PART 27Từ ngày hôm đó,hắn trở nên điên dại ai nói gì cũng ko nghe.
Ngày nào cũng vào bếp làm thật nhiều đồ ăn và bánh ngọtrồi đem ra phòng khách, vừa nhìn mấy đứa kia và ba mẹ vừa nói:– Mọi người nhìn xem Ngọc thích ăn món nào.
Cười nữa chứMọi người nhìn nhau lắc đầu, chỉ có các vị phụ huynh nhìn nhau đầy ẩn ý.
Thật ra mấy ngày trước:– Li hôn sao? Các phụ huynh nhìn nhau– Ko thể như vậy được, hai đứa nó yêu nhau như vậy làm sao có chuyện Ngọc kí đơn li hôn được.
Mẹ Ngọc lên tiếng– Đúng vậy.
Được rồi tôi có một kế hoạch.
Ba hắn nóiThế là các vị phụ huynh tạo ra màn kịch như trên.
Cô gái nằm trên giường bệnh là nó, nhưng mà chiếc máy đo nhịptim đã được chỉnh lại sau khi cô y tá kéo màn.
Bác sĩ hoá trang cho nó giống như người chết vậy.
Sau đó được chuyểnvào phòng hồi sức đặt biệt.
Đây là phòng bí mật của bệnh viện.
* Trở về hiện tại *– Nếu bây giờ có một điều ước con sẽ ước gì hả Phong? Ba hắn hỏi– Con ước được quay ngược thời gian để con sẽ ko làm cho cô ấy đau khổ để chọi chuyện ko như bây giờ.
Hắn nhìn vàomột khoảng không vô định.
– Ta biết rồi, tất cả đi theo ta.
Mẹ nó nóiBệnh viện quốc gia Pháp– Ông Paul, tôi muốn mọi người biết sự thật về con bé.
Mẹ nó nói với vị bác sĩ đã phẫu thuật cho nó– Thưa bà Trần,tôi e là đã có chuyện xảy ra.
Cuộc phẫu thuật thành công nhưng tỉ lệ cô bé muốn tỉnh lại rất thấp.
Tôi đãkiểm tra và phát hiện rằng trước khi lên cơn đau tim con bé đã suy nghĩ về việc gì đó, và nó làm cho cô bé bị sock nặng.
Và theo tình trạng bây giờ, cô bé đang trong tình trạng sợ hãi.
Nó sợ rằng khi tỉnh dậy se phải chịu thêm cú sock lần nữanên co bé đã ko tỉnh dậy.
Nếu co bé ko muốn tỉnh dậy và ngủ nhu vầy thì ys thức dần dần sẽ biến mất và sẽ lâm vào tìnhtrạng sống thực vật.
Mà cô bé đã ngủ hơn 2 tuần rồi.
Bà Trần như ko tin vào tai mình, con bà sock nặng đến thế sao? Bà ra khỏi phòng vị bác sĩ và lấy hết can đảm để nói:– Phong à,thật ra thật ra…Nhìn ba nó bà nói– Bé Ngọc vẫn còn sống.
Ai cũng la len kinh ngạc, hắn như bất động.
Nụ cười hạnh phúc chưa kịp nở trên môi, hăsn thấy nhu sét đánh ngang taikhi bà Trần nói tiếp:– nhưng con bé nó ko chịu tỉnh dậy.
Ý thức nó đang dần mất đi nếu ko nhanh thì no sẽ sống thực vật.