Đối Tượng Của Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 36: 36: Cô Cân Nhắc Tôi Một Chút Đi




Hiện tại phía cảnh sát vẫn chẳng có manh mối gì, manh mối duy nhất và kẻ tình nghi đều có chứng cứ chứng minh mình không có mặt tại hiện trường.

Quan trọng hơn là, thậm chí còn không tìm được hung khí gây án.

Lão Chu đã phân nhiệm vụ cho tất cả mọi người, để họ theo dõi… Mấy người bị tình nghi kia.

Trình Lộc luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, cô suy nghĩ kỹ càng lại thì mới nhớ, họ vẫn còn để lọt một người.

Trình Lộc lập tức nói: “Chờ đã, chúng ta để sót một người rồi.” Cô lấy một quyển sổ ra khỏi ba lô, bên trong có bản ghi chép và cả hình của những người bị tình nghi, cô chọn lấy bức ảnh của một người đàn ông trung niên ở sau cùng.

Cô đặt ảnh lên bàn, chỉ vào bức ảnh nói: “Lý Doãn.”
La Thứ: “Nhưng mà chị Lộc, không phải trước đó chị nói Lý Doãn không có thời gian gây án à?”
Trình Lộc nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên bàn: “Thử mới biết có hay không.”
Thật ra phía cảnh sát đã thông báo cho Lý Doãn trở về tiếp nhận điều tra từ lâu, nhưng Lý Doãn vẫn kì kèo chưa về tới.

Mặc dù nói Lý Doãn là người có ít hiềm nghi nhất, nhưng Trình Lộc không muốn buông thả một chút hiềm nghi nào.

Cho nên cô đã chủ động xin đến thành phố Lan điều tra Lý Doãn, lão Chu không thể làm gì khác hơn là đồng ý với cô.

Nếu Lý Doãn là hung thủ, vậy chắc chắn anh ta sẽ mua vé máy bay hoặc tự lái xe từ thành phố Lan về lại.

Chỉ cần như thế, camera giám sát và thông tin mua vé của thành phố Lan và Lâm Sơn đều sẽ ghi lại được thông tin của Lý Doãn.

Mà sau khi chuyện xảy ra, Trình Lộc đã điều tra camera giám sát và cả vé soát, thế nhưng chẳng hề phát hiện được Lý Doãn.

Cô kiểm tra kỹ hơn thì phát hiện có một con đường núi từ thành phố Lan đến Lâm Sơn không hề có camera giám sát, nếu đi về bằng đường này thì hoàn toàn không lọt vào được camera giám sát.

Bây giờ chuyện Trình Lộc cần làm ra điều tra rõ về thời gian.

Lão Chu sẽ không để Trình Lộc đi chấp hành nhiệm vụ một mình, cho nên đã lái xe cùng Trình Lộc đến thành phố Lan.

Ngày hôm sau hai người lập tức xuất phát, đi dọc theo con đường núi kia đến thành phố Lan.


Mà lúc Trình Lộc làm điều này, Lâm Phùng vẫn còn chưa biết cháu trai Hứa Qua của mình đã trở thành kẻ bị tình nghi của một vụ án mạng, cũng đang bị lực lượng cảnh sát theo dõi.

Mà anh ta biết được chuyện này là do Hứa Tú nói cho anh ta biết.

Hứa Tú còn thuận tiện nói với Lâm Phùng: “Anh cháu nói hôm đó chị Tiểu Lộc đã đến công ty hỏi chuyện, chú nhỏ, chú nói xem sao anh cháu có thể là kẻ giết người được chứ?”
Lâm Phùng ưu nhã cắt sườn bò bít tết, khi nghe đến tên Trình Lộc mới hơi dừng lại.

Vẻ mặt anh chẳng biểu hiện gì, anh chậm rãi ăn sườn bò của mình rồi giương mắt nhìn lên, dưới đáy mắt là mấy phần lạnh nhạt: “Cháu đến tìm tôi chỉ để nói chuyện này?”
Hứa Tú cười ha ha hai tiếng: “Vẫn là chú nhỏ thông minh, nhà chúng ta chỉ có chú thông minh nhất thôi, chú giúp cháu suy nghĩ thử đi, cuối cùng hung thủ là kẻ nào vậy? Không thể để anh trai cháu cõng tội được!”
Hứa Tú nói đến mức không kiềm nỗi sự căm phẫn của mình, cô nàng dùng sức cắn một miếng sườn bò bít tết lớn.

Dáng vẻ của cô nàng hung hăng, hệt như đang ăn thịt hung thủ vậy.

Trái ngược với dáng vẻ bực tức của Hứa Tú, Lâm Phùng vẫn bày ra biểu cảm thờ ơ, anh không đáp cũng chẳng chối từ.

Chỉ là khi anh ăn sườn bò bít tết xong, lúc uống một ngụm cà phê thì khẽ nhíu mày, sau đó đẩy tách cà phê đi.

Anh nhẹ nhàng nói một tiếng: “Cần gì tới tìm tôi, mẹ cháu có thể giải quyết được.”
Nhắc đến Lâm Bích, Hứa Tú lập tức giận gần chết, cô nàng bực mình nện lên bàn một cái: “Vừa nhắc đến mẹ cháu đã tức lên rồi, còn muốn cho cháu ra nước ngoài học nữa chứ, bây giờ cháu thế này làm họ mất mặt lắm sao!”
Nhất thời biểu hiện của Lâm Phùng có hơi thay đổi, thế nhưng rất nhanh sau đã trở lại dáng vẻ thờ ơ như thường.

Anh xoa xoa tay: “Tác phong của họ vẫn luôn trước sau như một như thế.”
Lâm Phùng đứng dậy, Hứa Tú vội vàng gọi; “Ôi chú nhỏ, chú không ăn sao?”
Lâm Phùng lập tức dừng chân, anh hơi nghiêng người nhìn Hứa Tú rồi lại xoay đi rời khỏi phòng ăn.

Bên ngoài anh không biểu hiện gì, nhưng thật ra anh đã để bụng lời của Hứa Tú.

Sau khi anh về nhà cũng đã cho người tra xét rõ ràng chuyện này, với Lâm Phùng mà nói, muốn tra một chuyện chẳng khó khăn mấy.

Huống chi, đây là chuyện xảy ra ở công ty dưới tay anh.

Vụ án này có hơi giải quyết, những người bị tình nghi đều có chứng cứ vắng mặt.


Tiếp tục điều tra, lúc này anh mới biết Trình Lộc và lão Chu đã cùng đi thành phố Lan.

Lâm Phùng không khỏi nhướng mày, lão Chu không phải một người tốt, sao cô có thể tùy tiện đi cùng lão Chu như thế?
Lẽ nào anh không thông minh bằng lão Chu sao? Chuyện thế này có thể tìm anh mà!
Lâm Phùng cẩn thận suy nghĩ một chút, có lẽ anh là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Trình Lộc đúng là nhẫn tâm!
Nhẫn tâm như thế, Lâm Phùng chắc chắn mình không thể thả cho cô đi gieo họa cho người khác, vẫn nên gieo họa cho anh thì hơn.

Lâm Phùng dốc lòng xin hiệu trưởng ở trường đại học cho mình nghỉ, sau khi dò la Trình Lộc đã đi tuyến đường nào rồi lập tức xuất phát theo.

Lúc này Trình Lộc và lão Chu đã đi ròng rã tám tiếng đồng hồ, sắc trời dần tối, ở chân trời cũng có một màn sương trắng mỏng bao phủ, có thể thấp thoáng thấy được đường viền của mặt trăng bị mây che khuất.

Dựa theo thời gian mà nói, rất có thể Trình Lộc đã đến thành phố Lan.

Thế nhưng điều làm Lâm Phùng không ngờ là anh lại có thể gặp được Trình Lộc và lão Chu ở nửa đường.

Lão Chu ngồi xong xe hút thuốc, khói thuốc lượn lờ ra khỏi cửa sổ xe.

Trình Lộc mở cửa xuống xe, hỏi: “Khi nào sửa xe mới đến?”
Lão Chu: “Đường này khó tìm, phải chờ thêm một lát.”
Trình Lộc mở điện thoại nhìn thời gian, cô không khỏi nhắc lão Chu: “Bây giờ đã cách ngày xảy ra vụ án năm ngày, hung thủ có đủ thời gian tiêu hủy chứng cứ.”
“Không phải vẫn chưa xác định Lý Doãn có phải là hung thủ không à? Hiềm nghi của cậu ta là nhỏ nhất, cậu ta có thể bay về Lâm Sơn gây án chắc?” Lão Chu thờ ơ nói, từ trong gương nhìn vào gương mặt đang nhíu chặt mày của Trình Lộc.

Trình Lộc mím môi, cô không vui cho lắm.

Cô nghiêng đầu nhìn từ trên đường núi xuống bên dưới, sươn mù lượn lờ khắp núi, ánh trăng mờ ảo, những bóng cây lờ mờ lắc lư.

Một cơn gió thổi qua còn mang theo mùi vị thanh mát của núi rừng, hoàn toàn khác với bầu không khí trong thành phố.

Lão Chu gẩy tàn xuống: “Tiểu Lộc, cháu đừng ôm hết công việc vào người, chú thấy cháu mệt mà mệt.”
Trình Lộc thu mắt lại: “Cháu không mệt.”
Lúc này, từ phía xa có ánh đèn rọi đến khiến con đường sáng bừng lên.


Trình Lộc vui vẻ: “Sửa xe đến à?”
Cô bước ra đằng sau mấy bước thì về phía ánh đèn, chỉ thấy trong ánh đèn ấy là một con xe Maybach ung dung chạy tới.

Chắc hẳn không phải sửa xe, nếu mua được xe này thì còn cần làm sửa xe gì nữa?
Lão Chu cũng xuống xe, sau khi thấy xe tới cũng nhàn nhã nói: “Chắc không phải sửa xe.”
Trình Lộc siết chặt tay, bây giờ cô không nhịn nổi nữa.

Cô quay phắt người lại định đạp một cước, thế nhưng cô lại cố gắng dằn lại, cô cất giọng gào lên: “Chu Minh! Có phải chú không muốn tra vụ án này không?”
Lão Chu hơi nhướng mày, Trình Lộc chưa từng nói với ông ta như thế.

Một người luôn ôn hòa như Trình Lộc sao bỗng hung dữ như thế?
“Tiểu Lộc…..”
Lão Chu còn chưa dứt lời đã thấy Trình Lộc đá vào vách núi một cú, sắc mặt cô vô cùng khó coi, ánh mắt tàn nhẫn, trong đôi mắt còn có một tia lệ khí nồng đậm, lão Chu bất ngờ đến mức không nói thành lời.

Trình Lộc cười lạnh một tiếng: “Nói thật, chú vốn chẳng đặt chuyện ở cục cảnh sát vào lòng đúng không? Cho dù là vụ án lần này hay vụ án trước đó, cho dù đã có mạng người nhưng chú cũng chẳng thèm để ý đúng không?”
Với một tâm thái như thế, tại sao còn muốn làm cảnh sát?
Cảnh sát họ không nên như thế.

Chiếc Maybach chậm rãi lái tới chỗ hai người, cuối cùng dừng lại trước Trình Lộc.

Ánh đèn pha rọi thẳng vào ở khoảng cách gần khiến Trình Lộc đưa tay che mắt, ánh sáng này quá chói.

Trình Lộc không nói gì nữa, cô ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bước ra khỏi chiếc Maybach, dáng người của người đàn ông cao lớn, cái bóng của anh được ánh đèn kéo cho thật dài.

Lâm Phùng kéo nhẹ ống tay áo của mình lên, để lộ cổ tay trắng nõn.

Gương mặt anh lạnh lùng bước từng bước đến chỗ Trình Lộc, giọng anh vẫn lãnh đạm như thể chỉ thờ ơ nói: “Trùng hợp thật, lại gặp được ở đây.”
Trình Lộc thoáng cúi đầu, sự đè nén trong lòng vừa nãy đã dần nhạt đi khi Lâm Phùng đến.

Giống như một ngọn lửa vừa bùng lên lại được giội một thùng nước lạnh, lòng cô dễ chịu hơn phần nào, còn có chút muốn cười nữa.

Tình cờ gặp được nhau ở nơi thế này, thật sự khiến người ta buồn cười mà.

Lão Chu cũng đi tới, ông ta liếc nhìn Trình Lộc rồi lại nói với Lâm Phùng: “Sao giáo sư Lâm lại ở đây?”
Lâm Phùng nhìn lão Chu với ánh mắt không mấy thiện cảm, nhưng anh vẫn lạnh nhạt đáp lại: “Đi dạo ban đêm.”
Trình Lộc cong cong khóe môi, Lâm Phùng lắc người một cái chắn ngay giữa lão Chu và Trình Lộc.


Lúc anh vừa lái xe đến đã thấy rõ tình hình, sợ là lão Chu phá hỏng xe giữa đường cho nên anh mới đuổi theo kịp.

Lâm Phùng ngăn lão Chu lại, anh xoau người nhìn Trình Lộc, một mặt đã biết rõ còn hỏi: “Tôi đến thành phố Lan dạo đêm, còn cô đi đâu thế?”
Tất nhiên Trình Lộc biết ý của Lâm Phùng, ai lại đi dạo đêm đến đường núi chẳng có camera giám sát thế này, sợ là Lâm Phùng đến tìm cô.

Không ngờ giáo sư Lâm tự phụ lại là người si tình như thế.

Trình Lộc đáp lại anh: “Tôi cũng đi thành phố Lan.”
Khóe môi Lâm Phùng nhếch lên một độ cong cực nhỏ khiến người khó thấy được: “Thật khéo, tôi có thể đưa cô đi.” Nói xong, anh quay đầu lại nhìn lão Chu.

Ánh mắt lạnh tanh của anh quét lên người lão Chu, giễu cợt một tiếng: “Cảnh sát Chu không cần đi cùng.”
Lão Chu: “Hả?”
Trình Lộc hơi híp mắt lại, cô đứng phía sau Lâm Phùng tiếp lời: “Lão Chu ở lại đây chờ người sửa xe đến đi, tôi tới thành phố Lan tìm hiểu tình hình trước.” Trình Lộc cũng chăm chọc: “Dù sao cảnh sát Chu cũng không quá quan tâm đ ến vụ án, có đúng không?”
Lão Chu bước về phía trước một bước, lại bị Lâm Phùng ngăn cản.

Lão Chu giải thích: “Tiểu Lộc, chú không phải….”
Trình Lộc đứng sau lưng Lâm Phùng, cô kéo góc áo Lâm Phùng giật giật, thúc giục anh: “Giáo sư Lâm, có thể đi được chưa? Tôi hơi gấp.”
Lâm Phùng phất tay khiến lão Chu lùi lại hai bước, anh “Ừ” một tiếng, ra hiệu cho Trình Lộc vào xe trước.

Lúc này Trình Lộc đang giận lão Chu cho nên chẳng thèm để ý đến ông ta, cô thẳng thắn vào xe Lâm Phùng ngồi.

Cô gài dây an toàn vào, thấy Lâm Phùng đang đứng trước đèn xe, đôi chân vừa dài vừa thẳng của anh được chiếc quần âu màu đen bao chặt lấy.

Bởi vì chân quá dài mà mắt cá chân anh bị lộ ra một đoạn, nhìn qua có hơi giống kiểu quần chín tấc.

Dường như Lâm Phùng nói gì đó với lão Chu, chọc đến mức lão Chu sững sờ.

Lúc này Lâm Phùng lên xe rồi lái thẳng đi, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, Trình Lộc còn có thể thấy lão Chu đứng ngây ra tại chỗ cả buổi không nhúc nhích.

Trình Lộc quay đầu lại, cô không khỏi hỏi Lâm Phùng: “Giáo sư Lâm, vừa nãy anh nói gì với lão Chu thế?”
Ánh mắt Lâm Phùng vẫn nhìn thẳng vào con đường phía trước, đường núi gồ ghề phức tạp, bên tai anh lại là giọng nói giòn tan dễ nghe của Trình Lộc.

Trái tim anh bỗng thả lỏng ra, anh dùng dư quang liếc nhìn gương mặt đầy vẻ tò mò của cô rồi không nhịn được mà cong cong môi.

Anh cười như không cười nói với Trình Lộc: “Muốn biết thật không?”
“Có chút.”
“Vậy cô cân nhắc tôi một chút đi, tôi sẽ nói cho cô biết.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.