Đối Tượng Của Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 42: 42: Nàng Tiên Nhỏ Của Giáo Sư Lâm 4 Giáo Sư Lâm Ấm Ức Qaq




Lâm Phùng lập tức buông tay ra.

Anh lui về phía sau ba bước, cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, anh dựa vào tường, sắc mặt trắng bệch.

Là anh nhất thời xúc động, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên bị Trình Lộc đối xử như vậy, sao anh lại không có bất cứ ấn tượng nào vậy chứ.

Trình Lộc đứng bên cạnh do dự trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi đến gần Lâm Phùng, vẻ mặt áy náy: “Giáo sư Lâm, tôi không cố ý, đây hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.”
Lâm Phùng nghẹn một hơi rồi mới miễn cưỡng đứng thẳng người dậy.

Không biết Trình Lộc đã sử dụng bao nhiêu sức lực trong cú đá lúc nãy mà đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể dịu lại.

Trình Lộc ở bên cạnh tiếp tục giải thích: “Nhưng giáo sư Lâm, tôi vẫn phải nói rõ chuyện này với anh, trước đây tôi chưa bao giờ nói chuyện yêu đương với anh, những thứ đó đều là anh…” Trình Lộc liếc mắt nhìn Lâm Phùng một cái, cảm thấy hơi buồn cười, khoé miệng không nhịn được cong lên, quay mặt sang chỗ khác nín cười nói: “Những thứ đó đều là do anh tưởng tượng đúng không?”
Sắc mặt Lâm Phùng lập tức thay đổi, ngay cả nỗi đau trên cơ thể cũng bị câu nói của Trình Lộc làm tiêu tan không ít.

Anh thất thần buột miệng thốt lên: “Tưởng tượng?”
“Chắc chắn là đám người lão Chu và Tề Văn nói bừa sắp xếp hai người chúng ta, cho nên anh mới có tâm lý ám ảnh.” Trình Lộc nín cười nói: “Hơn nữa chuyện tôi khóc ở bệnh viện cũng không liên quan đến anh, đó là vì tôi nghe nói đến bệnh tình của viện trưởng nên mới khóc, đâu phải như anh nói, tôi cũng không biết những chuyện chúng ta làm sau đó đều là đang hẹn hò.”
Trình Lộc nói đã đủ rõ ràng rồi, Lâm Phùng lại không phải là kẻ ngốc gì, dù sao vẫn có thể nghe hiểu rõ tiếng người.

Nói tóm lại, câu chuyện yêu đương mà trong lòng Lâm Phùng vẫn luôn nhớ mãi không quên đấy chỉ là một mình anh tưởng tượng ra mà thôi, Trình Lộc hoàn toàn không có ý này.

Chuyện này hơi xấu hổ.

Không chỉ xấu hổ mà còn có một bầu không khí không thể giải thích được bao trùm xung quanh khiến Lâm Phùng không dám liếc mắt nhìn Trình Lộc dù chỉ một cái.

Làm sao anh dám nhìn cô chứ? Anh nghe không hiểu sao? Lúc nãy khi Trình Lộc nói chuyện, giọng điệu đều tràn ngập ý cười, đây thực sự là chuyện mất mặt nhất trong suốt hơn ba mươi năm qua của anh.

Từ cổ đến mặt Lâm Phùng đều nhuốm màu đỏ ửng, anh không thể chịu nổi được nữa, nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, nhưng Trình Lộc vẫn có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ xấu hổ của Lâm Phùng, có chút giống như đang dụ dỗ cô.

Bình thường anh rất ít khi nói cười, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ hiếm thấy này của anh mới khiến người ta cảm thấy hơi k1ch thích và ấn tượng, không hiểu tại sao lại rất buồn cười.

Lâm Phùng lúng tung ho khan một tiếng, lắp bắp nói: “Chuyện này, như vậy sao?” Anh nào dám ở trước mặt Trình Lộc thêm một giây phút nào nữa, vội vàng đi về phía thang máy.

Đáng tiếc, giáo sư Lâm bình thường vẫn luôn rụt rè thận trọng bây giờ lại đi cùng tay cùng chân về phía thang máy, bản thân mình còn cảm thấy hoàn toàn không có bất cứ tật xấu nào.


Trình Lộc không nhịn được bật cười ha ha một tiếng.

Bước chân của Lâm Phùng càng nhanh hơn nữa, đi đến trước cửa thang máy, ngón tay không tự chủ được không ngừng ấn ấn vào nút, mãi đến khi cửa thang máy mở ra, anh lập tức đi vào mà không thèm quay đầu nhìn lại.

Sau khi bước vào thang máy, Lâm Phùng đã không nhịn được nữa, vỗ vỗ vào mặt mình một cái.

Bên ngoài, Trình Lộc nhìn theo bóng dáng rời đi của Lâm Phùng, ý cười trên khoé miệng cũng dần dần tan biến.

Cô lắc lắc đầu, xoay người vào phòng.

Bây giờ tất cả mọi hiểu nhầm và những gì cần nói đều đã nói rõ, có lẽ sau này Lâm Phùng sẽ không đến nữa đúng không?
Anh là thiên chi kiêu tử, còn cô chỉ là một người hết sức bình thường.


Sau khi có một phương hướng rõ ràng, việc điều tra vụ án đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, lúc trước Trình Lộc chỉ bảo Yến Tử điều tra thử một chút, nhưng không ngờ Trần Tân Tinh thực sự có vài lần tiếp xúc với Lý Duẫn, hơn nữa thời gian và địa điểm của mỗi lần tiếp xúc đều là những nơi cực kỳ bí ẩn.

Trong mắt người ngoài, Trần Tân Tinh và Lý Duẫn là những người quăng tám sào cũng không đến, nhưng hoàn toàn không ngờ hai người này lại tỉ mì dàn dựng một kế hoạch trao đổi giết người.

Cảnh sát lần theo Trần Tân Tinh tiếp tục điều tra, quả nhiên đã tra ra được chứng cứ phạm tội của anh ta, cảnh sát Lâm Sơn thuận tiện gửi chi tiết vụ án này cho phía bên thành phố Lan, bên kia cũng nhanh chóng tìm ra chứng cứ của Lý Duẫn.

Ai có thể ngờ được rằng một kẻ không liên quan lại có thể cướp đoạt tính mạng của người khác như vậy.

Những chuyện tiếp theo cứ giao cho lão Chu xử lý.

Sau đó bọn họ mới biết được là do Lý Duẫn thực sự không thể chịu đựng Hướng Đông thêm được nữa, ai bảo Hướng Đông lúc nào cũng muốn dẫm đạp anh ta xuống chân mãi mãi, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng muốn dẫm đạp lên anh ta để tâng bốc mình.

Ngay cả nhiệm vụ mà anh ta khó khăn lắm mới có được cũng lập mưu cướp đoạt, anh ta chỉ không thể chịu được cái nhìn khinh thường của Hướng Đông dành cho người khác kia nên lúc này mới bắt đầu có ý định giết người.

Sau khi vụ án kết thúc, mấy người trong nhóm lớp đại học mới vô thức nhận ra điều gì đó, đồng loạt để lại những lời hồi tưởng trong nhóm.

Bởi vì mẹ của Hướng Đông muốn tổ chức tang lễ cho Hướng Đông nên các bạn đại học đang thảo luận xem có cần cùng nhau đưa tiễn Hướng Đông một đoạn đường hay không.


Nhưng người cũng đã bị đốt thành tro cốt, cho dù đến đó cũng không thể gặp mặt, Trình Lộc không tỏ bất cứ thái độ gì cả.

Nhưng lớp trưởng lại ra mặt nói: “Dù sao chúng ta cũng đã từng là bạn học của nhau, có bạn nào rảnh thì cùng đến đó đi.”
Lớp trưởng vừa phát biểu ý kiến, trong nhóm đã có rất nhiều người không ngừng phụ hoạ.

Trình Lộc vẫn chưa kịp suy nghĩ xong thì lớp trưởng đã gửi tin nhắn Wechat đến trò chuyện riêng với cô: “Tiểu Lộc, tang lễ của Hướng Đông, cậu có muốn đi không, tớ đến đón cậu.”
Trình Lộc hơi hoảng hốt, trong lòng cô thực sự không muốn đi lắm, khoảng thời gian này bởi vì vụ án của Hướng Đông, cả tinh thần và thể xác của cô đều vô cùng mệt mỏi, chỉ thiếu nước đột tử mà thôi.

Nhưng khi lớp trước nhắn tin hỏi cô, cô lại suy nghĩ cẩn thận một lần nữa, cuối cùng đồng ý.

Cô vẫn nên cho lớp trưởng một chút mặt mũi.

Trước đó Tần Văn Hương lại thúc giục Trình Lộc để Lâm Phùng đến thăm bà ấy, Trình Lộc đành phải nói ra chân tướng sự thật với Tần Văn Hương.

Lúc đó cô sợ Tần Văn Hương không thể ra khỏi phòng phẫu thuật, để có thể khiến bà yên tâm hơn nữa, cô mới tìm Lâm Phùng đến đây.

Tần Văn Hương vừa trách cứ Trình Lộc làm việc không đàng hoàng, làm sao có thể lấy những chuyện như thế này ra để lừa gạt người khác được chứ, vừa bảo Trình Lộc nhanh chóng tìm bạn trai, để tránh đánh mất khoảng thời gian tốt đẹp này.

Ngày tổ chức tang lễ của Hướng Đông, Lâm Sơn đã hoàn toàn bước vào cuối thu.

Mặc dù không rét căm căm như ở giữa mùa đông nhưng cũng rét buốt không thôi, trời đất tràn ngập trong sương mù dày đặc khiến người ta không thể nhìn thấy rõ hình dáng thực sự của Lâm Sơn.

Dưới lầu, ông cụ bán sữa đậu nành, bánh quẩy và màn thầu đang đẩy một chiếc xe ba bánh đi qua, Trình Lộc mang theo cặp sách đi đến, lấy tờ mười tệ: “Cho cháu một cái màn thầu.”
Ông cụ giúp Trình Lộc gói màn thầu lại, chiếc bánh vẫn còn toả hơi nóng.

Sau khi thối lại đủ tiền cho Trình Lộc, ông cụ lại lái chiếc xe ba bánh rời đi, trên những ngõ hẻm bên ngoài tiểu khu Phỉ Thuý dường như vẫn còn vang vọng giọng nói sung sức của ông cụ.

Trình Lộc cất tiền lẻ đi, chỉ một lát sau đã gặm xong chiếc bánh màn thầu.

Cô lại đợi thêm một lúc nữa mới nhìn thấy lớp trưởng lái xe đến đây, Trình Lộc bước đến ngồi vào xe.

Lớp trưởng quay đầu lại vẻ mặt áy náy: “Tiểu Lộc à, xin lỗi, sáng nay tớ có chuyện nên chậm trễ một chút, để cậu phải đợi lâu rồi.”

“Không sao đâu, cậu có thể đến đây đón tớ cùng đi đã phải cảm ơn cậu nhiều lắm rồi.”
Lớp trưởng mỉm cười.

Trên đường đi, khi nhắc đến chuyện của Hướng Đông, cậu ta không nhịn được nói: “Cậu cũng che giấu giỏi thật đấy, chuyện lớn như vậy nhưng lại không nói với tớ.

Nếu cậu nói ra, tốt xấu gì tớ cũng có thể giúp cậu phân tích một chút, nghe nói các cậu phải mất rất nhiều thời gian mới có thể phá giải vụ án này?”
Trình Lộc chống chằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng trên cửa sổ lại bị một tầng sương mù trắng bao phủ, cũng không biết Trình Lộc đang nhìn cái gì.

Nghe lớp trưởng nói như vậy, cô gật gật đầu: “Đúng là rất lâu, may mà đã phá được rồi.”
“Nhưng thủ đoạn của tên hung thủ này thực sự rất lợi hại, cũng thật xảo quyệt, người bình thường quả thực không thể tưởng tượng ra được.”
Trình Lộc nhàn nhạt “ừ” một tiếng, đúng là người bình thường không thể nghĩ ra được, nhưng giáo sư Lâm lại có thể.

Hình ảnh của Lâm Phùng hiện lên trong đầu cô, cô thoáng ngạc nhiên, bỗng nhiên giật mình một cái.

Lớp trưởng còn tưởng cô có chuyện gì, tốc độ lái xe chậm lại: “Có chuyện gì vậy, Tiểu Lộc?”
Trình Lộc lắc đầu: “Không sao không sao, chỉ đang nhớ đến chút chuyện mà thôi.”
Lớp trưởng im lặng trong chốc lát, vẫn không nhịn được hỏi đến chuyện của Lâm Phùng: “À phải rồi, nghe nói người đến quán bar đón cậu trong buổi họp lớp lần trước là bạn trai của cậu?”
“Không phải.” Trình Lộc lập tức phủ nhận, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Không phải bạn trai.”
Hai mắt lớp trưởng sáng lên: “Không phải bạn trai? Vậy có phải tớ còn có cơ hội không?”
Khoé mắt Trình Lộc cong cong: “Nếu không cậu cho rằng tớ sẽ để cậu đến đón tớ sao?”
Ý của câu nói này là cô có thể chân nhắc đến lớp trưởng một chút.

Chỉ câu nói này thôi đã khiến lớp trưởng mừng như điên, cậu ta liên tục nói: “Được rồi, Tiểu Lộc, cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ biểu hiện thật tốt.”
Trình Lộc mím môi lặng lẽ mỉm cười nhưng trong lòng lại vô cùng chua xót.

Nghe lớp trưởng nhắc nhở như vậy, cô lại nghĩ đến buổi họp lớp trước đó, Lâm Phùng cầm một chiếc ô lớn màu đen bước đến từ trong màn mưa đi đến trước mặt cô, đón cô về nhà.

Những chuyện sau đó cô không có ấn tượng gì cả, chỉ nhớ rõ hình ảnh này.

Ngày hôm đó, anh cầm ô đi đến, đón cô về nhà.

Chẳng bao lâu sau đã đến nhà của Hướng Đông.

Mối quan hệ của Hướng Đông trong công ty cũng không phải rất tốt, bởi vì nguyên nhân tính cách nên rất nhiều đồng nghiệp không muốn kết bạn với cậu ta, chỉ là lúc trước khi còn ở trong công ty, e ngại khả năng làm việc xuất sắc của Hướng Đông nên mới không bày tỏ ra mặt.

Nhưng bây giờ, có rất ít đồng nghiệp đến đưa tiễn Hướng Đông.

Ngược lại các bạn thời đại học lại đến không ít.


Thậm chí ngay cả Hứa Qua cũng đến.

Hứa Qua dẫn theo Trương Xảo Yên cùng đến, hai người đứng bên cạnh nhau, trai tài gái sắc thực sự rất xứng đôi vừa lứa, nhưng chuyện này cũng đã không thể gây ra bất kỳ gợn sóng nào trong lòng Trình Lộc nữa rồi.

Lớp trưởng đang định xuống xe chuẩn bị đến mở cửa xe giúp Trình Lộc, ai ngờ Trình Lộc có thể tự mình mở cửa bước ra, cửa xe vừa mở ra, vừa khéo lại đụng vào người lớp trưởng, lớp trưởng liên tục lùi về phía sau hai bước, còn trêu chọc nói: “Cậu đấy, sức lực lại lớn hơn không ít rồi.”
Trình Lộc vội vàng xin lỗi, sau khi chắc chắn không khiến lớp trưởng bị thương mới yên lòng.

Hai người cùng đi vào trong nhà, mẹ Hướng đang khóc lóc trước lĩnh cữu của Hướng Đông.

Vừa nhìn thấy Trình Lộc đến đây, bà ấy đã giữ chặt tay cô, nước mắt lưng trong nói: “Cảm ơn cháu, bạn học nhỏ, cảm ơn cháu đã giúp Đông Đông nhà dì tìm ra tên hung thủ đáng chết kia.”
Mẹ Hướng khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, trong lòng Trình Lộc vô cùng xúc động, cô thở dài một hơi: “Dì à, đây là việc cháu nên làm mà.”
Các bạn học cùng ở lại ăn cơm, sau khi ăn cơm xong, Hứa Qua gọi Trình Lộc đến.

Giữa hai người vẫn duy trì một khoảng cách an toàn, Hứa Qua hơi do dự, muốn nói lại thôi.

Trình Lộc cảm thấy vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi này vẫn thích hợp với Lâm Phùng hơn, bây giờ Hứa Qua bày ra dáng vẻ này, ấp a ấp úng, thoạt nhìn khiến người khác vô cùng phiền não.

Cô không kiên nhẫn nhíu mày: “Có chuyện gì muốn nói thì mau nói đi, lớp trưởng đang chờ tôi ở đằng kia.”
Hứa Qua nhìn về phía lớp trưởng đang đứng đợi cách đó không xa, mở miệng hỏi: “Em và lớp trưởng… Đang ở bên nhau sao?”
Trước đó anh ta nghe mấy người bạn nói lớp trưởng đang theo đuổi Trình Lộc, Hứa Qua cũng đã biết chuyện này từ lâu, lúc còn đi học, lớp trưởng đã có ý định với Trình Lộc, chỉ là bị anh ta nhanh chân đến trước nên mới không có phía sau.

Trong mắt Trình Lộc loé lên một tia khác thường.

Hứa Qua giải thích nói: “Anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn hỏi một chút… Vậy còn chú nhỏ của anh thì sao? Chẳng phải hai người vừa mới ở bên nhau sao? Tại sao lại đột nhiên có chuyện của lớp trưởng?”
Lúc này Trình Lộc mới nghe ra ý tứ trong lời nói của Hứa Qua.

Anh ta ở đây là để châm chọc mình bắt cá hai tay?
Cô lùi về phía sau hai bước, ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén: “Anh Hứa, anh thích nói chuyện quanh co lòng vòng từ lúc nào vậy? Nếu anh muốn châm chọc Trình Lộc tôi bắt cá hai tay thì cứ việc nói rõ, có cần thiết phải vòng vo tam quốc như vậy không?”
Cô bỗng nhiên nghĩ đến những gì Lâm Bích đã nói trước đó, một cỗ tức giận dường như đang dâng trào trong lòng, trong đầu chỉ còn lại bóng lưng rời đi của Lâm Phùng khiến cô càng ngày càng cảm thấy khó chịu.

Cô biết mình không nên tức giận với Hứa Qua, nhưng nghĩ đến Lâm Phùng, cô lại không thể nhịn được.

“Nếu anh cảm thấy tôi đã trèo cao lên bất cứ người nào trong nhà các anh, cảm thấy tôi ảo tưởng, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga thì hoàn hoàn có thể nói rõ ràng với tôi.”
Giọng nói của cô vô cùng nghiêm túc, giọng nói êm tai lúc này có vẻ hơi hung dữ, Hứa Qua há miệng th ở dốc, còn chưa kịp mở miệng đã bị Trình Lộc chặn lại.

“Nếu anh nói rõ với tôi, con mẹ nó dù thế nào đi nữa tôi cũng phải đánh anh một trận mới yên tâm.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.