Đối Tượng Của Tôi Dựa Vào Ảo Tưởng Để Nói Chuyện Yêu Đương

Chương 65: Phiên ngoại 9: Đom đóm của một mình cô



Ngay ngày hôm sau Từ Thiến Thiến đã mua vé máy bay về nước Mỹ, thậm chí chẳng chào hỏi với Lâm Phùng một tiếng.

Tuy Từ Thiến Thiến đi, nhưng vấn đề của Thẩm LInh vẫn không được giải quyết.

Cũng may bây giờ đang nghỉ tết, Hứa Tú chưa khai giảng nên cô nàng có thể ở cạnh Thẩm Linh.

Hai ngày nữa Trình Lộc mới đi làm, bây giờ cô chẳng có gì làm, cho nên cũng đến nhà Thẩm Linh ở cùng bà.

Nhưng Thẩm Linh ở trong nhà đến mức chán ngán, cho nên đã đưa ra quyết định đến nhà Trình Lộc chơi.

Trình Lộc có hơi do dự.

Thật ra cô có hơi sợ khi Thẩm LInh có xuất thân như thế, sợ bà ta sẽ ghét bỏ tình hình gia đình cô.

Nghĩ đi nghĩ lại, nếu cô đã ở cạnh Lâm Phùng, còn quyết định cùng nhau trải qua cả đời, cô cũng không thể xa cách người nhà của anh được.

Trình Lộc đồng ý: “Nhưng con lớn lên tại viện mồ côi,có thể chỗ ấy điều kiện không tốt lắm, mẹ đừng ghét bỏ.”

Thẩm Linh đã từng điều tra Trình Lộc, tất nhiên bà ta biết Trình Lộc lớn lên ở viện mồ côi. Thẩm Linh hoàn toàn không có ý tứ chê khen, ngược lại còn để Hứa Tú đi mua thật nhiều quà, chuẩn bị mang đến viện mồ côi cho bọn nhỏ.

Sau khi nói chuyện với Lâm Phùng, Trình Lộc bèn lái xe đưa Thẩm Linh đi.

Lâm Phùng vì có việc nên không đi theo cùng được.

Rất nhanh đã đến bên ngoài viện mồ côi.

Trình Lộc đã sớm nhắc với Tần Văn Hương, bà đang đứng ngoài sân viện mồ côi chờ Trình Lộc và Thẩm LInh.

Bọn nhỏ trong viện mồ côi đều rất đáng yêu, vừa thấy Thẩm Linh đến đã liên tục gọi bà nội bà nội, dỗ cho Thẩm Linh vui vẻ vô cùng.

Bà ta và bọn nhỏ chơi đùa một hồi, sau đó lại ngồi cùng một chỗ với Tần Văn Hương, Tần Văn Hương dạy bà ta cắt hoa giấy trang trí lên song cửa sổ, thấy bà ta còn vui vẻ hơn bình thường nhiều.

Trình Lộc nghĩ, cuối cùng cũng đã giải quyết được vấn đề của Thẩm Linh.

Thời gian nhanh chóng trôi qua.

Rất nhanh đã đến một mùa xuân nữa, xuân về hoa nở, gia đình hòa thuận vui vẻ. Nữ minh tinh Mạnh Thử Hàn đang nổi tiếng cho ra một bộ phim mới, cũng khiến địa điểm du dịch “Trị trấn đom đóm” được người người ghé đến.

Sau bộ phim của Mạnh Thử Hàn ra rạp, Lâm Phùng và Trình Lộc cũng cùng đi xem.

Thị trấn đom đóm trong màn ảnh, khi đêm vừa buông xuống, đom đóm bay ra chiếu sáng cả một trấn nhỏ.

Mặc dù ban ngày cảnh sắc nơi đó cũng không xinh đẹp lắm.

Lâm Phùng chợt nghĩ dường như hai người chưa từng đi du lịch cùng nhau, cho nên anh bèn đề nghị cùng đến thị trấn đom đóm.

Lời đề nghị này rất ăn khớp với suy nghĩ của Trình Lộc.

Tối hôm đó, Trình Lộc bèn gửi tin nhắn cho Lý Thừa Nguyệt: [Mấy ngày nữa tớ sẽ đi du lịch với chồng tớ, một mình cậu có ổn không, hay tớ gọi Hứa Tú đến chăm sóc cậu một chút?”

Bụng của Lý Thừa Nguyệt đã bắt đầu nhô lên, tuy không quá lớn nhưng vẫn khiến người ta không thể lơ là.

Hơn nữa Lý Thừa Nguyệt không hề có kinh nghiệm, Trình Lộc thật sự hơi lo.

Lý Thừa Nguyệt lập tức trả lời lại: [Không cần, hai người cứ chơi vui vẻ đi, tớ có bạn đến chăm sóc tớ.]

[Được rồi, chỉ cần bạn của cậu đừng không đáng tin như cậu là được.]

[Yên tâm đi, bạn của tớ rất đáng tin.]

Cứ thế, Trình Lộc mới để Lâm Phùng mua vé máy bay đi thành phố Mai.

Trình Lộc chưa từng đến thành phố Mai, nhưng cô đã nghe người ta nói, nói con người ở thành phố Mai rất ôn hòa, như thể được tạo thành từ nước vậy.

Chuyện này dù nhiều hay ít cũng khiến Trình Lộc mong chờ.

Bởi vì bộ phim mới của Mạnh Thử Hàng mà thị trấn đom đóm có rất nhiều người ghé thăm, cũng may Lâm Phùng đã gọi đặt khách sạn trước, nếu không khi đến nơi đó đã phiền lòng rồi.

Nhưng vấn đề duy nhất khiến người ta phiền lòng đó là, quá đông người.

Vừa đến tối, trong trấn nhỏ đã nô nức tiếng người, ồn ào không chịu được. Nhưng may thay cả bầu trời của trấn nhỏ đều đầy ánh huỳnh quang.

Có cái là do đom đóm phát ra ánh sáng, cũng có cái là đèn do người trong trấn tạo ra.

Nhưng khi nhìn, cũng đẹp động lòng người.

Trên mấy con đường dài còn của trấn nhỏ người tới người đi không dứt, có rất nhiều hộ kinh doanh mở cửa cả đêm. Ngày đầu tiên Trình Lộc và Lâm Phùng đến đây đã đi đến mệt gần chết, cho nên hai người không ra ngoài chơi mà ở lại trong khách sạn trải qua ngày đầu tiên.

Sáng sớm ngày hôm sau, giữa những đám mây có ánh sáng chen lẫn bóng tối, chưa đến năm phút sau những tia nắng chói lọi đã rọi xuyên tầng mây, mặt trời đang dần nhô lên.

Trình Lộc vẫn còn đang ngủ, Lâm Phùng dậy khá sớm, anh đọc sách một chút, nhìn thấy quang cảnh như thế rất không cam lòng khi Trình Lộc không nhìn thấy được, nhưng anh lại không đành gọi cô dậy.

Anh bèn lấy điện thoại ra quay lại, đợi Trình Lộc dậy sẽ mở cho cô xem.

Trình Lộc bày tỏ mình vô cùng hối hận, khó lắm mới ra ngoài du lịch một chuyến, thế mà cô lại ngủ mất trước cảnh sắc xinh đẹp như thế.

Cô siết chặt nắm đấm, nói: “Sáng ngày mai em phải thức dậy xem mới được!”

Sau khi Lâm Phùng đặt ta “kế hoạch du lịch lần đầu tiên với bà xã” xong, anh thấy Trình Lộc đang chỉnh đồng hồ báo thức cho ngày mai thì cười nói: “Không phải anh đã quay lại giúp em rồi à, em còn cần dậy để làm gì, ngủ thêm một lát không tốt hơn à? Chờ đến khi em đi làm lại, lúc ấy lại phải thức đêm liên tục.”

Trình Lộc rất muốn đạp Lâm Phùng một cái, đúng là không hiểu phong tình gì hết.

Chụp lại xem có thể giống à?

Trình Lộc không thể làm gì khác hơn là hít vào một hơi, cuối cùng cô cũng buông video mà Lâm Phùng quay lại cho cô xuống: “Anh không hiểu, anh quay lại, hoàn toàn khác với hai chúng ta cùng xem.”

Lâm Phùng suy tư một lúc, anh lấy video mình quay ra xem lại, lúc này và lúc đó cảnh sắc chẳng khác gì nhau, hơn nữa kỹ thuật quay của anh khá tốt, sao lại không giống được chứ?

Trình Lộc nhìn biểu cảm mơ hồ này của Lâm Phùng cô đã biết ngay, anh vẫn chưa hiểu.

Cô lại hít vào một hơi, quyết định nói rõ hơn cho Lâm Phùng biết: “Đây không phải vấn đề quay lại cảnh mặt trời mọc, chủ yếu là vì cùng anh xem đấy.”

Trái tim Lâm Phùng tự nhiên nhảy lên một cái, như thể đã hiểu ra được gì đó, lại thầm tự trách mình vừa nãy không hiểu ý Trình Lộc.

Anh nghiêm túc gật đầu: “Chắc chắn anh sẽ gọi em dậy.”

Hôm đó đến tối hai người mới ra ngoài.

Ban đêm ở thị trấn đom đóm, mới là đáng xem nhất. Trên bầu trời tràn ngập ánh huỳnh quang, ngay cả những ánh đèn óng ánh cũng không sánh bằng.

Hai người đan tay vào nhau đi giữ đám người, nhưng trong biển người mênh mông, hai người như thể rất nhỏ bé, chẳng khiến ai để ý.

…… Trình Lộc vừa nhìn sang bên cạnh mình, có rất nhiều ánh mắt dừng lại trên người Lâm Phùng.

Được rồi, chỉ có một mình cô mới làm người ta không chú ý.

Điều này cũng khó trách, theo như điều kiện của Lâm Phùng, đúng là anh có tư cách chói mắt.

Cho dù là giữa màn đêm, sự tồn tại của anh chẳng khác gì đom đóm cả.

Nhưng thế gì đã sao, bây giờ anh chỉ là đom đóm của một mình cô.

Là đom đóm chiếu sáng cả tương lai cô.

Mặc kệ quá khứ của hai người thế nào, dù sao tương lai sẽ kề cận nhau không rời.

Lúc đi ngang qua một cửa tiệm quá quần áo, những bộ quần áo bên trong đều có ký hiệu đom đóm, Trình Lộc bèo kéo Lâm Phùng vào đó, mua đồ tình nhân.

Lâm Phùng hơi ngẩn ra, anh suy nghĩ một lát mới nói: “Chúng ta phải mặc… Đồ tình nhân à?”

“Tất nhiên, không thì đây là đồ mẹ con chắc?”

Lâm Phùng mím mím môi, anh không nói gì nhưng độ cong nơi khóe môi anh vẫn không qua mắt được Trình Lộc.

Đồ tình nhân là hai cái áo khoác màu đen, thiết kế của áo khoác rất đơn giản, chỉ được tô thêm ký hiệu đom đóm. Trình Lộc luôn yêu thích những thứ đơn giản, cái áo khoác này rất hợp với thẩm mỹ của cô.

Mặc áo khoác vào, Lâm Phùng có hơi kích động.

Hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh mặc đồ tình nhân, còn là mặc cùng người anh yêu nhất nữa, sao có thể không kích động được chứ.

Anh đang kích động, cho nên lúc Trình Lộc trả tiền cho hai cái áo khoác này cũng không để ý.

Chờ đến khi anh hoàn hồn lại thì đã dần đi xa khỏi ánh mắt khinh bỉ của nhân viên.

Mới bước ra khỏi cửa tiệm, dường như anh nghe được một câu phỉ nhổ của nhân viên: “Đẹp trai như thế mà lại bám váy đàn bà, cũng khó trách.”

Lâm Phùng ngượng chín mặt.

Đây là lần đầu tiên anh bị người khác nói mình bám váy đàn bà.

Hiển nhiên Trình Lộc không nghe thấy, cô nhận ra được phản ứng của Lâm Phùng nên bèn quay đầu lại: “Hả? Không phải chỉ mặc đồ tình nhân thôi à, sao anh lại đỏ mặt đến thế?”

Cười chết mất.

Đôi mắt cô cong cong, bên trong tựa như có ánh sáng lấp lánh, rất chói mắt, cũng rất xinh đẹp.

Lâm Phùng không giải thích, anh gật đầu: “Là vì em.”

Trình Lộc lập tức cười đến thỏa mãn.

Cô đang định nói thêm thì chợt thấy trong đám người có một bóng người quen thuộc lướt qua, cô sững sờ cả người, đưa tay chỉ sang chỗ bóng người kia vừa đi qua rồi quay đầu hỏi Lâm Phùng: “Chờ đã, người kia… Có phải Lý Thừa Nguyệt không?”

Một người phụ nữ với cái bụng lớn đi nhanh trong đám người, không hề có tự giác mình đang làm mẹ kia hình như là Lý Thừa Nguyệt.

Lý Thừa Nguyệt không hề nói với cô rằng cô ấy sẽ đến thị trấn đom đóm.

Lúc này Trình Lộc mới nhớ, dường như cô chỉ nói với Lý Thừa Nguyệt mình chuẩn bị đi du lịch, cũng không nói mình sẽ đến thị trấn đom đóm.

Lâm Phùng nhìn theo ngón tay Trình Lộc, cũng chẳng thấy Lý Thừa Nguyệt đâu.

Anh đặt tay trên đỉnh đầu Trình Lộc, khẽ lắc đầu một cái: “Không thấy.” Anh dừng một chút rồi nói: “Bà xã, anh ghen.”

“Hả?” Trình Lộc quay đầu lại nhìn anh.

Anh ăn giấm của ai rồi?

Sắc mặt Lâm Phùng không hề thay đổi, anh rất tự nhiên nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta đi du lịch với nhau, trong lòng em lại nhớ đến người khác, còn xuất hiện ảo giác về người khác, anh ghen, không đúng à.”

Theo như lý luận logic của Lâm Phùng mà nói, đúng là không có gì sai.

Nhưng theo như tình cảm, Lý Thừa Nguyệt giống Lâm Phùng sao?

Một là ông xã, một là bạn thân, sao có thể đặt hai chuyện chung một chỗ rồi so sánh được chứ?

Trình Lộc hất bàn tay trên đỉnh đầu mình xuống, vừa dỗ dành vừa trêu chọc anh: “Nhìn xem anh ngốc chưa kìa.”

Cô nhìn sang một cửa tiệm bán bánh ngó sen rán ở bên kia, nói với Lâm Phùng: “Vậy anh ở đây chờ em, em đi mua đồ ăn vặt về dỗ anh.”

“Mua cái gì dỗ anh?”

“Anh cứ chờ xem là được rồi, em sẽ về ngay.”

Nói xong, Trình Lộc bèn chạy đến chỗ cửa tiệm bán bánh ngó sen rán. Bóng lưng mặc áo khoác giống hệt Lâm Phùng dần biến mất giữa đám người.

Chân Lâm Phùng hơi động đậy, anh muốn đuổi theo nhưng nhớ ra Trình Lộc bảo anh ở đây chờ cô. Anh mạnh mẽ dừng chân lại, cố nén kích động muốn đuổi theo cô mà đứng lại tại chỗ chờ, mắt vẫn dõi theo nơi Trình Lộc rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.