Mấy bức tranh trêи tường cũng có viết chữ trêи đó, chữ viết cũng không tệ, thoạt nhìn thanh tú mười phần. Phía dưới kí tên: Dương Ngọc Hoàn.
Ta cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, hình như đã nghe qua ở đâu.
Cô nương mở cửa sổ, hướng mặt ra ngoài rống lên một câu "Dương Quốc Trung, ngươi ra đây cho ta"
"Đến đây đến đây, gấp cái gì chứ, từ từ sẽ đến" Ngữ điệu chậm chạp, theo sau cũng là tiếng bước chân chậm chạp.
Qua hồi lâu mới từ từ đi vào người tên Dương Quốc Trung, hắn mặc y phục trắng bệch, cầm trong tay một quyển sổ sách cũ kỹ, bộ dạng nghèo kiết xác.
Nghe đến tên này, ta đột nhiên nhớ lại người được gọi Dương Quốc Trung rốt cuộc có lai lịch thế nào, đồng thời cũng biết được mình có quen người tên Dương Ngọc Hoàn.
Dương Quốc Trung chính là kẻ giàu nhất thiên hạ cũng là thương gia lòng dạ hiểm độc nhất thiên hạ, mà Dương Ngọc Hoàn là người ở trong cung cùng nhau xưng tỷ muội với ta lúc trước.
Làm sao ta không quen cho được, rất quen nữa là đằng khác.
Nhưng mà bộ dạng rách nát nghèo túng ở đây cũng không giống như danh tiếng gia đình giàu có nhất thiên hạ mà ta từng nghe.
Trong phòng ốc rách nát này, chỗ nào cũng có thể thấy được đồ ăn cho gà, không thấy được bộ dạng phú quý đâu hết.
"Công công ngài vất vả rồi" Hai tay Dương Quốc Trung ôm quyền, cười đến giống một pho tượng phật Di Lặc bị tiến cống.
"Không vất vả. Làm sao vất vả được" Ta lập tức tiến vào trạng thái, giả thái giám quá nhiều lần, nhất cử nhất động cũng rất giống thái giám.
Mặt Dương Quốc Trung lộ vẻ khó xử, nói "Công công làm sao ngươi không vất vả được chứ?"
"Một chút cũng không vất vả" Nói chuyện với hắn thật mệt mỏi, luôn luôn cường điệu ta vất vả làm gì?
Sắc mặt của hắn càng phát ra khó coi.
Vị cô nương bên cạnh nhìn qua, đoạt một ít bạc từ trong túi tiền của Dương Quốc Trung, sau đó nói với hắn "Sai người làm chút việc, tiền này cũng đừng mong cắt bớt. Thật làm mất mặt ta"
Dương Quốc Trung tức giận trừng mắt nhìn nàng, nói "Phá gia chi tử, chỉ biết ra bên ngoài phí tiền, ngươi có biết nhà chúng ta nghèo ngay cả gạo cũng mua không nổi không"
Khóe mắt ta khẽ nhếch, nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là xí nghiệp Dương thị hàng năm đều lỗ vốn mà vẫn còn bịa đặt đây sao.
Dương Quốc Trung nhanh như chớp cướp đi thỏi bạc lớn nhất trong lòng bàn tay ta, cười híp mắt nói "Công công cực khổ. Ta biết công công trong cung nhìn quen cảnh phồn hoa, cũng không cần chút tiền ấy, lấy chút tiền ấy hối lộ công công là làm bẩn phẩm cách cao quý của công công, ta sẽ tuyệt đối không làm"
"Ha ha, Dương Quốc Cữu nói có đạo lý" Ta giả bộ cười.
Tên thương nhân gian trá trước mặt thật không biết thương người.
Cô nương kia nói "Này, ngươi cầm tiền, cũng nên nói rõ là tỷ tỷ cho ngươi lại đây cần truyền lại cho chúng ta cái gì?"
Không biết rốt cục tiểu Thúy đã nói gì với nàng, ta không rõ đầu đuôi ngọn nguồn cho nên đột nhiên không nói nên lời.
Ta nói "Nô tài trước hỏi một câu, cô nương này là…"
"Ta gọi là Dương Bảo Châu. Là Nhị tiểu thư của Dương gia, hiện tại còn có vấn đề gì nữa không?"
"Vậy thì không có vấn đề gì. Nương nương muốn ta nói lại là nàng sống trong cung không thoải mái…"
Dương Quốc Trung vỗ đùi, nói "Mẹ nó, bán hàng lỗ vốn, lại thiếu tiền mà nàng còn muốn đòi tiền, đây không phải là giết ta sao!"
Ta xuôi theo hắn nói "Chính xác là nương nương có nói như vậy"
Dương Quốc Trung chìa ra cánh tay gầy trơ xương đến trước mặt ta, như kên kên vồ thỏ, gắt gao cầm tay của ta, nói "Mạng của ta thật khổ, tại sao lại có một muội muội tiêu tiền như vậy chứ. Mỗi lần xuất ra bạc trắng, ngươi có biết loại cảm giác này không, thật giống như vô số bả đao đồng loạt cắt lòng của ngươi, cho ngươi sống không bằng chết a"
Nói xong, nước mắt của hắn liền đồng loạt rơi xuống.
Ta bị lây nhiễm tâm trạng của hắn, làm ta cũng bắt đầu khó chịu. Đúng vậy a, tiền thì rất khó kiếm a, tại sao Dương quý phi lại xa xỉ như vậy, ca ca của nàng tân tân khổ khổ kiếm tiền dễ dàng sao, nữ nhân như vậy đáng bị khiển trách!
Dương Bảo Châu, Nhị tiểu thư của Dương gia cũng chính là cô nãi nãi kia, hừ lạnh một tiếng, nói "Tiền giấu trong nhà cũng không sợ có mùi"
"Lại một đứa phá gia chi tử, lại một nữ nhân bất hiếu, sao mệnh ta khổ thế này cơ chứ!" Dương Quốc Trung lấy nước mắt rửa mặt.
Đột nhiên ta tỉnh ngộ lại, ta lại có thể đồng tình với một nhà tư bản hiểm ác như vậy, quả thực là tội ác tày trời. Đối với cái tên thương nhân thích bóc lột tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân như hắn thì chỉ nên dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn.
Ta nói "Quốc cữu gia, nương nương còn nói…"
"Còn nói muốn ta đem tiền cho nàng có phải không, quả thực là muốn ta chết mà!" Hắn di chuyển trong phòng như con quay, quay người lại ngồi trêи ghế, cái ghế dựa kêu lên một tiếng 'chi nha' rồi mới chịu vững vàng.
Dương Bảo Châu nói với ta "Đừng để ý tới hắn, hắn là kẻ yêu tiền, tỷ tỷ muốn bao nhiêu tiền? Một vạn lượng có đủ hay không?"
Dương Quốc Trung vỗ bàn thật mạnh, nói "Chó má, hai ngày trước vừa cấp cho nàng năm ngàn lượng"
"Ngươi… Ngươi…" Dương Quốc Trung chỉ vào Dương Bảo Châu vô cùng đau đớn mắng không thành lời.
"Lấy tiền ra. Nhanh lên, muốn kiếm tiền thì phải chịu bỏ tiền ra chứ" Dương Bảo Châu còn rõ ràng hơn hắn rất nhiều.
"Cho ngươi" Ánh mắt Dương Quốc Trung hung tợn như muốn xuyên thủng ta, hắn lấy ra một chồng ngân phiếu từ trong túi tiền cũ nát, đưa cho ta, sau khi đưa ta hắn liền nói "Trở về nói cho Dương Ngọc Hoàn biết, không đem hoàng hậu đưa đến đây thì đừng nghĩ muốn tiền của ta nữa"
"Ta thay nương nương cám ơn quốc cữu gia" Ta lấy tiền liền nhét trong túi, thì ra số tiền kia là chi phí xả giao để lấy lòng hoàng hậu, đưa cho Dương quý phi dùng còn không bằng trực tiếp đưa cho ta.
Ta không thẹn với lương tâm nhận tiền, ngân phiếu nhét vào túi tiền của ta, mặt không đổi sắc như cũ.
Đến khi ta cầm một số tiền lớn không thuộc về ta thì dương Bảo Châu dẫn ta rời đi. Trong lòng ta có chút không yên tâm, ta sợ bọn họ đột nhiên hoài nghi thân phận của ta, sau đó đem ta giữ lại mà giết chết.
Dương Bảo Châu đi ở phía trước, đầu đầy trâm cài lung la lung lay, dưới ánh mặt trời chỉ thấy kim quang lóe ra đủ mọi màu sắc rất chói mắt.
Đi đến hoa viên, Đột nhiên Dương Bảo Châu bắt lấy cánh tay của ta, đem ta kéo vào hòn non bộ phía bên kia.
Ta nhất thời trở tay không kịp bị nàng kéo đến khe hở trong hòn non bộ nhỏ hẹp, dựa lưng vào phiến đá cứng ngắc, toàn thân đều bức ra mồ hôi lạnh.
"Nhị tiểu thư ngươi muốn làm gì…" Chắc chắn là ta chưa bị lộ mặt chứ? Có lẽ…
Dương Bảo Châu cười lạnh một tiếng, nói "Ngươi thật sự là thái giám trong cung tỷ tỷ phái tới?"
"Đúng" Giờ khắc này không phải thì cũng nói phải, ta dùng sức gật đầu, ánh mắt thật kiên định giống như sắt thép.
Nàng nói "Mỗi lần tỷ tỷ sai người ra ngoài đều lén đưa vài thứ cho ta, nhưng mà ngươi không có, nói đi, ngươi là giả mạo"
Đương nhiên ta là giả rồi, muốn có lễ vật ta cũng tìm không ra.
Ta nói "Nương nương… Nương nương nàng… Nàng thật sự chưa cho ta đồ vật gì hết" Ta cắn chặt khớp hàm, nghĩ nếu như lần này bị lật mặt thì cùng lắm là chết chứ gì.
Dao găm chưa kề cổ mà nước mắt ta đã doanh tròng, như nước sông Hoàng Hà chuẩn bị tuôn ra.
Nàng hạ mi mắt, lông mi thật dài che lấy con ngươi đen huyền, đôi môi run rẩy, ngay sau đó một giọt nước mắt trong suốt liền rơi dọc theo khuôn mặt trắng noãn của nàng.
Chuyện này là sao đây?
"Ta biết, ta biết nàng còn đang trốn tránh ta. Cho nên đã qua nhiều năm như vậy vẫn luôn trốn trong cung không cho ta đi vào đó tìm, không chịu thấy mặt ta một lần nào, nàng không thèm để ý đến ta. Cuối tháng này là sinh thần của ta, nàng lại có thể… lại có thể…"
Cô nãi nãi dậm chân, khóc như mưa.
"Này, này, không khóc không khóc" Ta theo phản xạ dỗ dành nàng không được khóc, nàng nhấc đầu đặt trêи vai của ta, nước mắt xui xẻo rơi hết trêи người ta, bả vai ta lập tức ướt đẫm.
Trong lòng ta nghĩ, chẳng lẽ trời sinh bờ vai ta là để cho người khác dựa vào mà khóc hay sao?
"Thật là quá đáng, quá đáng, hu hu hu…." Mấy cô nương hay khóc thật thương tâm, nhưng mà đó cũng chỉ là chuyện tự nhiên. Còn bà cô này thì mới mấy giây trước bày ra bộ mặt hung dữ hăm dọa người khác, mấy giây sau lại khóc hu hu làm ta không kịp thích ứng.
"Đúng, đúng, thật là quá đáng mà. Trước tiên ngươi đừng khóc nữa nha" Nước mắt đều ướt đẫm một nửa y phục ta.
Nàng nói "Ngươi cũng hiểu nàng thật quá đáng đúng không?" Nàng ngẩng đầu, gương mặt như phù dung lấm lem nước mắt.
Ta phối hợp gật đầu, nói "Hẳn là quá đáng a…"
Nàng nói "Ta tin tưởng ngươi, là bởi vì trêи người ngươi có hương vị của tỷ tỷ, vậy ngươi nhất định là tâm phúc lâu năm bên cạnh nàng, nàng mới có thể phái ngươi tới đây" Nói xong, nàng lại dựa vào bả vai của ta.
Trêи người của ta có hương vị sao? Chính mình cũng không có chú ý qua.
Trong mắt có ngân quang lướt qua, một cái gì đó lạnh như băng đặt trêи cổ của ta, lãnh ý dọc theo phía sau lưng bò lên. Người mới vừa rồi còn đang khóc giờ phút này lại lộ vẻ mặt đầy sát khí.
"Không phải ngươi nói ngươi tin tưởng ta sao, bây giờ ngươi làm gì vậy?" Giết người diệt khẩu cũng không cần nhanh như vậy a.
"Bởi vì ngươi biết quá nhiều"
Ta liều mình lắc đầu "Ta cái gì cũng không biết, ta thật sự không biết ta đã biết cái gì"
"Thật sự không biết?" Nàng truy hỏi một câu.
"Không biết. Cái gì ta cũng không biết"
Nàng cầm dao găm vòng quanh trêи cổ ta, thần kinh của ta nhảy lên dữ dội, con dao này cũng thật mỏng, giống như là một sợi tóc nhỏ, chỉ cần nhẹ nhàng họa lên một dao, máu trêи cổ lập tức phun ra như suối, bắn ra xa ba thước, quả thực là công cụ giết người diệt khẩu hiệu quả mà.
Nàng nói "Trước tiên cứ giữ đầu ngươi ở trêи cổ, chờ ngươi hồi cung, mang mấy thứ này đưa cho tỷ tỷ của ta. Nhớ rõ, lấy ra ngay trước mặt đưa cho nàng, không được lén lút nhét vào trước mặt nàng, phải nhìn thấy nàng mở ra mới được"
"Nô tài nhất định làm được" Ta cười nói. Dù sao thì ta sẽ giả dạng thành thái giám.
Từ trong túi áo, nàng lấy ra một chiếc hòm được gói bằng khăn tay, chiếc hòm nhỏ như lòng bàn tay, bên ngoài được gói lại bằng một chiếc khăn tay màu đỏ, hai mặt chiếc khăn thêu đầy những con vịt.
Nàng cẩn thận đem chiếc hòm đặt trêи tay của ta, nói "Đưa cho tỷ tỷ ta, nhớ rõ nói cho nàng biết, những thứ bên trong đều là lễ vật ta tỉ mỉ chuẩn bị, nhất định nàng phải nhận lấy. Cho dù là khăn tay cũng không có thể vứt bỏ, đó là thiên nga ta thật vất vả mới thêu ra được, mỗi một đường chỉ thêu đều dính máu của ta"