Trong lúc diễn ra cuộc họp, ta đi thăm dò ý kiến từng đại biểu, người tỏ vẻ cao hứng là đại diện của cung nữ, nàng vẫn cho rằng rất nên thay đổi không khí của hậu cung. Bởi vì mỗi lần những phi tần nháo nhào lên đấu đá trong cung thì những người hy sinh luôn là cung nữ bọn họ. Chết không rõ ràng cũng coi như nhẹ nhất rồi, nếu không cẩn thận thì có thể sẽ bị cắt lưỡi, chặt tay, móc mắt, những thứ đó còn khó chịu hơn là chết. Cung nữ cũng là người mà, cũng do phụ mẫu sinh ra, dựa vào đâu mà có thể tùy tiện đem người ta ra làm vật hy sinh chứ, nàng cho rằng nên có chế độ bảo vệ các cung nữ để họ được an toàn tính mạng, nâng cao chất lượng cuộc sống.
Cho nên nàng kiên quyết duy trỳ chính sách do ta đề ra, lúc chúng ta giải tán, nàng còn nắm chặt lấy tay ta nói "Nương nương, ngài chính là phụ mẫu tái sinh của chúng ta! Chuyện này phải cực khổ cho ngài rồi"
"Vì mọi người mà phục vụ, ta không cảm thấy cực khổ" Ta cũng chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi, nếu ta làm hoàng hậu mà mỗi ngày trong cung đều bị những chuyện này quấn lấy thì sống không bằng chết. Làm cho mọi chuyện đơn giản một chút, các nàng sống tốt thì ta mới yên thân được, tất cả đều vui vẻ là tốt nhất.
Tiếp theo là đại diện của thái giám, hắn là một lão thái giám có tư cách và từng trải, làm việc ở hậu cung đã được năm mươi năm. Hắn dành cả đời để dấn thân vào sự nghiệp đấu đá trong cung, tạo mâu thuẫn cho từng giai cấp, cho nên phương diện này hắn có rất nhiều kinh nghiệm, là một lão tiền bối, một lão đồng chí. Nhưng mà phản ứng của hắn đáng để ta suy nghĩ sâu xa, hắn nói "Nương nương, ngài mới tiến cung, vừa nhìn thấy có chút xíu chuyện thì đã muốn chấn chỉnh hậu cung. So với ngươi nghĩ thì hậu cung phức tạp hơn rất nhiều, những chuyện rắc rối của hậu cung là những chuyện khó khăn và phức tạp nhất trong lịch sử nhân loại. Ngươi đừng tham lam si tâm vọng tưởng mong sẽ thay đổi được, nương nương, nô tài thật lòng khuyên ngươi, ngươi không bao giờ thay đổi được thế giới này đâu, ngươi chỉ có thể để thế giới này thay đổi ngươi"
Trong mắt hắn toát ra ánh sáng lạnh băng, cả người ta run lên trong lòng phát lảnh. Ánh mắt hắn như có thể nhìn thấu linh hồn ta, ở trước mặt hắn ta rất muốn làm một người vô hình.
Hắn nói "Nương nương, lão nô sẽ chờ"
Thái độ của hắn không đồng tình cũng không phản đối, dù sao thì hắn vẫn biết rõ tình huống thế này sẽ không thay đổi gì được.
Ta là người không chịu nổi đả kϊƈɦ, người khác đả kϊƈɦ ta thì ta liền xúc động. Giờ này hai tay ta nắm chặt, nghĩ thầm, nhất định phải thay đổi tình trạng hiện tại, ta đưa ra quyết định cuối cùng, phải quyết tâm làm cho bằng được.
Đại biểu thứ ba chính là người đại diện của các phi tần. An phi, hôm nay nàng ăn mặc so với ta thấy trước kia nhiều hơn vài lớp y phục, mang them cả giấy bút, thật nghiêm túc ghi lại những gì ta nói. Chờ ta nói xong rồi thì nàng mới lên tiếng "Hoàng hậu, nếu ngươi rảnh quá không có chuyện gì làm thì đừng ngại tới tìm ta, không có việc gì thì đứng cố tạo áp lực. Ta không sợ rắc rối, ta chỉ sợ hoàng hậu ngươi sẽ là người chịu tội. Hoàng hậu, nữ nhân ta từng tiếp xúc qua ở hậu cung không dưới một ngàn người, có quan hệ tốt cũng khoảng hơn trăm người. Chỉ có mình ngươi là người đơn thuần nhất, đơn thuần là may mắn của ngươi, ngươi hẳn là nên trân trọng mới đúng. Ta khuyên ngươi một câu, thừa dịp hoàng thượng còn nhỏ tuổi, nhanh chóng giữ chặt hắn đi, chờ hắn có tâm trạng thì nhanh sinh ra một long tử [1], đây mới là chuyện của hoàng hậu ngươi. Về phần chuyện hậu cung thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.
[1] Long tử: Con vua.
"Cảm ơn An phi nhắc nhở. Nhưng mà ta làm hoàng hậu thì cũng nên làm chút chuyện gì đó"
"Nếu như ngươi muốn làm gì thì cũng nên xem sắc mặt người khác mà làm"
"Ta sẽ không làm vậy. Thái hậu cũng đã dạy ta nhiều lần nhưng ta có tật không bao giờ nhớ lâu"
"Vậy thì học thuộc đi, để tới lúc đó lại sinh chuyện"
"Không sao, ta thích cực khổ, bởi vì mẫu thân ta nói, thua thiệt chính là ưu thế"
"Ngươi ngu thật hay là giả ngu vậy, ngươi nghe không hiểu ý ta sao. Ta nói là ngươi an phận mà làm hoàng hậu của ngươi đi, đừng có động vào chuyện hậu cung, hậu cung tranh đấu thế nào là chuyện của các nàng"
"Đây là trách nhiệm của ta"
"Nếu ngươi muốn thành thật làm hoàng hậu của mình thì cứ việc, còn một đống trách nhiệm cần người đảm đương, hăng hái quá thì khó mà sống lâu. Ta muốn ngươi sống thêm vài năm nữa mới tốt bụng nói với ngươi, đến khi chịu hết nỗi thì đừng trách ta không nhắc nhở"
Ta tâm bình khí hòa nói với nàng "Cảm ơn An phi quan tâm, ta sẽ nhớ mãi cả đời, có thành ma cũng không quên"
Nàng nhìn chằm chằm ta hung hăng nói "Ngươi sẽ không thành công"
Ta nhìn nàng rời đi, phất phất tay áo.
An phi nói rất đúng, nàng hy vọng hậu cung sẽ duy trỳ tình trạng như cũ. Cho dù có ầm ĩ đến đâu thì triều đình cũng vẫn không thay đổi. Xem ra thì hoàng cung sẽ vẫn tiếp tục đấu tranh gay gắt.
Nhưng mà ta đã muốn quản thì cũng sẽ không dừng tay.
Bắt đầu từ nền móng, hậu cung rất tĩnh lặng, mọi người không lặng lẽ bạo phát thì cũng lặng lẽ biến chất. Vì muốn không để mọi người phải đi vào con đương sai lầm, ta quyết định sẽ tổ chức những hoạt động để tạo không khí vui vẻ.
Ca hát, nhảy múa, ngắm trăng uống rượu, nói chuyện trêи trời dưới đất.
Vì thế ta liền tìm tới một cung nữ bí mật trong cung, đưa cho nàng một nhiệm vụ. Trong vòng ba ngày phải viết ra những người có khả năng tham gia hoạt động giải trí trong hậu cung.
Ba ngày sau ta chỉ thu được mảnh giấy trắng, ta đưa nàng thế nào thì nàng trả lại ta thế đấy.
"Còn các nàng thì sao?"
"Bẩm nương nương, các nàng đã xuất gia làm ni cô hết rồi"
"Làm ni cô? Có phải ngươi ép họ hay không?…"
"Bẩm nương nương, không phải như vậy. Các nàng nói bởi vì tóc rụng hết, ngoại trừ làm ni cô thì không thể làm gì khác"
Thân thể ta ngồi trêи ghế chấn động nhẹ "Thật sự còn có chuyện như vậy sao?"
"Nương nương, ngài muốn nghe sự thật hay là?"
"Ngươi có thể nói cả hai ra không?"
"Bẩm nương nương, nương nương anh dũng uy phong"
"Ngươi tên là gì?"
"Bẩm nương nương, nhủ danh nô tỳ là Linh Nhi"
"Tốt, tên rất hay. Tên của ngươi đã nói lên được ngươi là một người thông minh, vậy ngươi có chủ ý gì không?"
"Bẩm nương nương, nô tỳ chỉ là tiểu cung nữ cấp bậc thấp nhất ở hậu cung, ở đây không có chỗ cho nô tỳ phát biểu. Mong nương nương cứ coi nô tỳ như một hoàng hoa khuê nữ [2] mới hai mươi tám tuổi mà buông tha cho nô tỳ đi!"
[2] Hoàng hoa khuê nữ: gái chưa chồng
"…." Ta quay đầu nhìn tiểu Thúy nói "Có thể nói chuyện với nàng được không?"
"Được" Tiểu Thúy gật đầu.
"Là một người tài có thể dùng"
"Nương nương muốn dùng thế nào?"
"Đương nhiên là…"
Hai người chúng ta cùng nhau nhìn về một hướng, nàng run lên, quỳ rạp trêи đất nói "Nương nương tha cho nô tỳ đi!"
Ta đóng vai hoàng hậu xấu xa giết người không chớp mắt, tiểu Thúy đóng vai tiểu cung nữ tốt bụng. Hai người, kẻ xướng người họa làm Linh nhi xúc động, để nàng gia nhập vào chung hàng ngủ với bọn ta. Ta đưa nàng từ trong góc tối tăm không thấy tương lai của hậu cung đến bên cạnh ta. Nàng vẫn tìm mọi cách từ chối, nguyên nhân chính là nàng chỉ mới có hai mươi tám tuổi, vẫn còn là một khuê nữ chưa chồng, nàng không muốn chết sớm như vậy.
Nữ nhân chưa có chồng mà chết là chuyện vô cùng xấu hổ. Nàng vẫn kiên quyết giữ vững quan điểm này!
Ta cam đoan nàng sẽ không chết, tiểu Thúy thì lại rơi lệ đầy mặt, lôi kéo tay nàng nói nếu nàng không theo hoàng hậu thì không cần đến ngày mai, ngay hôm nay sẽ phải chết.
Vì an toàn tính mạng, nàng gật đầu đồng ý. Hành động lừa gạt con gái nhà lành lại là hành động ngoài ý muốn đầu tiên thành công của ta.
Sau khi có được Linh nhi rồi ta lại lo lắng, sau này có nên lôi kéo thêm một số người đến bên phe mình hay không? Đến lúc đó có giết người phóng hỏa gì cũng dễ. Quyền lực trong cung dần dần thay đổi, từng thế lực tay sai được phái đến mỗi một góc trong hoàng cung. Ta bắt đầu tạo dựng thế lực cho mình, tìm những kẻ không tham sang giàu, cực khổ không ngại, đi theo ta.
Nửa đêm ta vẫn còn ngồi trước bàn cắn bút muốn nghĩ ra những chuyện quan trọng phải làm, đầu óc đã quen không suy nghĩ, mỗi ngày trải qua cuộc sống nhàn nhã cho nên bây giờ trong đầu rỗng tuếch, nghĩ một ngày một đêm vẫn nghĩ không ra được gì.
Tiểu hoàng đế đã ngủ say, ôm chăn lăn vài vòng. Đối với hắn, ta có làm lão bà hắn hay không thì cũng không quan trọng, dù sao thì hắn vẫn ngủ ngon như thường.
Nhất thời không chú ý, ta đã để lại vô số dấu răng trêи cây bút, đặt bút xuống, ta ôm đầu rêи rỉ. Tại sao không nghĩ ra vậy?
Ta đem mọi người tụ tập lại, mời ăn điểm tâm uống trà hảo hạng, nói với mọi người "Hôm nay mời các ngươi lại đây là muốn hỏi các ngươi một chút việc. Những lúc nhàm chán các ngươi thích làm gì?"
Ta chờ đợi mọi người tích cực tham gia thảo luận, nhưng mà không khí hiện tại vô cùng yên tĩnh giống như ở đây chỉ có mình ta, ngay cả tiếng hít thở của họ cũng không cảm nhận được.
Ta nghĩ mình cười chưa đủ hiền lành cho nên cười càng thêm ôn nhu, nói "Không sao, tất cả các ngươi cứ nói"
Vẫn không ai trả lời ta.
Một tiểu cô nương nhút nhát ngồi trong góc giơ tay lên nói "Bẩm nương nương, ta….ta thích thêu hoa…"
"Ừ, còn gì nữa?"
"Còn có đánh đàn…"
"Ngoài ra…"
"Ngoài ra còn có đọc sách"
"Tiếp tục"
"Tiếp theo là…" Nước mắt nàng lưu chuyển như sắp rơi xuống.
Ta thở dài một tiếng nói "Đều là những chuyện ta không thích làm"
"Nương nương, đây là hoàng cung chứ không phải ở nông thôn, thô tục hoang dã. Nương nương xuất thân thấp hèn thì ai cũng biết, nhưng mà hy vọng ngài có thể rèn luyện mỗi ngày, không cần làm chuyện để người khác chê cười"
"Thái phi nói rất đúng" Không làm gì hết cũng bị dạy dỗ, may mắn ta mặt dày nên không tức giận.
Ta đem phần thưởng đã chuẩn bị sẵn trước đó đưa cho vị tiểu cô nương, một bộ trang sức tinh xảo đưa đến trước mặt nàng, nàng cầm lấy xong thì liền không thể tin là mình có thể có được thứ này.
Có tiếng người nói chuyện xì xầm, không khí bắt đầu sôi động.
Xong hội đàm, ta cắn một miếng điểm tâm. Trong lòng đã có chủ ý riêng.
Tiểu Thúy nói "Nương nương, nhất định ngươi đã có biện pháp"
"Ừ, ta đã có ý tưởng, nhưng không biết có thực hiện được không"
"Nói xem"
"Lại đây, ta chỉ nói cho một mình ngươi nghe" Ta nói nhỏ với nàng.
Một lát sau, nàng nói "Nương nương, ngươi nói thật hay giỡn vậy?"