Không khí giữa chúng ta bắt đầu vô cùng căng thẳng.
Thái hậu buông ta ra, nếu nàng đi thì cũng mang cảm giác ấm áp đi theo, dưới tình thế khẩn cấp ta chỉ có thể giang hai cánh tay đem nàng gắt gao ôm nàng vào trong lòng, ta không thể nào để nàng bỏ đi được, khó được có một ngày nàng chủ động ôm ta.
Một lần nữa được đem nàng ôm vào lòng, cảm giác thật sự quá tốt đẹp, ta cọ lên bộ ngực của nàng, nói: "Thái hậu, ngàn vạn lần không được bỏ rơi ta."
Thân thể của nàng trở nên cứng ngắc, ta cảm thấy nàng không được tự nhiên, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Có cái gì không đúng sao?"
Thái hậu lộ ra mỉm cười yếu ớt, nói: "Hoàng hậu, như vậy không tốt."
"Có cái gì không tốt. Không ai nói không tốt, thì đó là tốt." Ta ôm chặc nàng, nói: "Như bây giờ mới tốt, thật thoải mái."
Ta thở dài một hơi, thật sự không muốn buông nàng ra.
Ta chiếm lấy nàng một buổi chiều, chờ ta ngủ nàng lại có thể trốn đi không thấy bóng dáng.
Sau khi ta tỉnh lại vốn muốn đi tìm nàng, kết quả bị Hương di ngăn cản, bảo ta không nên đi quấy rầy thái hậu.
Ta dò hỏi thì biết tối nay thái hậu sẽ quay lại, tạm thời không vội. Tối nay ta nhất định đem sự tình nói rõ với nàng, còn bây giờ thì đi lãnh cung một vòng.
Mấy ngày nay, sau khi được tự do thì chư vị tỷ tỷ đã tràn ngập hăng hái, dồn sức mãnh liệt, từ trong khó khăn tạo ra vô số kỳ tích, chờ ta đến nơi thì những bức thư pháp, những bức họa, vải thêu đều đã làm xong, được đặt trong hộp gọn gàng, thành quả xếp cao thành núi nhỏ.
"Phải để hoàng hậu vì chúng ta lao tâm lao lực, tỷ muội chúng ta thật sự là không yên tâm." Trong đó có một vị tỷ tỷ yếu đuối đang lau nước mắt nói.
"Ta cũng không có tốn công tốn sức gì đâu." Ta khiêm tốn.
"Chúng ta chờ đợi ngày để được xuất cung, xem ra ngày đó sẽ không lâu nữa". Mắt thấy nguyện vọng sắp thực hiện, các nàng liền ôm cùng một chỗ an ủi nhau.
Tiểu Thúy cùng Linh Nhi nắm chặt tay, hai mắt đẫm lệ, vui mừng đến phát khóc.
Thời khắc hạnh phúc này ta không có một chút kϊƈɦ động, đầu óc bây giờ không biết bay đến phương nào.
Bởi vì sản phẩm làm ra rất nhiều, ta, Tiểu Thúy cùng Linh Nhi cũng không có cách nào đem đồ vật đi hết, vì thế gọi tới mấy vị tỷ tỷ cũng hỗ trợ mang những thứ đó đi, kêu các nàng đóng giả thành bộ dạng cung nữ, cùng ta đi ra ngoài thành.
Đi tới dưới chân hoàng thành liền thấy Tiền đại gia ngậm cỏ đuôi chó đi qua.
Hắn thấy ta, liền vui mừng, vỗ vỗ vai của ta, con mắt lớn quay tròn chuyển động, nhìn vài vị cung nữ đi theo sau lưng ta, sau đó liền kéo ta đến một bên, nói: "Tiểu tử, bây giờ quả là không tệ nha, lúc trước đi ra ngoài làm việc chỉ có một mình, bây giờ lại có cấp dưới đi theo, không ngoài dự đoán của ta, ta vừa nhìn thì biết ngươi là kẻ có tiền đồ.".
"Ngươi nói dư thừa quá, hiện tại có việc cần nhờ ngươi."
"Nói." Tiền đại gia phun ra một cọng cỏ trong miệng, hào sảng vỗ vỗ bả vai.
"Trong đây có nhiều thứ muốn ngươi giúp mang ra ngoài, bên này là địa chỉ, ngươi chỉ cần chuyển tới đó, phí chuyên chở tuyệt đối sẽ không thiếu."
Tiền đại gia nhìn tờ giấy, nói: "Tiểu tử ngươi còn bắt đầu buôn bán, mua bán kiếm tiền sao?"
"Thật sự không kiếm bao nhiêu tiền, lỗ vốn nữa là khác, ta còn chỉ cầu danh dự, hi vọng những vị kia có ngày tốt đẹp." Ta cười híp mắt nói.
Tiền đại gia lấy được địa chỉ nhét vào trong tay áo, nói: "Đồ vật linh tinh này không ít, phí vận chuyển mắc nhất là một trăm lượng, tiếp theo là năm mươi lượng, ta cho ngươi một giá của hội viên, toàn bộ trả một ngàn lượng được không."
"Mắc như vậy!" Bản thân ta hít một hơi, ta nghĩ mấy món này xuất ra ngoài thì bán cũng không tới một ngàn lượng a. Phí vận chuyển còn mắc hơn hàng hóa, vậy ta còn bán làm gì cho mệt!
"Ngươi không biết đó thôi, từ trong này đem hàng hóa ra ngoài là vô cùng khó khăn, huống chi là nhiều đồ như vậy, khó càng thêm khó, ta với ngươi quen biết, ngươi cũng phải thông cảm cho ta chứ." Tiền đại gia đang xoa mặt, cố rơi một giọt nước mắt.
Ta đưa ra một quyết định khó khăn, coi như ta bỏ tiền giúp các nàng làm vậy. Ta thấy tiền trong túi mình lại lọt ra ngoài thì biết đời này ta mang số nghèo khổ, muốn Phú Quý phải cần đợi kiếp sau.
"Được, ta rất danh dự, ngươi yên tâm." Mặt của hắn giống như hoa cúc nở bông.
Lòng ta đau khi tiền ra đi khỏi túi, nhưng khi thấy các nàng tràn ngập chờ mong, ta lại luyến tiếc nói thật, đem nước mắt nuốt vào, nói với các nàng: "Xin yên tâm, lần này nhất định có thể bán được giá tốt."
Thấy bà chủ buôn bán như vậy, nàng nhất định có thể đem những thứ này bán với giá cao, sau này thì các nàng nhất định không cần lo lắng nữa rồi.
Linh Nhi kéo ống tay áo của ta, nói: "Nương nương, ngươi thực là một người tốt, ta nghĩ ta yêu ngươi."
Ta nén nước mắt, nói: "Ta thà rằng mình là người xấu."
Đem tiền của ta trả lại cho ta! ! !
Tiền đại gia đột nhiên nhìn chằm chằm này mấy người đóng giả cung nữ, con mắt nhỏ như hạt đậu bây giờ mở to hết cỡ.
Ta bị bộ dạng này của hắn làm cho hoảng sợ, dời bước đến trước mặt hắn đem các nàng ngăn lại, đầu Tiền đại gia vươn hướng bên trái, ta hướng bên tay phải bước ra từng bước, che tầm mắt hắn lại.
Bên phải, bên trái, hắn rõ ràng nhảy dựng lên, nói: "Đúng là Lệ phi nương nương, thật là Lệ phi nương nương…" Hắn kϊƈɦ động hô lên, tiến lên phía trước, vị tỷ tỷ kia bị hắn nhận ra liền xoay người dùng tay áo đem mặt che lại.
Ta liều mình giữ chặt Tiền đại gia, hắn giống chó hoang thoát cương, như thế nào cũng kéo không được.
Hắn giãy khỏi người ta, vọt tới trước mặt Lệ phi nương nương, quỳ rạp xuống trước mặt nàng: "Nương nương ngươi thật sự còn sống…" Hắn ôm đùi Lệ phi, nước mắt nước mũi toàn bộ hướng trêи người nàng rơi xuống.
Lệ phi xấu hổ nói: "Ngươi buông ra đi, hiện tại ta không còn là nương nương nữa."
"Trong lòng lão nô ngươi vĩnh viễn là Lệ phi nương nương, lão nô nghĩ có lẽ ngươi đã rời xa nhân thế, không ngờ bây giờ còn có thể nhìn thấy nương nương một lần nữa."
"Được rồi, được rồi, ở đây nói chuyện không tiện, ngươi đứng lên đi."
Chúng ta đến chỗ Tiền đại gia ngồi nhìn hai chủ tớ ôn chuyện, Tiền đại gia dùng một cái khăn thêu hoa mẫu đơn lau nước mắt, lên án An phi vô sỉ.
Mà ta cũng cảm thấy An phi ghê ghớm, năm đó thủ đoạn của nàng cũng quá tàn độc, tác phong quá ác, hành vi thì tồi tệ, thái độ thì hung hăng càn quấy, có thể nói là nhân vật phản diện đệ nhất cung đấu.
Lệ phi cũng vì cản đường của nàng mà bị nàng đưa vào địa lao, mười mấy năm không thấy ánh mặt trời.
Tiền đại gia khóc không ra bộ dạng gì hết, Lệ phi lại mỉm cười nghe hắn kể lại chuyện cũ.
Chúng ta được đãi bữa cơm trưa, tuy rằng bữa ăn này không bằng một bữa ăn trong cung của ta, nhưng mà cũng tạm được. Xem ra cuộc sống sau hậu cung của Tiền đại gia không phải đơn giản.
Quay đầu lại, ta ôm một tia hi vọng cùng Tiền đại gia nói chuyện phí vận chuyển hàng hóa: "Tiền đại gia, ngươi đã là người quen biết cũ của nương nương, ngươi có thể vì nương nương mà bớt chút đĩnh không…"
Nước mắt vẫn còn treo trêи mặt Tiền đại gia, nghe ta nói hắn liền nghiêm trang, nói: "Được rồi, ta cho ngươi một phần chiết khấu tình cảm, mười phần trăm." Hắn nhịn đau rút một trăm lượng cho ta, ta cắn răng tiếp nhận một trăm lượng này.
Hắn thật sự keo kiệt có đủ trình độ.
Trở lại lãnh cung, Lệ phi lại đem ta mang đến nơơi bốn bề vắng lặng, bên này chỉ có hai người chúng ta, có cây cối che tầm mắt người khác, không sẽ bị người ngoài phát hiện.
Khi Lệ phi một mình thì lộ ra tâm tình bất an, nói: "Hoàng hậu, ta nghĩ ta hẳn là nói cho ngươi biết, kỳ thật người hãm hại ta không phải An phi."
Không phải An phi thì là ai? Trong này còn có người làm chuyện ác độc hơn An phi sao? Trong hậu cung còn có người phù hợp đóng vai phản diện hơn An phi sao?
Lệ phi nhỏ giọng nói: "Ta là mơ hồ bị hãm hại, cũng chỉ mơ hồ nghe người khác nói tất cả chuyện này đều là do An phi làm, nhưng mà có ta cũng không hồ đồ, An phi nắm nhược điểm của ta trong tay, nếu muốn hãm hại ta vào chỗ chết, thì không cần thiết phải bày bố phức tạp như vậy, nàng muốn ta chết, ta tuyệt không thể sống."
"Ý của ngươi là…"
Lệ phi dùng sức gật đầu, "Hơn nữa chuyện ta muốn nói không chỉ là chuyện này, quan trọng nhất là hắn giống như có ý đồ mưu phản."
Lòng ta nhảy ba cái, làm ta thiếu chút nữa bị tắc nghẽn cơ tim mà chết.
"Không có khả năng, trong tay hắn không có quyền thế lại không quân đội, muốn mưu phản cũng không có vũ khí. Huống chi ngươi làm sao biết được…"
"Hắn là người mang ta tiến cung, vẫn đối với ta rất trung thành và tận tâm, ta vốn là người được chọn làm hoàng hậu, hắn cũng một lòng muốn lên làm đại nội tổng quản. Ai ngờ đạo trời không thể đoán trước, trêи đường ta bị người hãm hại, chẳng những vỡ mộng hoàng hậu, ngay cả hắn cũng không giữ được, bây giờ hắn là thái giám địa vị thấp nhất, đương nhiên là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Lúc ta và hắn tạm biệt, hắn nhỏ giọng nói với ta một câu: nương nương, ngươi còn nhớ những ngày trước kia không?"
"Nếu nói như vậy, nếu không xử lý thì sẽ xảy ra hậu quả khó lường"
Lệ phi khẩn trương lên: "Hoàng hậu, ta không muốn hại hắn, khi đó hắn vẫn là một đứa bé…"
"Lệ phi tỷ tỷ, có lẽ năm đó hắn chỉ là một tiểu tử, nhưng bây giờ hắn đã là lão thái giám."
"Đúng a, sao ta lại quên chứ, đã sớm cảnh còn người mất." Nàng cúi đầu, hai hàng lệ trượt xuống.
Ta bỏ ra một canh giờ đem chuyện vụn vặt xử lý xong, trêи đường trở về đặc biệt ghé ngang ngự thiện phòng, đẩy ra phòng bếp của Yêu Mẹ, nàng còn đang làm bánh bao, chịu mệt nhọc, nhưng vẫn giữ nét đẹp là một nữ nhân giản dị truyền thống.
Trong một ngày, có nhiều biến đổi, những người tốt cũng biến thành kẻ xấu, vì thế ta không thể nào không đề phòng.
Ta ăn hai cái bánh bao, nói cho nàng biết ta muốn đi nơi khác, trong một thời gian không thể trở về.
Yêu Mẹ nhét thêm bánh bao vào ngực ta, nói: "Chờ ngươi trở về, tiếp tục nếm thử phát minh mới nhất của ta."
Nụ cười của nàng giản dị tự nhiên, vô cùng lương thiện đáng yêu.
Đôi mắt của ta nóng lên, nước mắt bắt đầu chảy xuôi, nói: "Yêu Mẹ, sau này ngươi phải tiếp tục làm bánh bao, không nên đi làm việc khác."
"Đương nhiên, ta không làm bánh bao thì còn có thể làm cái gì. Ta chỉ yêu bánh bao." Yêu Mẹ đem ta ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của ta, nói: "Ngoan ngoan, cũng không phải không bao giờ … đến đây nữa, sau này vẫn còn có thể tới gặp ta, không phải sao?"
Ta trèo qua bức tường, ngồi tại một góc trong hậu viện ăn bánh bao, tất cả mọi người đang tìm ta ở đằng trước, ta nghe được tiếng bước chân của các nàng vội vàng mà hỗn độn, nhưng mà ta không để ý, ăn xong một cái bánh bao, ta lấy thêm một cái nữa từ trong ngực ra, lúc này thái hậu cũng vừa tới.
Nàng đi tới sau lưng ta, tiếng bước chân dừng lại, đứng im lặng ở đó.
Ta nắm tay nàng, đem nàng kéo lại gần.
Sau khi nàng ngồi xuống liền muốn mở miệng nói chuyện, lại bị ta dùng bánh bao ngăn chặn, ta nói: "Bây giờ ngươi đừng mở miệng, coi như mình là một người câm đi"
Nàng quả thực không lên tiếng, hai tay cầm lấy bánh bao, biểu cảm phức tạp.
Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói: "Ta có rất nhiều chuyện phiền lòng, thầm nghĩ cùng tiểu cung nữ nói, cho nên bây giờ ngươi là tiểu cung nữ biết không? Gật đầu đi, ta sẽ cho ngươi một cái bánh bao nữa"
Nàng không gật đầu, ta ngầm thừa nhận nàng đồng ý.
"Ta hận, vì sao mình chấp nhận tiến cung, nếu không tiến cung, ở bên ngoài ta sẽ vui vẻ hơn trong này gấp trăm lầm. Thế giới bên ngoài lớn như vậy, ta chỉ mở một cánh cửa là có thể đến bất kỳ nơi nào ta muốn tới, thậm chí là không ngừng đi lên phía trước, mỗi ngày cũng có thể ngắm phong cảnh mới mẻ, gặp mặt những người xa lạ. Ta không chắc tất cả mọi người đều là người tốt, nhưng mà chỉ cần là gặp người có một mặt lương thiện thì họ sẽ không muốn hại ngươi. Ở trong này ta biết một người tốt, nhưng mà phát hiện nàng lại hối hận khi chúng ta quen biết nhau. Còn có một người khác, ta biết hắn nhưng hắn không biết thân phận của ta, hắn là một người thực đáng yêu cũng thực nghĩa khí, nhưng ta phát hiện hắn lại muốn muốn làm phản."
"Ai?" Nàng nói.
Ta che miệng nàng lại ba, nói: "Câm miệng, bây giờ là thời gian tự thuật của ta, ngươi đừng hỏi nhiều như vậy."
Trong mắt của nàng toát ra ánh mắt không đồng ý.
Ta khẩn cầu: "Van cầu ngươi, để ta nói một chút được không?"
Nàng gật gật đầu, thỏa hiệp với ta, ta mới rút tay xuống, nói: "… Tóm lại ta không thoải mái. Ta muốn đi ra ngoài, muốn rời khỏi hoàng cung, muốn giống như một con chim nhỏ tư do bay lượn trêи bầu trời".
Ta nhìn trời xanh, gặm bánh bao, hỏi nàng: "Ngươi cảm thấy có thể không?"
Cái miệng anh đào nhỏ nhắncủa nàng mỗi lần chỉ cắn một miếng bánh bao nhỏ xíu, giống y như con chuột nhỏ. Ta hỏi nàng nàng lại không để ý ta, ta tiếp tục hỏi một câu: "Có phải ngươi cho rằng điều đó là không có khả năng."
Nàng nói: "Hoàng hậu, bây giờ ai gia có thể mở miệng rồi phải không?"
"Đúng, bây giờ có thể, ngươi nói đi."
Thái hậu nói: "May mắn là ai gia không biết cuộc sống bên ngoài thế nào cho nên không tồn tại nguyện vọng không thỏa đáng này."
"Ngươi cảm thấy đây là tham vọng quá đáng?"
"Được rồi, một ngày làm hậu thì không thể thoát khỏi thân phận hoàng hậu của mình, giờ phút này ai gia đóng vai người ngươi cần, không so đo hồ ngôn loạn ngữ của ngươi, nếu ở nơi khác mà để ai gia nghe được ngươi nói như vậy, ai gia tuyệt đối…"
Ta dùng miệng ngăn chặn lời của nàng, mở miệng lại một tiếng ai gia, ngươi còn trẻ mà cố làm cho mình già như bà lão làm gì.
Ta hôn đôi môi mềm mại của nàng, mới đầu ta chỉ thuần túy muốn ngăn chặn lời nàng nói, nhưng sau đó đầu óc lại bắt đầu thiếu trong sáng.
Ngực của ta nóng lên, giống như có móng vuốt của một con mèo đang cào cấu, nó còn đang gọi ta: Meo meo, meo meo, meo meo…
Ánh mắt của nàng trợn to, ta cùng nàng đối diện, đưa mắt nhìn nhau.
Miệng không bị khống chế phát huy tác dụng nhấm nháp môi của nàng, biến đổi góc độ, tiến sâu vào khoang miệng của nàng.
Nàng không chịu đem miệng mở ra, ta dùng đầu lưỡi dọc theo môi của nàng xoay vòng, tách ra đôi môi cứng đầu của nàng, xông vào thế giới của nàng.
Đáy mắt của nàng trở nên dịu dàng, ánh mắt hơi nheo lại, tức giận bị dễ thương thay thế, làm tim ta đập bịch bịch.
Nàng thật đáng yêu, giống như Tiểu Miêu nhỏ đang chờ ta vuốt ve. Còn ta thì định sờ sờ nàng, xem nàng sẽ có phản ứng gì.