Đời Vô Tình Mang Em Đến Bên Anh

Chương 20: 20: Nước Bụi Sao




Syrena đã tìm được cho mình một bộ mới khô ráo và đẹp đẽ hơn bộ cũ rất nhiều, cô bé chọn cho mình chiếc đầm có cổ bằng thun co giãn với màu xanh lá đậm và có viền hồng xung quanh.

Cô bé con nào đó thích lắm, cứ ngắm đi ngắm lại bản thân trong gương suốt.

Cùng lúc đó Sabrina cũng đã trút bỏ được bộ áo ngủ ướt nhẹp kia của mình, cô tìm thấy trong tủ quần áo một chiếc áo thun trắng đi kèm với chân váy chữ A màu hồng, thời trang hơn cô còn khoác một chiếc áo khoác jean cũng màu hồng tệp với màu váy bên ngoài.

Hoàng hôn đã đến từ lúc nào và rời đi hẳn, chỉ còn màn đêm bắt đầu ngự trị, đêm nay không có trăng chỉ có những vì sao cứ toả sáng lấp lánh trên nền trời tối đen như mực.

Tiếng đủ loại côn trùng vang lên trong màn đêm yên ắng như một dàn đồng ca, tiếng Collins dưới lầu vang lên gọi họ xuống ăn tối, chị em cô nhanh chóng gác lại công việc đang làm và nhanh chóng xuống lầu.

***
Đã là khách, tá túc nhà người khác thì tốt nhất là không nên để người ta phật ý hay có điều gì không hài lòng về mình.

Đặc biệt là vấn đề đi trễ, hầu hết mọi người đặc biệt là người phương Tây cực ghét điều này.


Cô bỗng nhớ lại câu nói của mẹ, thế rồi một luồng cảm xúc dấy lên trong lòng cô, không biết ba mẹ ở Mỹ sao rồi?
Công việc có tiến triển như ý muốn không?
Và đặc biệt, cô bỗng dừng bước, đứng lặng trên cầu thang, ông bà ngoại lúc này ra sao, chắc họ sẽ lo lắng đến ngất đi mất khi sáng dậy thấy hai đứa cháu gái bỗng dưng biến mất?
Không một lời nhắn để lại, giường vẫn còn nguyên, hành lí vẫn để đấy duy chỉ có người là biến đi mất, cô không dám nghĩ đến tâm trạng ông bà ngoại lúc này.

Ông bà cũng lớn tuổi rồi, lâu lắm mới có hai cháu về chơi mà giờ thành ra vậy, ông bà phải ăn nói với ba mẹ hai cháu như thế nào đây nếu chẳng may họ gọi đến?
Chưa hết, còn vụ kính vỡ thì sao?
Nghĩ đến đây, cô như muốn bật khóc.

Đấy hoàn toàn là lỗi của cô, do cô không cẩn thận mà làm vỡ cửa kính, hẳn đây là thứ mà ông bà ngoại thích lắm.

Đau lòng hơn, nếu như đó là quà kỉ niệm ông tặng bà thì sao?
Hẳn ông đã phải chi một số tiền không nhỏ để làm chiếc cửa sổ bằng kính ấy, hơn nữa còn là kính màu nên tiền sẽ nhiều hơn gấp bội.

Thế mà cô lại...
Nước mắt lúc này đã chực trào ra khiến đôi mắt cô như nhoè đi, cô cứ đứng lặng nơi đó mà không biết rằng có một người vừa định bước lên thì đã dừng lại, đứng đối diện với cô, quan sát gương mặt của cô gái mười tám tuổi mình nhất mực thuơng yêu ấy.

***
Một giọng nói cất lên, dịu dàng và trầm ấm:
"Sabrina."
Cô giật mình ngước lên, qua làn nước mắt cô thấy mờ mờ bóng một chàng trai trong chiếc áo hoodie xanh dương đang đứng trước mặt mình, chàng trai ấy tiếp tục:
"Xin em đừng khóc."
"Vì...vì sao?"
Cô hỏi trong tiếng nức nở, thế rồi khi nhận ra câu hỏi ấy ngớ ngẩn đến mức nào, cô đành im lặng không nói thêm gì nữa.
***
Bữa tối ngày hôm ấy quả thực khiến chị em cô no nê, đây là bữa ăn đầu tiên của họ kể từ khi bị lạc đến đây.

Collins và Devan tuy thân là con trai nhưng nấu ăn rất được, cô bảo với họ rằng để cô giúp một tay nhưng họ từ chối, nói cô và em gái cứ ra bàn đợi đi, mọi việc họ sẽ lo tất.


Cô làm theo, ra bàn ngồi đợi.

Nhỏ em chạy ra cửa sổ và đứng đó ngắm nhìn trời đêm, tay đưa lên đếm đếm gì đó, nó đang đếm sao thì phải?
Lát sau món ăn được dọn ra, em gái cô cũng ngoan ngoãn ngồi vào bàn, nó nhìn một lượt khắp bàn ăn rồi thốt lên:
"Oa! Nhìn ngon thế, hai anh nấu hết ạ?"
Collins chỉ cười chứ không nói gì.

Mùi thức ăn toả ra thơm phức, có cá hồi sốt cà đặt ở giữa, cạnh đó là salad với màu xanh và được trang trí đẹp mắt.

Bốn chén súp được múc đều cho bốn người, Sabrina quan sát ly nước của mình, bên ngoài vẫn là cốc thuỷ tinh với hoạ tiết nổi thường thấy thế nhưng điểm đặc biệt ắt phải nói đến thứ bên trong chiếc ly: dòng nước óng ánh màu cam nhạt, nhìn sơ qua thì có vẻ giống một ly nước cam thông thường, chìm nổi trong dòng nước óng ánh ấy thay vì là những viên đá lạnh buốt thì lại là những hạt bụi li ti, lấp lánh như sao.

Cô ngạc nhiên, hỏi:
"Đây là nước gì thế hai anh?"
Collins buông chén súp đang ăn dở xuống đoạn nhìn cô rồi đánh mắt sang ly nước xong cười bảo:
"Haha, em thắc mắc cũng phải.

Anh đoán là ở nơi tụi em đến không tồn tại loại nước giống vầy đâu nhỉ? Xin trân trọng giới thiệu với em, đây là một món nước rất đặc biệt có tên gọi " Nước Bụi Sao."
"Nước bụi sao?"
Cô lặp lại, vẫn vẻ ngạc nhiên như ban đầu.


Đến lúc này Devan mới lên tiếng:
"Em thấy đấy, cái tên nói lên tất cả.

Những hạt li ti đó trông giống như bụi sao mà, đúng không?"
Cô nhìn anh rồi khẽ gật đầu, đáp nhẹ một tiếng "Dạ." Khi bốn người đã no nê rồi, họ cùng nhau dọn dẹp bát đĩa rồi sau đó là ai về phòng nấy.

***
Syrena nằm phịch ra giường rồi nhắm mắt ngủ ngay.

Cô nằm đây vẫn trằn trọc không sao ngủ được, có thể giải thích với lí do là do lạ chỗ thế nhưng khi nghe rõ tiếng trái tim mình đập từng nhịp "thịch...thịch..." liên hồi thì liệu lí do ban nãy có khả thi hay không?
Suy nghĩ miên man một hồi, cô cũng lim dim rồi chìm vào giấc mộng, khoé miệng khẽ vương một nụ cười, lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Cho dù rằng đêm nay là đêm đầu tiên cô có được niềm hạnh phúc đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.