô đang tìm bằng chứng, nhưng thực ra là nghiêng về phần tin vịt không đáng tin kia.
Trương Tục nói: “Diêu Diêu, bây giờ chỉ có mỗi tin này, mình phải điều tra nhiều hơn nữa. Khách sạn đã đóng cửa ở Antalya kia, anh sẽ nhờ một người bạn xem giúp.”
Nhưng mà tin tức này đối với cô mà nói là một đả kích nặng nề, bởi vì người đàn ông trong hình chính là ba Dương Cảnh Thừa. Cái cô sợ là ba Dương Cảnh Thừa là người đem mẹ cô đi, cô sợ không chỉ là danh nghĩa vợ chồng…Nhưng cô không nói cho Trương Tục nghe chuyện này.
Trương Tục thấy sắc mặt cô không tốt thì trấn an: “Lúc này chuyện vẫn chưa có rõ ràng, em đừng nên nghĩ nhiều quá.”
“Dạ.” Tuy Lộ Diêu Diêu trả lời thế, nhngư sắc mặt vẫn không thay đổi.
Trương Tục kéo cô ngồi xuống ghế: “Trước tiên em nghỉ ngơi trước đã, để anh rót cho em ly nước.”
Lộ Diêu Diêu cất tấm hình lại, cầm điện thại gọi cho thám tử tư, nhờ bên đó tiếp tục điều tra.
Trương Tục bưng nước tới đưa cô. Tay cô đưa ra nhận, thật không may ly nước bị giuộc ra khỏi tay, ly gốm rớt xuống sàn nhà vỡ tan nát. Cô vội ngồi xổm xuống nhặt, ngón tay cô đụng phải mảnh vỡ, va quẹt một đường thật dài, bỗng chốc màu đỏ tươi chảy ra. Trương Tục vộ vàng ngồi xuống, nắm lấy bàn tay bị thương của cô xem xét: “Không sao, vết thương không sâu. Chờ tí anh sẽ nhặt, em đừng cử động.”
Anh đi lấy thuốc xử lý vết thương của cô.
Tinh thần của Lộ Diêu Diêu không ổn. Trương Tục nhìn cô, trong lòng không khỏi thở dài. Đã nhiều năm vậy rồi mà vẫn không điều tra được tin tức nào của mẹ cô, cho dù cô đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng khi nhận tin vẫn sẽ cảm thấy đau khổ. Chẳng qua, anh không nghĩ tinh thần cô sẽ sa sút đến mức độ này. Dù là lúc bé, khi nghe mọi người nói về mấy chuyện này cô cũng đau lòng, nhưng giây sau đã ổn trở lại. Cô vẫn luôn giống như là ánh mặt trời lan tỏa nhiệt khắp nơi trên sa mạc vậy, nụ cười lúc nào cũng mang theo đầy sự quyến rũ.
Trương Tục dọn những mảnh gốm bị cô làm vỡ ban nãy đi, ngồi trước mặt cô, trấn an. Lộ Diêu Diêu nhìn Trương Tục nở một nụ cười: “Em không sao, anh không cần phải để ý đến em đâu. Anh làm việc xong thì nghỉ ngơi sớm một chút. Em đi đây.”
“Vậy để anh đưa em đi.”
“Không cần đâu.”
Trương Tục đoán được là cô chạy xe máy tới, với tâm trạng bây giờ của cô mà lái xe máy thì không an toàn, nên anh không đồng ý cho cô về một mình. Anh kéo cô lên xe hơi của mình. Còn đậu xe ngay dưới nhà cô, anh không muốn cô lái xe máy mấy ngày gần đây. Rồi anh lại đưa cô đến khách sạn Long Môn, sau đó lấy xe máy của cô chạy đi.
*
Cả đêm Dương Cảnh đã gọi cho những người mà anh quen biết, nhờ bọn họ điều tra giúp có tìm thấy mẹ của Lộ Diêu Diêu và ba của mình ở Châu Phi và Thổ Nhĩ Kỳ không.
Anh gọi điện thoại liên tục cả đêm mãi mới bình tĩnh lại. Ban đầu anh cho là mẹ anh và mẹ Diêu Diêu có quen nhau, có thể dễ dàng tìm thấy mẹ cô ấy, cũng có thể sớm lấy được di vật của mẹ mình, mà anh lại không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế này.
*
Cả đêm Lộ Diêu Diêu không ngủ, trong lòng cũng có chút khả nghi. Nếu như ba của Dương Cảnh Thừa đưa mẹ cô đi, nếu như tên thân mật của mẹ cô là A Dong, người giữ di vật của mẹ Dương Cảnh Thừa lại chính là A Dong mẹ cô, trùng hợp thay mẹ Dương lại giao di vật cho mẹ cô?
Không ngủ được, trời vừa hửng sáng cô đã vội xuống giường, cô muốn xác nhận lại tên thân mật của mẹ mình. Cô lên chiếc xe mà tối qua Trương Tục để lại ở nhà cô, chạy đến nhà của Lộ Lịch Dương.
Hơn nửa tiếng sau đã đến nơi. Lộ Lịch Dương đã dậy, vẫn đang ở phía sau nhà chăm chậu hoa kia. Đã hai mươi năm vậy mà cứ như chỉ mới trôi qua một ngày. Hạt giống được chôn bên dưới lớp đất kia vẫn không lớn lên, không nảy mầm. Lộ Diêu Diêu không biết có phải hạt giống kia đã bị tưới nước nhiều đến mức nát ra luôn rồi không.
“Ba.” Cô nhìn bóng lưng kia, khẽ cất tiếng.
Lộ Lịch Dương xoay người lại, kinh ngạc: “Diêu Diêu?” Lại cười nói tiếp: “Sao mới sáng sớm đã đến đây rồi, con ăn sáng chưa?”
“Con muốn hỏi ba một chuyện.” Lộ Diêu Diêu nói thẳng: “Tên thân mật của mẹ là gì?”
Chỉ cần nhắc đến Trần Doanh Doanh, Lộ Lịch Dương đã thâm tình thành thực trả lời: “Mẹ của con có một tên rất ít người biết, lúc không có ai thì ba thường gọi mẹ con như thế.”
“Tên gì vậy ạ?”
“A Dung. Một cái tên vô cùng dễ nghe.”
Vậy là, người phụ nữ tên Trần Dung kia rất có thể là mẹ cô. Mẹ cô và ba mẹ của Dương Cảnh Thừa có quan hệ gì với nhau, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Lộ Diêu Diêu thở dài, cô nhất định phải tìm hiểu cho rõ. Cô xoay người rời đi.
“Diêu Diêu.” Lộ Lịch Dương gọi cô lại: “Lần trước con nói với ba là con đã có bạn trai, nếu như có thời gian, dẫn cậu ấy đến gặp ba nhé?”
Lộ Diêu Diêu dừng bước, không quay đầu: “Sau này mình hãy nói chuyện này ba nhé.” Lại nói tiếp: “Ba dậy sớm chăm sóc cách mấy nó cũng không đớm hoa kết trái đâu.”
“Ba vừa mới dậy, mỗi ngay đều theo thói quen đến đây nhìn một chút.”
Lộ Diêu Diêu tiếp tục đi.
*
Lộ Diêu Diêu lái xe của Trương Tục trở về khách sạn.
Nửa đường, xe bị hư động cơ, làm cách nào cùng không chịu nổ máy.
Lộ Diêu Diêu đành phải xuống xe kiểm tra, gọi điện cho bác Vương nhờ kiểm tra xe.
“Diêu Diêu hả cháu, bác đang bị bệnh, vẫn còn đang không khoẻ, không đến được, mấy ngày nay bác cũng không đi làm. Con có thể gọi cho đội cứu viện nhờ giúp đỡ nha.”
Lộ Diêu Diêu cau mày, bắt đầu gọi vào dãy số kia, số cô gọi là số điện thoại của trung tâm cứu viện.
*
Triệu Tín nhìn dãy số hỏi nhân viên trực điện thoại: “Sao tôi lại có cảm giác dãy số này rất quen? Có nói là ai không?”
“Chưa nói tên.”
Dương Cảnh Thừa đi tới nhìn Triệu Tín: “Cậu còn chưa chịu đi à?” Ánh mắt đồng thời rơi trên dãy số kia.
Triệu Tín vội vàng thu giấy tờ, báo cáo với Dương Cảnh Thừa: “Tôi đi ngay đây!”