Hạ Mạn Thư đang nghi ngờ tai mình có vấn đề, cô xoay người lại nhìn Dương Lâm Bảo, ánh mắt muốn hỏi.
Dương Lâm Bảo ngước lên nhìn cô một cái:
- Ngồi lại đi, có việc tôi sẽ nhờ em làm.
Nói xong anh lại tiếp tục làm việc.
Hạ Mạn Thư nhỏ giọng nói:
- Ở nhà ăn tập thể đang còn đợi tôi về.
- Họ không cần em tới đâu.
Căn bản em ở đó chỉ làm vướng tay họ thêm thôi.
Hạ Mạn Thư thoáng lưỡng lự, không biết có nên đi hay không.
Nếu đi anh sẽ giận, còn nếu ngồi lại thì mọi người trong quân khu sẽ nghĩ không tốt về mình.
Cô căng thẳng siết chặt hộp gỗ đựng cơm, mở lời:
- Như thế không hay lắm đâu.
Dương Lâm Bảo mặt rõ nét không vui.
Rõ ràng mình muốn tốt cho cô ấy, muốn cô ấy ở lại mà giờ lại bị từ chối.
Mặt mũi để đâu? Anh đưa ánh mắt sát khí chết người ra nhìn cô, hỏi như không:
- Thế là đi?
Hạ Mạn Thư giật mình lùi về sau một bước, gương mặt hoang mang sợ hãi, vội biện minh:
- Hôm nay Trần Diệc và Dương Nguyên không đưa cơm đến cho anh được nên nhờ tôi đưa hộ.
Chứ tôi..
tôi không nghĩ gì đâu, nên..
nên anh đừng như thế.
Tôi..
tôi chỉ..
đến để thực tập, nếu anh không vui thì tôi sẽ đi ngay lập tức.
Cô như muốn bật khóc, mắt đã nhoè đến nơi.
Sao hắn đáng sợ như vậy chứ? Hắn bắt nạt mình.
Dương Lâm Bảo thấy cô sắp khóc thì nhận ra rằng mình hơi quá đáng, nhưng anh đã làm gì cô đâu, đúng là mỏng manh thật.
Dương Lâm Bảo dịu giọng lai:
- Lại đây.
Hạ Mạn Thư cẩn trọng từng bước một đi đến trước mặt anh.
Dương Lâm Bảo lại nói:
- Để đó đi, lại đây.
Anh ngoắc tay về phía mình, ý bảo cô lại gần chứ không phải là đến trước mặt.
Hạ Mạn Thư lưỡng lự rồi cũng đặt hộp gỗ lên bàn làm việc, vòng qua đến gần anh.
Bỗng chợt cô bị kéo lại, mất thăng bằng ngã vào người anh, người cô muốn ngồi cả lên đôi chân anh.
Do Dương Lâm Bảo ngồi ghế nên cái tư thế của hai người sẽ khiến người ta nghĩ đen tối.
Hạ Mạn Thư theo phản xạ chống hai tay lên ngực anh, cơ ngực rắn chắc như sắt thép.
Chưa kịp định thần lại thì cô đã bị một bàn tay to lớn luồn qua sau gáy, sau đó bị Dương Lâm Bảo ung dung chiếm tiện nghi.
Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng không được, một tay hắn cố định đầu cô, một tay đã ôm chặt cô lại.
Cô chỉ kháng cự bằng cách liên tục đấm lên người hắn.
Nhưng Dương Lâm Bảo vẫn nhởn nhơ đùa bợt với đôi môi cô, như chưa thỏa mãn, hắn lại đưa lưỡi vào trong miệng hòng chọc ghẹo cái lưỡi nhỏ bé của cô.
Hắn mút mát mật ngọt của cô, như vật chiếm hữu.
Nước mắt tủi thân của cô rơi xuống gò má.
Cô lấy hết can đảm cắn mạnh vào lưỡi Dương Lâm Bảo một cái.
Hắn đau liền rụt lưỡi lại, nheo mắt không vui nhìn cô:
- Uất ức lắm sao?
Hạ Mạn Thư khóc nấc lên:
- Đồ biến thái, tôi không muốn ở đây nữa.
Tôi muốn về nhà, anh làm nhục tôi.
Dương Lâm Bảo cười khổ, rồi đưa tay đưa vào phía trong chiếc áo khoác dày lúc sáng đã đưa cô mặc, vuốt ve eo cô, cách một chiếc áo phông anh cũng có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của cô, giọng khàn khàn:
- Làm nhục? Em còn gì mà nói là nhục? Em mất hết rồi.
Hạ Mạn Thư tát anh một cái, vùng vẫy ra khỏi vòng tay anh, liền quát lên:
- Tôi chưa mất, là anh nói dối, tôi đã đi kiểm tra rồi, là anh nói dối.
Tôi không muốn ở đây nữa, tôi muốn về Y đô, tôi không cần anh bố thí cho tôi những thứ ghê tởm đó nữa.
Nói xong cô chạy đi, nước mắt thay nhau rơi xuống, cô không muốn gặp tên đó nữa.
Cô trở về kí túc xá, trở về phòng hắn, dọn hết đồ vào vali, chuẩn bị rời khỏi.
Dương Lâm Bảo ngồi một lúc trong phòng làm việc nhắm mắt nghĩ ngợi gì đó.
Cũng tốt, cho cô ta đi đi.
Nhưng chỉ duy trì ý nghĩ đó được một lúc.
Anh đứng dậy rời khỏi tòa tổng thống, lẩm bẩm tự mắng mình:
- Chết tiệt.
Mày xem ở đây là ở đâu chứ.
Đi đâu được nữa.
Càng nói lòng anh càng nóng, không biết khi nào bước chân trở về kí túc xá lại nhanh hẳn.
Về đến nơi thấy cô chuẩn bị kéo vali đi.
Anh bước vào đóng cánh cửa lại, tiện tay khóa trái lại.
Mặt tối sầm lại anh hỏi:
- Đi đâu?
Hạ Mạn Thư quát vào mặt anh:
- Tôi đi về, cút.
Dương Lâm Bảo tức giận giơ nắm đấm lên, đấm vào tường.
Hạ Mạn Thư sợ hãi lùi lại phía sau.
Anh gầm lên:
- Ra đi, bước ra ngoài đi.
Để xem cả nhà cô có sống yên ổn không?
Hạ Mạn Thư phát hoảng lên, mặt trắng bệch ra hỏi lại:
- Anh muốn làm gì họ?
Dương Lâm Bảo cười trừ, từng bước từng bước ép cô vào tường:
- Làm gì? Nếu con gái họ biết điều thì họ sống, còn không thì chết.
Hạ Mạn Thư cắn môi dưới, căng thẳng:
- Anh! Anh không dám, anh là Thượng tướng, không được làm như thế.
Dương Lâm Bảo nhìn cô, ánh mắt như khoét sâu vào nỗi sợ của cô:
- Cô nhắc tôi mới nhớ, tôi là Thượng tướng mà, mấy chuyện này nhỏ thôi, đâu cần tôi làm.
Họ chết, cô bị phong sát, chắc chắn sẽ cùng cực đến nỗi quỳ dưới chân tôi mà thôi.
Hạ Mạn Thư tát anh một cái, nước mắt lại chảy xuống:
- Anh điên rồi, anh điên rồi.
Dương Lâm Bảo bước ra ngoài, nói ngược lại:
- Tôi điên rồi, cho cô đến đêm nay, suy nghĩ cho kĩ..