Hôm đó trong lúc nghe đàn, thiếu niên không cẩn thận mà ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh dậy cậu lau khóe miệng, ở trước mặt Khương Dạng hai má đỏ bừng.
Có lẽ cậu đã mất mặt rồi, cho nên cậu cũng không quan tâm lại mất mặt mấy lần nữa.
Bảy ngày liên tiếp.
Mỗi khi Khương Dạng luyện đàn piano, thiếu niên sẽ nhảy qua mái hiên đối diện, dọc theo ống nước bò vào phòng tập đàn của cô.
Lúc Khương Dạng đẩy cửa bước vào, đều có thể nhìn thấy nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh của thiếu niênCậu sẽ vui vẻ hỏi Khương Dạng, hôm nay chơi bản nhạc gì?Sau đó khi nghe tên bài hát piano tối nghĩa khó hiểu kia, cậu gãi gãi đầu, giả bộ như cái hiểu cái không hiểu.
Thật ra cậu chỉ muốn nghe Khương Dạng nói chuyện.
Giọng nói mềm mại, trong trẻo kia, so với tiếng đàn dương cầm còn dễ nghe hơn.
Thiếu niên vẫn sẽ nghe xong liền ngủ luôn.
Nhưng trong khoảng thời gian luyện tập khô khan nhàm chán này, Khương Dạng có thêm một người làm bạn.
Vào ngày thứ támNgoài phòng có mưa nhẹ, bầu trời âm u đen kịt, như thể có thể nổi cơn giông bất cứ lúc nào.
Trong lòng Khương Dạng khó nói nên lời, bất an khó chịu.
Cô đã đi đến phòng piano từ sớm, mở cửa sổ, muốn nói chuyện với thiếu niên sống ở phía đối diện: Nguy hiểm lắm, hôm nay cậu đừng đến đây!Tuy nhiên…Khương Dạng vừa thò đầu ra, liền thấy được bóng dáng quen thuộc bên cửa sổ.
Cậu đang nắm chặt ống nước rỉ sét, khuôn mặt lấm tấm những giọt nước mưa mỏng manh, khoảnh khắc cậu bước lên tấm lưới—— lòng bàn chân trượt xuống.
Khương Dạng cảm giác trái tim cô như rơi thẳng xuống theo theo bóng dáng thiếu niên sắp rơi xuống.
Cũng may tay thiếu niên rất khỏe, cho dù lòng bàn chân trượt, cậu vẫn dùng cánh tay treo lấy trọng lượng của cơ thể.
Cậu đã thử lại lần nữa.
Lần này cậu vững vàng tiến vào phòng piano.
Chết tiệt!Mặt xấu xí lại được nhìn thấy.
Thiếu niên còn đang vì việc vừa rồi mà ảo não, không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhưng ngước mắt lênCậu nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Khương Dạng.
Khương Dạng lạnh đến mức cả người phát run.
Cho dù đã nhìn thấy thiếu niên an toàn vô sự, nhưng vẫn không khống chế được trái tim run rẩy.
Mẹ cô…Đó là hai năm trước, bà nhảy lầu tự sát…Khương Dạng không nhìn thấy hình ảnh mẹ rơi từ trên nóc nhà xuống, mà nhìn thấy người phụ nữ ngã xuống vũng máu, cơ thể vặn vẹo thành một tư thế quái dị.
Nỗi sợ hãi vô biên bao quanh cô.
Đôi môi không chút máu không ngừng run rẩy.
Cô khó khăn thốt ra từng câu từng chữ: “Đừng, cậu đừng làm như vậy nữa! ”Trái tim thiếu niên cũng căng thẳng một lúcCậu không ngờ sẽ dọa Khương Dạng thành như vậy.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi xin lỗi….
Tôi làm cậu sợ sao? Đừng sợ, tôi ổn mà.
”“Khương….
Khương Khương… Đừng sợ nữa, không sao đâu, không sao hết… Tôi thật sự không sao mà…”“Cậu xem đi không phải bây giờ tôi ổn rồi sao, cậu đừng sợ nữa!”Thiếu niên khẩn trương, bối rối, lại lo lắngNhìn vẻ mặt trắng bệch như vậy của Khương Dạng, cậu luống cuống tay chân.
Cuối cùng cậu cắn răng.
Cậu ôm Khương Dạng vào trong ngực mình, ôm chặt lấy, vỗ nhẹ vào lưng cô, không ngừng lặp lại: “Không sao đâu, không có việc gì, Khương Khương đừng sợ…”……Hạ Tây Chấp thò tay vào quần áo của Khương Dạng, mang theo nước mưa lạnh lẽo.
Kích thích người phụ nữ trong ngực run rẩy.
Anh không quan tâm đến những thứ này, bèn dùng lòng bàn tay rộng lớn để vuốt ve làn da mềm mại dưới lòng bàn tay, một bên vuốt ve, một bên vỗ nhẹSau nụ hôn sâu bên miệng, anh dán vào gương mặt Khương Dạng, thở hổn hển nói.
“Đừng sợ, không sao hết, không sao đâu…”“Không có gì phải sợ, anh đã trèo tường bên ngoài nhà em cũng rất nhiều lần rồi mà….
”“A Dạng, em đừng sợ…”Lời nói giống như chưa từng suy nghĩ mà thốt ra.
Trong căn phòng sợ hãi cùng không khí dục vọng nồng đậm đan xen, tựa hồ ai cũng không chú ý tới một câu ngắn ngủi như vậy.
Hạ Tây Chấp không ngừng an ủi Khương DạngHôn má, tai, cổ cô…Mút nhẹ nhàng và chậm rãi.
Bàn tay vuốt ve cũng chưa từng dừng lại, đầu ngón tay từ lâu đã mất đi cảm giác mưa lạnh.
Anh cảm nhận được người phụ nữ trong lòng mình, từ run rẩy chuyển sang mềm nhũn, chỉ có ngón tay vẫn còn bám chặt vào quần áo anh.
Dáng vẻ Khương Dạng ỷ lại vào anh như thế, khiến trong lòng Hạ Tây Chấp rầu rĩ nóng lên.
Anh buông vành tai ngậm trong miệng ra, dọc theo thái dương hôn lên đôi mắt Khương Dạng.
Đèn pin dưới đất vẫn còn sángÁnh sáng yếu ớt có thể làm cho hai người thấy rõ khuôn mặt của nhau.
Đôi mắt Hạ Tây Chấp đen bóng, trầm giọng hỏi: “A Dạng, em muốn làm không? ”Khương Dạng túm chặt cổ áo anh, nhỏ giọng nói: “Đi vào phòng ”.