Bất quá ta chỉ khuyên nàng một câu thôi nhưng nàng lại trốn trong góc nguyền rủa ta.
Trêи người như là có vô số con kiến đang di động, ta cũng biết là nàng làm, ta cho nàng mấy đá, rốt cục nàng mới chịu an tĩnh lại.
Dương Bảo Châu không có phản ứng, nói: "Có phải nàng đã chết hay không?"
"Nàng là sinh vật đặc biệt, chắc là sẽ không chết."
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, ta lại nhớ tới ngày khi mới vào cung hồi trước, khi đó ta không vui vẻ gì. Bởi vì ta cũng chưa yêu ai cho nên trong lòng không hề vướng bận, đến hoàng cung cũng là mang theo suy nghĩ dạo chơi, căn bản không có ý niệm khác trong đầu.
Hiện tại lại không có biện pháp khôi phục suy nghĩ trước kia, ta chỉ biết khi bản thân nhìn thấy kiến trúc rộng lớn trước mắt thì trong lòng lập tức nhớ tới một người mà người ấy đã khắc thật sâu trong tim ta.
Thái hậu, nàng khỏe không? Nàng có cô đơn không? Có nhớ ta hay không?
"Xuống xe.". Bên ngoài truyền vào âm thanh của lão cung nữ, chúng ta xếp hàng theo thứ tự xuống xe, chân vừa bước xuống, ánh mặt trời chói mắt sáng rỡ chiếu lên làm ta mở mắt không ra.
Hoàng cung vẫn là chốn quen thuộc, ta đã trở lại.
Lão thái giám sờ soạng trêи người ta một cái, nói: "Đây là y phục của thái giám, lập tức đi thiến."
Nhanh như vậy sao? Thái giám mới tiến cung không phải là chờ vài ngày mới được phân công sao?
Có lẽ là nghi ngờ của ta bị lão thái giám biết, lão thái giám lắc đầu nói: "Ngươi cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào sao, tân hoàng hậu vừa lên ngôi, hậu cung vội vã dùng thái giám, bằng không ta cũng sẽ không gọi ngươi lập tức làm việc a. Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi nguyện ý sao, đã lâu không có khai đao, cũng không có cơ hội đi luyện luyện tập."
Ta nghe xong sắc mặt lập tức trắng bệch, nếu như thạt sự phải thiến, khi cởi quần có thể phát hiện ta căn bản không phải nam nhân mà là nữ nhân.
Ta nghĩ làm sao mới tốt đây, Quỷ Hồn cùng Dương Bảo Châu bị cung nữ mang đi vào phòng của các nàng.
Dương Bảo Châu ý bảo ta phải bảo trì liên lạc, còn chưa kịp nói câu nào thì nàng đã bị mang đi.
Quỷ Hồn quay đầu lại nhìn ta cười cười, nhẹ giọng nói: "Ta có thể cảm giác được ta cách nàng rất gần."
Lão cung nữ bên người nàng lớn tiếng nói: "Ngươi nói người nào? Ta có đối tượng rồi nha, đừng nhìnta."
Quỷ Hồn cười haha, không phản bác, từ góc độ này nhìn lại thì nàng là người có tình tính tốt, sau đó ta lại nghĩ lại, Quỷ Hồn đều sống nhiều năm như vậy, ở trong mắt nàng, lão cung nữ bất quá cũng chỉ là một nữ nhân non nớt mà thôi.
Mắt thấy ta muốn bị mang vào một căn phòng tối đen, ta vạn phần không yên lòng, bỗng nhiên có người kêu một tiếng: "Hoàng công công, xin dừng bước."
Thanh âm kia… Ta mãnh liệt xoay người nhìn lại, quả nhiên là Tiểu Thúy.
Cách ăn mặc của nàng vẫn như trước không có thay đổi, ta liền rơi lệ đầy mặt.
Tiểu Thúy bỏ tiền đút lót cho lão thái giám, lão thái giám nhìn ta vài lần, cuối cùng quyết định nhận lấy tiền.
Tiểu Thúy lôi kéo tay của ta bước nhanh đi về phía trước, đi đến trong hoa viên, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn xung quanh trái phải xác nhận không có ai sau đó mới vỗ ngực nói: "Ngươi gọi ta là ai?"
"Tiểu Thúy ngươi giỡn hả!". Làm sao ta không nhận ra Tiểu Thúy được. Nàng là trợ tá đắc lực của ta mà, nàng cũng là mưu thần quan trọng nhất của ta.
Tiểu Thúy phản ứng vượt quá dự liệu của ta, nàng ôm ta khóc lớn, nói: "Nương nương, thật là ngươi sao, Tiểu Thúy không tìm lầm người rồi, ta tìm ngươi tìm đến sắp tuyệt vọng, may mắn ngươi cũng xuất hiện."
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, làm sao ngươi lại khóc thành như vậy?"
"Nương nương, ngươi đi không bao lâu thì trong cung đều thay ngươi có biết hay không. Bỗng nhiên trong vòng một đêm tất cả mọi người không còn nhớ gì về ngươi, riêng chỉ còn mình ta còn nhớ trêи đời này vẫn còn một người hoàng hậu, ta đến hỏi Linh Nhi, Linh Nhi lại nói ta là bị sốt đến ngốc, hoàng hậu còn chưa có lập thì lấy đâu ra."
"Ngươi nói cái gì…"
"Bọn hắn đều mất đi trí nhớ, ta còn tưởng rằng ta đang nằm mơ nữa, nằm mơ cũng không ngờ rằng mọi chuyện lại như vậy."
"Nhưng mà hoàng hậu mới lập có làm gì không, thái hậu đâu, thái hậu thế nào?"
"Ta mạo hiểm đi tìm thái hậu, phát hiện nàng cùng tân hoàng hậu rất thân thiết nhau, giống như… Thật giống như các nàng cùng một chỗ.". Tiểu Thúy ngồi bẹp dưới đất.
Ta nhất thời choáng váng: "Ta không tin. Ta không tin nàng sẽ quên ta.". Ta dùng sức lắc lắc Tiểu Thúy, ta vô cùng muốn đem chân tướng moi từ trong đầu nàng ra.
"Tiểu Thúy… Không có… Lừa nương nương…"
Ta còn có thể không tin sao, ngoại trừ tin tưởng ta còn có biện pháp khác sao.
Ta dùng sức vỗ bàn phát tiết thống khổ, nói: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Ta muốn thấy thái hậu!".
Ta tuyệt đối không thể để cho nàng quên ta, nếu nàng quên ta, vậy thì những ngày tháng trước kia còn ý nghĩa gì nữa.
"Người bên cạnh Thái hậu là người không tốt, nhưng mà ta biết sau khi hoàng hậu mới lên ngôi thì sẽ cần người đến phục vụ, ta sẽ sắp xếp ngươi tới đó, đến lúc đó ngươi nhìn thấy thái hậu thì làm nàng nhớ lại."
"Được." Ta khẩn cấp muốn gặp nàng.
Ta tiếp tục đi trong hậu cung, An phi đang trêu chọc tiểu cung nữ, lần này nàng bắt đầu hỏi thăm tin tức của hoàng hậu mới, tiểu cung nữ một bên khóc một bên cầu xin tha thứ, cũng nói không biết.
An phi gây sức ép cho tiểu cung nữ đến nỗi hai mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung, thân thể mềm yếu hai má ửng hồng, mắt thấy tiểu cung nữ sắp ngất đi nàng mới buông ra, dùng khăn lau chùi ngón tay, nhìn nữ nhân xụi lơ trêи mặt đất nói: "Sau này phải nghe lời nương nương, nương nương nhất định sẽ không quên ngươi."
"Dạ, nô tì không muốn gì hết, chỉ cần nương nương có thể yêu ta một chút, cho dù là một chút cũng được.". Tiểu cung nữ cầm chặt lấy tay An phi không buông.
An phi vỗ vỗ đầu của nàng, cười nói: "Đương nhiên, nương nương đương nhiên yêu ngươi."
Nàng rời khỏi ngự hoa viên, ta cũng nhanh chóng đi theo, ở trêи đường chúng ta gặp thoáng qua nhau, ta nhìn nàng hành lễ, nàng cũng không thèm nhìn tới ta liếc mắt một cái.
Mà giờ khắc này ta tin tưởng nhất định có người sử dụng pháp thuật gì đó làm thay đổi trí nhớ của tất cả mọi người.
Buổi tối Quỷ Hồn trở về nói cho ta biết nàng phát hiện hoàng cung bây giờ là nơi đã bị bày trận pháp rất khủng bố, bày trận này làm thay đổi trí nhớ của tất cả mọi người, đặc biệt là trí nhớ của ta.
Ta cũng thấy có gì đó không thích hợp, nhất là đến buổi tối, trong không khí mơ hồ lưu động năng lượng đang không ngừng tăng cao.
"Để duy trì trận pháp này cần nhiều năng lượng, hoặc là sư muội dùng đồ chơi của đạo sĩ, hoặc là tự nàng đem công lực của mình ra để luyện." Quỷ Hồn cười khổ không thôi.
"Mục đích của nàng cuối cùng ta vì cái gì?". Ta cùng nàng sóng vai đứng ở phía trước cửa sổ xem ánh trăng tròn tròn tượng trưng cho sự đoàn viên, nhưng mà người có tình cảm nhưng không thể thân thuộc.
"Không biết, ta vẫn không biết Tiểu sư muội mình đang suy nghĩ gì, ta chưa bao giờ liếc mắt nhìn nàng một cái, cũng không có nói với nàng được mấy câu, hiện tại tâm niệm của nàng là muốn gọi ta ra, ta cũng không biết vì sao phải làm vậy."
"Chắc là nàng yêu ngươi." Ta nói.
Quỷ Hồn cười rộ lên, nói: "Ngươi cứ nói giỡn, ta chưa từng đối xử tử tế với nàng, không nhìn nàng trìu mến lần nào, nàng dựa vào cái gì yêu ta?"
"Yêu là không có lý do gì hết." Ta nói.
"Ta nhất định sẽ tìm được nàng để hỏi nàng làm vậy là vì lý do gì". Quỷ Hồn trịnh trọng tuyên bố, trong lòng ta cũng thề nhất định phải gặp được thái hậu.
Quỷ Hồn huấn luyện đặc biệt cho ta, nàng đem pháp thuật và thần chú mà nàng biết đều nói cho ta biết, ta lại là kẻ nhận thức cao, rất nhanh liền ngộ đạo.
Quỷ Hồn sợ ta rãnh quá nên đã gọi tới Dương Bảo Châu tới giám sát, chỉ cần nàng cảm thấy ta lơi lỏng luyện tập thì sẽ kêu Dương Bảo Châu quất ta, roi lần lượt dừng ở trêи lưng của ta. Dương Bảo Châu càng kɧօáϊ, càng đánh càng hưng phấn, đợi nàng đánh xong ta đã quỳ rạp trêи mặt đất thở không ra hơi.
"Ngươi không cần đáng hận như vậy… Được không… Ta không thiếu tiền ngươi!"
"Sư phụ nói như vậy, nàng nói chỉ cần ta đánh ngươi thì ngươi sẽ cố gắng gấp bội."
"Nàng muốn hại chết ta a!". Ta nhận ra mình thật ngu xuẩn, biết người không biết lòng, đem mạng giao cho kẻ hỗn đản.
Quỷ Hồn cách trận pháp càng ngày càng gần, nàng nói cho ta biết nàng sắp tìm được nnoi7 duy trỳ năng lượng của trận pháp.
Còn ta thì chỉ muốn tìm mọi cách tới gần thái hậu.
Được Tiểu Thúy an bài, ta được phái tới gần hoàng hậu mới, người kia vô cùng phu hợp với tiêu chuẩn đại mỹ nữ thời này, dáng người đầy đặn có lồi có lõm, tản mát ra hấp dẫn như ma quỷ, mà mặt của nàng cũng xinh đẹp động lòng người, bất luận kẻ nào nhìn thấy thì cũng động tâm không thôi, nhưng mà trừ ta.
Nhưng mà nàng ăn mặc cũng quá hở hang, tuy rằng xinh đẹp thì hơi thoải mái chút cũng được nhưng mà cũng không cần lộ ngực lộ nhũ như vậy a.
Mỗi ngày nàng mặc ít đi một chút, mỗi ngày chạy tới bên cạnh thái hậu, đáng ghét nhất chính là mỗi ngày lại dùng thân thể câu dẫn thái hậu.
Ta gặp được thái hậu, nàng không sung sướиɠ, rầu rĩ không vui, nàng cho phép hoàng hậu giả kia đi vào gặp nàng, nói chuyện với nàng, nàng cúi đầu ôn nhu, thanh âm đã tràn ngập mệt mỏi, giống như đi khắp thiên sơn vạn thủy cũng không tìm được người cần tìm.
Ta muốn gặp nàng, nghe thanh âm của nàng làm ta càng ướt ao nhìn thầy nàng hơn.
Nàng và ta cách nhau một bức rèm, ả hoàng hậu thay thế ta thì lại ở bên trong cùng nàng trò chuyện. Ta phẫn nộ, ta đố kỵ, ta muốn đem mành nhìn thấu, nhìn cảnh tượng bên trong.
Nàng có gầy hay không, nàng ăn ngon mặc ấm không, có nhớ ta hay không?
Phẫn nộ của ta sắp bị bạo phát, Quỷ Hồn nói nàng đã tìm được cách rồi, ít ngày nữa là có thể phá hỏng phòng tuyến, trả lại toàn bộ trí nhớ của ta về cho mọi người.
Quỷ Hồn kêu ta cứ chờ, từ từ sẽ đến, rốt cuộc ta chờ không được, một ngày lại một ngày, ta không muốn nhìn nàng nhưng không thể gặp, ta đưa ra một quyết định khó khăn, ta quyết định ban đêm ám sát, không, là thăm dò tin tức.
Đêm khuya nàng còn chưa ngủ, một người ngồi ở trong sân nhỏ ngắm trăng.
Ta ngồi ở mái hiên với nàng, sau đó không tiếng động đi lại gần nàng.
Thừa dịp gió đêm thổi tới, ta tỉ mỉ chế tạo diều, gió đêm không mạnh, diều cũng bay không cao, ta nguyền rủa cơn gió sau đó khống chế diều bay ngày càng cao.
Ta hốt hoảng, nhất thời không tiếp tục làm phép, diều chậm rãi rơi xuống dừng ở trước mặt nàng, nàng nhặt diều lên, khi ngẩng đầu thì ánh mắt lại đối diện với ta.
Tâm ta kϊƈɦ động sắp từ trong ngực nhảy ra, mà một câu sau đó lại làm cho lòng ta hoàn toàn lạnh như băng: "Ngươi là ai?"