Khương Dạng không ngừng hít thở sâu, cố gắng hết sức để bỏ qua thiếu niên bên cạnh, còn có hơi nóng vô tận từ trên người cậu truyền tới.
Thực sự rất nóng.
Nhưng ngày hôm đó.
Thiếu niên không giống như lúc trước, yên lặng tựa vào một bên nghe cô đánh đàn.
Cậu duỗi ngón tay, nhẹ nhàng gõ gõ phím đàn hai màu đen trắngCậu hỏi, “Khương Khương, ngoại trừ đánh đàn, cậu không làm chút chuyện gì khác sao? ”Cậu có cảm thấy nhàm chán không vậy?Trong lòng Khương Dạng đột nhiên cảnh giác.
“Tớ… Tớ vẫn còn làm bài tập hè.
Tớ làm bài tập về nhà vào buổi sáng và chơi đàn piano vào buổi chiều.
Đôi khi… Đôi khi tớ có thể vẽ nữa.
”Khương Dạng vắt hết óc suy nghĩ ra một ít chuyện thú vị, có thể làm cho thiếu niên nghe xong cảm thấy hứng thú.
Nhưng cuộc sống của cô là nhàm chán như vậy.
Cho dù là vẽ tranh, cũng là giáo viên mỹ thuật cố ý để lại cho cô bài tập về nhàThiếu niên đã ở bên cô rất nhiều ngày, sau khi hết hứng thú sẽ từ từ rời khỏi cô như những người khácKhương Dạng không muốn nhìn thấy sự chán ghét trên mặt thiếu niên.
Chậm rãi cúi đầu xuống.
Trong lồng ngực bắt đầu có một cảm xúc đau đớn dâng lên.
Từ nhỏ đến lớn, luôn luôn như vậy.
Bạn bè của cô sẽ đến gần với cô là bởi vì vẻ ngoài của cô, và sau khi phát hiện ra cô rất nhàm chán, tất cả đều rời bỏ cô.
Dần dần, cô trở thành một công chúa cao quý không thể chạm vào trong miệng người khácCho dù không có một người mẹ mạnh mẽ đáng sợ, nhưng vẫn không ai muốn làm bạn với cô.
Khương Dạng đều đã quen rồi.
Cô đã quen rồi…Nhưng người này đổi thành thiếu niên bên cạnh, cô còn cảm thấy đau lòng lại càng không nỡ.
“Khương Khương, cậu có muốn đi chơi với tôi không?”“Cậu có muốn đi chơi với tôi không, tôi dẫn cậu đi chơi nhé?”“Khương Khương?”Giọng nói sảng khoái của thiếu niên dường như đến từ rất xa truyền đến.
Khương Dạng bất giác ngẩng đầu, cũng không nhìn thấy sự chán ghét mà cô lo lắng, ngược lại đối diện với ánh mắt nóng bỏng của thiếu niên.
Cậu vẫn đang ở đó, mời cô đi chơi.
Khương Dạng động tâm.
“Nhưng tớ còn phải luyện tập đánh đàn.
”2 – 4 giờ là thời gian do mẹ cô quy định.
Ngay cả khi cô bị ốm và sốt, cô không bao giờ dừng lại chỉ một ngày.
Thiếu niên lại là vẻ mặt thoải mái, nhìn về phía cô giảo hoạt chớp mắt.
“Chỉ là đánh đàn mà thôi, tôi có thể xử lý được!”Nói xongThiếu niên tựa như có phép màu, từ trong ba lô của cậu lấy ra một cái máy CD, mang theo hai cái loa lớn.
“Tôi đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được thứ này, còn chuẩn bị cả đĩa nhạc dương cầm, tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Cậu chơi hay như vậy, nhất định sẽ không bị người ta phát hiện đâu ”“Vừa rồi tôi còn lo lắng cậu không đồng ý, tôi sắp lo lắng muốn chết rồi….
”“Chờ tôi một chút, lập tức chuẩn bị xong thôi!”Thiếu niên loay hoay với máy móc xong, cắm điện vào, sau đó bật máy ấn phát lại.
Giây tiếp theo.
Trong phòng vang lên tiếng nhạc êm tai, giống như có người đang đánh đàn.
Khương Dạng nhìn mà ngây người, trong lòng kinh ngạc nghĩ, vậy… Chẳng lẽ cậu ấy cũng lo lắng sao?Trong ba lô của thiếu niên, không chỉ chuẩn bị những thứ này.
Cậu thậm chí lấy ra một sợi dây thừng buộc dây thừng, từ cửa sổ vung ra ngoài, chiều dài vừa vặn buông trên mặt đấtLấy thân thủ của thiếu niên, chỉ là trèo tường mà thôi, hoàn toàn không cần những thứ này.
Cậu chuẩn bị tất cả đều là vì Khương Dạng.
Cố định sợi dây thừng.
Thiếu niên vỗ vỗ tay, đứng ở bên cửa sổ, đôi mắt đen lóe lên chăm chú, cao giọng nói, “Công chúa của tôi, chuẩn bị tốt cùng tôi bỏ trốn chưa? ”Ánh mặt trời chiếu lên mặt cậu, chiếu lên khuôn mặt cậu có chút đỏ lên.
Lần đầu tiên, Khương Dạng không còn ghét hai từ “công chúa” nữa.
Cô vươn tay nắm chặt lòng bàn tay thiếu niên, muốn đến một chuyến phiêu lưu tự do.
…Tuy thiếu niên chuẩn bị dây thừng, nhưng Khương Dạng vẫn sợ độ cao.
Khi leo xuống từ tầng ba, cô vẫn run rẩy không kiểm soát được.
Nhưng vừa nghĩ đến thiếu niên ở phía dưới chờ cô, cô lấy hết dũng khí, từng bước một đi xuống.
Thiếu niên đứng bên ngoài vách tường tầng một.
Cậu giang cánh tay ra, ngước đầu nhìn Khương Dạng, không ngừng nhắc nhở cô về động tác tiếp theo.
Nói xong.
Mũi cậu hơi nóng lên, vội vàng lấy mu bàn tay che lại.
Má nó!Rõ ràng đã chuẩn bị xong mọi thứ, nhưng lại quên nhắc nhở Khương Dạng không được mặc váy.
Màu trắng.
Nhỏ bé.
Tròn trịa và vểnh lên.
Cậu đã nhìn thấy nó.
Hành trình mạo hiểm của thiếu niên và công chúa, không có chông gai hay những tên lính rượt đuổi, bọn họ một đường thuận lợi thuận lợi đến phố ăn vặt.
Phố ăn vặt nằm gần khuôn viên trường.
Trước đây chỉ mở cửa vào ban đêmNhưng bởi vì gần đây có kỳ nghỉ hè, học sinh rất đông, túi của họ có tiền, cho nên phố ăn vặt bắt đầu mở cửa vào buổi trưa.
Thời điểm Khương Dạng đến, đó là thời gian nóng nhất trong ngày.
Trong phố ăn vặt không có quá nhiều người, các chủ sạp cũng đều thổi quạt điện để giải nhiệt.
Nhưng từng gian hàng, đủ loại đồ ăn nhẹ, được bày biện rực rỡ muôn màu.