Hoa viên rất lớn, có một cái ao nhỏ không có nước, xung quanh rất nhiều hoa lá cỏ cây, còn có vài cây đại thụ cao thật cao. Bên cạnh những cây to có một hòn non bộ, núi giả dựng thẳng. Ta nhìn hoa viên được trang hoàng trước mặt, nghĩ thầm trong bụng, không biết kẻ nghĩ ra cách bày biện hoa viên này lúc trước sao không chịu chọn những thứ tốt mà lại làm cho lộn xộn cả lên.
Hoa đua nhau khoe sắc trong vườn hoa nhỏ, sắc xanh sắc hồng xinh tươi nổi bật, những cụm hoa đủ màu sắc được cắt tỉa thành hình dạng giống như một con người, cũng có chỗ giống một con chó, còn có khóm hoa giống như là một cái màn thầu.
Ta nhìn thấy trong góc kia có một cánh cửa nhỏ, ta liền lập tức chạy đi qua cánh cửa đó, xuyên qua cánh cửa vẫn là một hoa viên nữa, hoa viên rồi lại hoa viên, không đầu không cuối.
Ta nghĩ mình chắc chắn sẽ chết đói trong này mất, ta ngồi dưới bóng cây vuốt ve cái bụng đói meo của mình.
Lúc đó, có một công công hơi lớn tuổi xuất hiện trước mặt ta, ta vừa nhìn thấy hắn liền nổi giận, hắn và ta không có thâm thù đại hận, ta với hắn cũng không có thù oán gì, ta ghét hắn đơn giản là bởi vì hắn ăn hết đồ ăn mà còn không cho ta ăn chút gì, tên thái giám chết tiệt kia.
Bây giờ hắn như một người mang thai bảy tháng, vừa đi vừa ưỡn cái bụng to tướng về phía trước, đi một bước lại thở một hơi.
Trong lòng ta độc ác suy nghĩ, đây chính là kết quả của việc ăn uống tràn họng, ai bảo nhà ngươi cướp đồ ăn của ta.
Đại thái giám nhìn thấy ta, hắn dùng đôi mắt xếch liếc ta "Ngươi là tiểu thái giám của cung nào?"
"Bẩm công công, thần là thái giám bên cạnh hoàng hậu" Ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng ta lại không thể cười nổi, ta trả lời hắn.
"Đừng lấy hoàng hậu ra hù ta" Đại thái giám nổi giận đùng đùng nói.
"Vâng" Ta không có muốn tung hứng với ngươi đâu.
Đại thái giám bảo ta đứng lên nhường chỗ cho hắn, hắn ôm bụng ngồi xuống bộ dạng vô cùng buồn cười.
Ta đứng một bên lui ra định chuồn đi, đại thái giám kia liền mở miệng "Người còn đứng đó làm gì, tới đấm lưng cho ta nhanh lên"
Biểu hiện của tên đại thái giam này còn cao ngạo hơn là mấy đại minh tinh trẻ nữa, mở miệng ra là sai bảo người khác hầu hạ hắn. Ta vừa đấm lưng cho hắn vừa nghĩ thầm, chắc chỉ có tên thái giám này là kẻ sung sướиɠ nhất trong lịch sử, trêи đời này cũng chưa có thái giám nào đã trải qua cảm giác được hoàng hậu hầu hạ.
"Ai… Có lẽ ta là thái giám khổ nhất trêи đời này, nếu ta chết thì cũng nhất định do hoàng hậu sát hại" Hắn vỗ vỗ đầu gối than thở.
"Sao lại nói vậy?" Ta hỏi hắn, chuyện này thì có liên quan gì tới ta.
Đại thái giám nhìn ta rồi lại nhìn xung quanh, sau đó mới yên tâm nói "Nói chuyện này với ngươi, ngươi cũng đừng kể với ai, nếu ngươi nói chính là đã tiết lộ cơ mật triều đình, nhất định sẽ bị chém đầu"
"Ờ" Ta gật gật đầu, thật ra thì ta cũng không muốn nghe chuyện bí mật gì hết, nhưng mà chuyện này có liên quan đến ta, ta không muốn nghe cũng không được.
"Ngươi thấy cái bụng của ta không, ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì với nó không?"
"Ăn quá no" Ta nói.
"Tiểu tử nhà ngươi cũng nhìn ra được, chính là ăn quá no mà ta mới thành như vậy, chịu đựng ghê tởm ăn xuống, còn giả bộ là đồ ăn đó rất ngon, ngươi thấy chuyện đó có khó không?" Hắn che mặt khóc.
Ta khóc không ra nước mắt, nếu vậy thì ngươi đừng ăn vui vẻ như vậy, còn dụ dỗ ta muốn giành đồ ăn với ngươi nữa.
Nếu được ăn, ta cũng sẽ không đói tới bây giờ.
Thái giám oán hận nói "Cung đấu, cung đấu, người chết thảm nhất là ai ngươi có biết không, chính là thái giám giống như ta nè. Ta có thể làm trái sao!"
"Đúng, không thể"
Đại thái giám chụp lấy tay ta, kϊƈɦ động giống như tìm thấy được phụ mẫu của hắn "Cũng chỉ có ngươi hiểu ta, chỉ có ngươi thôi"
"Không cần cảm tạ, vì sao thái hậu lại bắt ngươi ăn nhiều đồ ăn như vậy?" Ta hỏi hắn.
"Còn không phải muốn tìm cơ hội phế đi hoàng hậu sao?" Hắn mở miệng nói hừ hừ.
"Thái hậu không thích hoàng hậu, ai bảo quốc trượng vô liêm sỉ kia dám thật giả lẫn lộn dâng lên một nha đầu xấu xí làm hoàng hậu, để nàng làm trò trước mặt văn võ bá quan trêи điện. Trong lòng thái hậu tức giận buồn bực, oán hận, người nghĩ muốn dạy dỗ hoàng hậu đáng chết kia, một lòng muốn truất phế nàng ấy. Vấn đề chính là tìm không thấy được lý do chính đáng. Hoàng hậu nha, ta không phải nói chứ, mười tuổi ta đã tiến cung rồi, gặp qua không biết bao nhiêu phi tần xinh đẹp, nhưng mà vẫn chưa từng gặp qua người có tâm cơ thâm trầm giống như hoàng hậu, ta buồn là không có cơ hội để tấu với thái hậu đem nàng phế đi"
Ta không nghĩ tới còn có nguyên nhân này, ta chỉ đói bụng thôi mà cũng để kẻ khác tính kế với ta sao? Ta thật không hiểu nổi.
Chuyện này không phải như ta nghĩ, lúc đầu nghĩ thái hậu là một bà lão nhưng kết quả nàng còn rất trẻ tuổi, đến khi ta nghĩ thái hậu là một thiếu nữ thơ ngây thì lại nhận ra, nội tâm của nàng còn sâu sắc hơn những người khác rất nhiều, người như vậy ta không thể nào không đề phòng.
Ta chán nản không ngừng, bụng cũng kêu lên liên tục.
Ta ngồi trêи bậc thềm, nghĩ thầm trong đầu, không biết làm cách nào ra khỏi đây?
Trong tiểu thuyết nói, người trong cung muốn đi ra ngoài có rất nhiều cách, hoặc là trèo tường, hoặc là đào hầm, hoặc là ngụy trang, còn không thì bay ra ngoài, nếu không lãng mạn thì còn có cách đó là giả chết trốn trong quan tài chờ người ta đưa ra ngoài.
Ta đâu có muốn làm hoàng hậu, tại kẻ khác đưa ta vào cung, ta muốn sống thật tốt nhưng người ta lại không muốn ta sống tốt.
Bây giờ khó sống thật.
Bụng của ta cũng ăn ý kên một tiếng.
Không biết từ đâu có một cái màn thầu bay vào trong lòng ta, ta ôm lấy nó, nước mắt lưng tròng. Giờ khắc này màn thầu trắng noãn giống như là bộ ngực cúp D của nữ nhân, mềm mại, căng tròn, ngoài ra còn tỏa ra từng đợt hương thơm. Hai tay ta ôm chặt lấy màn thầu, mở miệng thật to cắn một miếng.
Ăn thật ngon, ta nhắm hai mắt lại, hương vị màn thầu không hề buồn chán vô vị, mà ngược lại, ngọt ngào vô cùng, ta dùng sức ngấu nghiến màn thầu, mùi vị thơm ngon chạm vào đầu lưỡi, thiếu chút nữa là đem đầu lưỡi nuốt vào bụng, trước mặt bay qua một đám mây trắng, từ từ bay ngang.
Ta thật hạnh phúc…
Ta nhắm mắt lại ôm màn thầu ra sức cắn nuốt.
Chờ đến khi ta và màn thầu triền miên thỏa mãn thì một thân thể đẩy đà chiếm hết tầm nhìn của ta, hai cái bánh bao thịt nóng hổi thật lớn ngay trước mặt ta, đằng đằng sát khí, y phục cung nữ số lớn nhất mặc trêи người nàng bị căng ra cực hạn, nàng có một đôi tay cường trán vạm vỡ, nhưng lại có khuôn mặt dịu dàng dễ gần giống như một vị mẫu thân, ôn nhu nhìn ta ăn màn thầu.
Ta nuốt miếng bánh bao trong miệng, bởi vì sự xuất hiện của nàng mà làm ta khẩn trương lên.
"Ngươi là ai?" Ta hỏi nàng.
Nàng nói "Ta là ngự trù trong cung, gọi ta là tiểu Yêu Yêu là được rồi, ngươi cũng có thể gọi ta là Yêu Mẹ, nếu không ngại thì gọi tiểu Yêu Mẹ cũng không sao…"
"Yêu Mẹ…" Ta nói không nên lời cảm giác trong lòng, nàng rất dễ gần, hơn nữa còn vô cùng thân thiện, nàng chính là người đầu tiên trong cung mỉm cười ôn nhu với ta.
"Ngươi tên gì?" Nàng hỏi ta.
"Ta tên là…A Hà" Ta tùy tiện nghĩ đại một cái tên.
"A Hà a, vài ngày rồi ngươi chưa ăn cơm phải không, trông người thật gầy, có phải bị chủ tử ngươi bỏ đói hay không, vài ngày cũng không cho ngươi ăn cơm hả…" Ánh mắt của Yêu Mẹ nhìn ta tràn ngập thương hại, giống như ta là một con chó nhỏ bị bỏ rơi, còn nàng thì nhìn ta đầy thương xót.
"Đúng, đã vài ngày rồi" Ta nói, sau đó thật thảm hại đem màn thầu trong tay ăn hết, đây là lần đầu tiên ta nếm qua màn thầu ngon như vậy, đồ ăn bình thường nhất nhưng lại có thể làm cho người ta cảm động nhất, có thể xem đây là giới hạn đi.
Giống như bây giờ, lòng ta vô cùng ấm áp, chẳng khác nào đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Dạ dày của ta cũng ấm áp, sưởi ấm toàn thân ta.
Yêu Mẹ đem ta kéo vào trong lòng ngực nàng, hai cánh tay nhỏ xíu của ta vẫn thua kém một cánh tay thô kệch của nàng, lúc nàng đem ta ôm sát vào lòng làm mặt của ta bị hãm sâu giữa hai nơi đầy đặn của nàng, gương mặt đối diện khe rãnh, nhất thời làm ta hô hấp không thông, mặt mày đỏ bừng cả lên.
"Vật nhỏ đáng thương, sao cuộc sống của ngươi lại bất hạnh như vậy, thật bi thảm" Nói xong thì nàng lau một hàng nước mắt.
"Thật ra ta cũng rất hạnh phúc…" Ta khó khăn phát ra âm thanh, đáng tiếc là sau đó Yêu Mẹ tiếp tục siết chặt cánh tay nàng lại, lần thứ hai ta bị ép sâu vào trong đó, hít thở đều bị chặn lại.
"Vật nhỏ đáng thương, lúc ngươi khổ sở nhất vẫn không mất đi hy vọng, thật làm cho người ta cảm động… hu hu hu…" Nàng bắt đầu khóc lên, đôi vai run rẩy làm ta cũng dập dềnh bồng bềnh theo nàng, ta thật bi thảm, bị hai trái bóng của nàng đè ta sắp choáng váng.