Đối Tượng Ngoại Tình Của Hoàng Hậu Ở Hậu Cung Là Thái Hậu

Chương 89: Quyết định khó cả đôi đường



Chương 89 – Quyết định khó cả đôi đường

"Ta thấy hình như là ngươi bị Dì Cả tới rồi, mỗi lần ta được Dì Cả đến thăm thì đều lo lắng đề phòng như thế này.". Ta vỗ vỗ bả vai của nàng, cung cấp kinh nghiệm của mình thay nàng giải thích nghi ngờ.

"Ngươi… Ta… Ta không có Dì Cả!". Quỷ Hồn bạo phát rồi.

"Ngươi không bị Dì Cả ghé thăm sao? Thật hạnh phúc!". Ta hâm mộ chết loại nữ nhân này, lại có nữ nhân không cần Dì Cả ghé thăm cũng không cần sợ trước sợ sau, buổi tối cũng có thể an tâm ngủ, một tháng ba mươi ngày cũng có thể ôm thái hậu, nếu thái hậu cũng không có Dì Cả thì hai người chúng ta cái gì cũng không cần phải sợ.

Quỷ Hồn nhìn ta liếc mắt một cái, nói: "Sự ɖâʍ đãng của ngươi đã lay động từ trong tâm thẩm thấu ra bên ngoài rồi."

Ta chà xát khóe miệng: "Ngươi làm cách nào mà được như vậy thế, nói cho ta biết bí quyết!"

"Tu luyện, đi theo ta tu luyện thì sau này cũng không có Dì Cả ghé thăm!". Quỷ Hồn nói với ta.



Tới chính giữa hoàng cung, ta cũng cảm giác được từng trận áp lực, linh khí nồng đậm từ phía trong cung phát ra, ngực như là bị một viên đá đè nặng, ta dường như sắp hết hơi.

Mà giờ khắc này Quỷ Hồn càng lo lắng, nàng nói: "Nàng thật sự không muốn sống nữa."

Chúng ta đều lộ ra vẻ mặt thống khổ, thái hậu lại như là không có việc gì, nàng còn cảm thấy kỳ lạ, vì sao chúng ta lại cau mày như vậy.

"Thái hoàng thái hậu đang ở bên trong, trước đó nàng nói cần bế quan, đuổi mọi người xung quanh đi hết, cũng không cho người khác đi vào đưa đồ ăn. Mấy ngày nay tới giờ không biết bên trong xảy ra chuyện gì nữa.". Thái hậu nói.

Thái hậu có cảm tình rất lớn đối với thái hoàng thái hậu, nếu không cũng sẽ không lo lắng cho nàng.

Ta yên lặng ôm nàng, thái hậu ngại người khác ở đây, từ chối vài lần, thấp giọng nói: "Chú ý hình tượng."

"Không sao, ở đây chỉ có hai người chúng ta.". Ta nhỏ giọng trả lời nàng.

"Ta không phải người?". Quỷ Hồn xoay người nói.

"Ngươi không phải người, ngươi là thần tiên." Ta cười nói.

Quỷ Hồn lúc này mới thoả mãn đi lên phía trước.

Khi chúng ta đi đến cửa cung điện thì lại phát hiện phía trước có thêm một tầng trở ngại, Quỷ Hồn thầm mắng một tiếng: "Nàng cư nhiên còn bày ra kết giới, nàng không muốn cho mình đường rút lui nữa rồi."

Kết giới có đủ loại, vô cùng tàn nhẫn chính là loại không cho người đi vào cũng không cho mình ra ngoài, người tạo ra kết giới này đã quyết tâm ngăn cách cùng bên ngoài.

Ta ngộ ra một chút, ta nói với Quỷ Hồn: "Nàng thật sự yêu ngươi, yêu đến nỗi sắp thành kẻ điên luôn rồi.".

Quỷ Hồn cười khổ: "Ta rốt cuộc làm sao đáng giá để nàng yêu? Nàng chưa từng nói cho ta biết rốt cuộc nàng yêu ta ở điểm nào, ta cũng không biết đáp án, thật không cam lòng a!"

Chúng ta thử mở kết giới, nhưng lại phát hiện kết giới không phải như chúng ta nhìn thấy, chính là có người ở sau lưng cung cấp duy trì năng lượng cho kết giới này.

Người nọ ngay tại gần đây.

"Ngươi là ai? Ta biết ngươi ở chỗ này, kết giới đang hoạt động, ngươi không có khả năng đi xa.". Ta nhìn chung quanh một vòng, khi tới gần đại thụ thì ngửi được một cỗ mùi thơm ngát.

Phía sau gốc cây đi ra một bóng người màu trắng, khóe miệng thoáng hiện mỉm cười nhàn nhạt, nàng uyển chuyển bước đến: "Nơi này là nơi các ngươi không nên tới.".

"Liên phi!"

"Liên yêu!". Ta cùng Quỷ Hồn trăm miệng một lời nói ra hai cái tên.

Ta nhìn Quỷ Hồn, Quỷ Hồn cũng nhìn ta.

Liên phi mỉm cười nói: "Ngươi còn nhớ rõ ta, vậy cũng xem như chuyện tốt, vài ngàn năm trước ta là một đóa hoa sen trong ao, may mắn thành một tiểu yêu. So với kẻ Tu Tiên như ngươi thì sao sánh bằng.".

Bọn hắn lại có thể nhận thức! Ta chỉ có thể nói thế giới này thật nhỏ.

Ta lôi kéo tay áo Quỷ Hồn: "Tu Tiên thật nhiều a, đi đâu cũng có thể gặp được lão bằng hữu!"

"Vô nghĩa, ta cũng cảm thấy kỳ lạ, theo lý thuyết thì qua mấy ngàn năm thì ngươi đã lên trời hoặc là xương cốt tiêu tán, sao còn sống ở nhân gian giết hại sinh linh…"

"Khi còn là thần tiên ta tiếp tục chạy tới nhân gian làm người bình thường, mấy ngàn năm qua ta dùng đạo hạnh của mình, ở nhân gian tồn tại, làm một người bình thường không có tiếng tăm gì.".

"Vậy thì duyên cớ nào mà ngươi lại phá vỡ nguyên tắc của ngươi đây?"

"Ta thiếu Tố Tâm một nhân tình. Thời điểm nàng cần thì ra tay giúp nàng làm một việc thôi.". Liên phi thoải mái nói.

Cần duy trì một trận pháp lớn như vậy cần tốn hao rất nhiều linh khí, nói vậy nàng giúp thái hoàng thái hậu cũng không khỏi quá mức tích cực đi.

Nàng tựa hồ nhìn thấu ta đang suy nghĩ gì, nhìn ta nói: "Ngươi sẽ không biết. Lúc ta còn là yêu tinh, mấy người Tu Tiên các ngươi có người nào coi trọng ta đâu, chỉ có nàng là thật tâm đối đãi với ta."

Nói xong, ánh mắt của nàng đặt trêи người Quỷ Hồn: "Năm ấy ngươi có từng cúi đầu nhìn một đóa hoa sen trong ao chưa, lại có từng nhìn qua tiểu sư muội của ngươi không."

"Ta… cũng không phải là không có, Tiểu sư muội kia…"

"Ngươi không có.". Liên phi nói như đinh đóng cột.

Quỷ Hồn đỏ mặt, lôi kéo tay áo, nói: "Ta không biết Tiểu sư muội thầm mến ta."

"Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao, lúc gặp được Thiên Kiếp đáng lẽ ngươi phải thịt nát xương tan không còn sót lại chút gì mới đúng, vì sao bây giờ mà vẫn còn còn sống?"

"Chẳng lẽ không phải bởi vì ông trời có đức hiếu sinh sao?"

Liên phi luôn đạm mạc đột nhiên cười ha hả, tiếng cười của nàng không khỏi khiến ta giật mình vạn phần, ngay cả Quỷ Hồn cũng bị hù sợ, giống như nàng cũng không biết người trước mắt là ai.

"Sai lầm rồi, ngươi thật là mười phần sai, ngươi còn sống là nhờ Tố Tâm, nàng vì ngươi làm rất nhiều chuyện, chỉ vì để có thể gặp lại ngươi một lần mà dám hy sinh cả linh khí của bản thân. Ngươi hẳn là nên đến trước mặt nàng hỏi nàng nàng rốt cuộc đã hy sinh bao nhiêu vì ngươi.". Liên phi dùng giọng điệu trào phúng nói với Quỷ Hồn.

Sau một hồi, thần sắc Liên phi hòa hoãn lại, biến thành bộ dáng lạnh nhạt ban đầu.

Liên phi đi tới cạnh thái hậu, tinh tế nhìn nàng sau khi hiện ra biểu tình kinh ngạc, nói: "Cấm thuật của ngươi đã muốn cởi bỏ, là ai giúp ngươi giải?"

"Là hoàng hậu, là nàng khôi phục trí nhớ cho ta, để ta một lần nữa nhớ lại nàng."

"Thì ra là thế, thiết nghĩ một chút cũng không thể phá giải, không ngờ còn có biện pháp như thế, là ta sơ sót.". Liên phi đi đến bên cạnh ta, nói khẽ bên tai ta: "Ngươi vẫn còn thiếu nhiều kỹ năng lắm, cần luyện tập thêm đi.".

Đợi nàng đi rồi, ta thì vẫn đang sững sờ, theo các loại góc độ đi lý giải lời của nàng, cuối cùng cho ra một khả năng chính là nàng lại có thể thấy được quá trình hóa giải cấm thuật của ta và thái hậu, hơn nữa lời bình của nàng là nhằm vào biểu hiện của ta.

Giống như ở trước mặt người khác mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, ta ngượng ngùng đỏ mặt.

Bất quá nàng nói cũng không sai, đúng là có vài tư thế cần ta học tập nghiền ngẫm mới được.

Nhưng mà đây không phải là chuyện quan trọng nhất lúc này, quan trọng nhất chính là chúng ta phải đi vào trong kia cứu thái hoàng thái hậu!

Liên phi cần Quỷ Hồn tự mình đến trước mặt thái hoàng thái hậu hỏi cho ra lẽ, tất nhiên sẽ không cản đường nàng cho nên đã hạ một động tác triệt phá kết giới.

Quỷ Hồn không chùn bước, chúng ta cũng đi theo nàng ấy.

Trong cung điện rỗng tuếch, duy nhất bài trí một chiếc giường lớn ở chính giữa, thái hoàng thái hậu cũng đang nằm ở trước mặt.

Quỷ Hồn đứng ở bên giường nhìn thấy người đang ngủ say, giơ tay lên, sắp đụng tới nàng thì lại buông ra.

"Ta thật sự chưa bao giờ nhìn kỹ nàng, tại sao trong nhiều sư tỷ sư muội ta lại chưa từng nhìn qua nàng. Nàng là người xinh đẹp nhất cũng là người nghe lời nhất, ta sống trêи đời luôn kiêu ngạo, ai cũng phải sợ hãi ba phần, ta muốn cái gì mà không chiếm được chứ, nhưng mà không hiểu vì sao nàng lại có loại tâm tư này với ta."

"Thật sự trước kia sư muội rất xấu, xấu xí như một con vịt, tùy tiện nhìn một người đi đường cũng đẹp hơn so với nàng, chính là ta nhớ lại thì cảm thấy nàng không phải xấu như vậy, nàng cười rộ lên rất đẹp."

"Nàng như bây giờ đến cùng là vì cái gì? Nếu chỉ là muốn cứu tính mạng của ta trở về, thì không cần, ta sớm nên tan thành mây khói, cho dù là cứu trở về thì cũng thoát không khỏi cuộc sống phàm trần, sống cuộc đời ngắn ngủi. Nàng cần gì giao trái tim tưởng niệm ta chứ."

"Ta không hiểu, ta thật sự không biết."

Không biết khi nào thì Liên phi đã đứng bên cạnh nàng: "Ngươi hẳn là tự mình đi hỏi nàng, mấy vấn đề này nàng sẽ trả lời ngươi."

Quỷ Hồn quyết định, đang muốn làm thái hoàng thái hậu tỉnh lại thì thanh âm của Liên phi lại vang lên: "Ngươi có thể nghĩ thông suốt, ngươi nhất định có thể làm nàng tỉnh lại, ngươi cũng không thể làm người, chỉ có thể biến thành Quỷ Hồn, thậm chí còn thê thảm hơn, ngươi có thể tưởng tượng hậu quả này chưa!"

"Vậy không phải làm khó người ta sao! Không đem thái hoàng thái hậu đánh thức chẳng khác nào muốn cho nàng ấy chết, đánh thức xong lại muốn làm Quỷ Hồn chết, kết quả là hai người còn không thấy được mặt nhau.". Ta khϊế͙p͙ sợ không thôi.

Liên phi lại có thể bật cười trong lúc này, hơn nữa làm cho người ta cảm thấy được nụ cười của nàng rất ôn nhu: "Trò chơi như thế mới thú vị, không phải sao?"

"Ngươi…". Quá biến thái, biến thái đến mức tận cùng! Ta hét một tiếng, phát tiết trong lòng.

Liên phi mỉm cười nói: "Hoàng hậu, ngươi chớ đòi hỏi nhiều, ngươi suy nghĩ, ta đều có thể nghe thấy cũng đều có thể nhìn thấy."

Lại có thể nhìn lén tâm lý của ta, lúc ta tận lực muốn cùng thái hậu làʍ ȶìиɦ, Liên phi cũng có thể thoải mái nhìn thấy sao. Ta giơ hai tay đầu hàng, nàng là kẻ ta mãi không thắng nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.