Đời Vô Tình Mang Em Đến Bên Anh

Chương 51: 51: Ngoại Truyện 3 Con Tim Rung Động




( ĐI THEO NGÔI THỨ BA)
Kể từ lần gặp gỡ cô bé con với chiếc áo đầm hồng cùng mái tóc cột cây dừa xinh xắn ấy không hiểu sao trong lòng cậu bé Devan bỗng dưng dấy lên một cảm xúc mới lạ.

Dẫu biết yêu ở tuổi này là quá nhỏ và không thích hợp thế nhưng nếu cứ để trong lòng thì ai mà biết được nhỉ?
Thế nhưng buồn cười làm sao, cảm xúc của con nít thì giấu sao cho được?
***
Chỉ chưa đầy một tuần, cả nhà đã nhận thấy cậu con trai út có điều gì đó bất thường, cứ ngồi tương tư, nhìn ra ngoài cửa sổ và thỉnh thoảng lại mỉm cười nhẹ, xem chừng hạnh phúc lắm.

Cả nhà khi thấy được con trai như vậy thì hoảng loạn cả lên, mẹ lén theo dõi những ngày tiếp theo thì thấy những triệu chứng vẫn cứ tiếp diễn y như thế, thiếu điều còn nặng hơn.

Thế là ngày hôm ấy, ba thành viên của nhà họp mặt.
"Nó bị sao ấy nhỉ?"
Collins lên tiếng.
"Này! Nói nhỏ thôi không em con nghe thấy đấy."
Mẹ nhắc.
"Anh không chắc là nó có tâm trạng để nghe chúng ta đâu em ạ."
Ba nói.

Mẹ lườm ba một phát.

Cả nhà lại len lén quan sát cậu con trai từ trong nhà bếp.
"Nó lại thế nữa kìa.

Chúa ơi!"
Ba la lên.

***
Devan đang ngồi trên bệ cửa sổ, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài trời, ra những tia nắng vàng dịu nhẹ, thỉnh thoảng lại đưa tay mơn man lên kính cửa sổ.
"Anh có thôi đi không? Em nghĩ có lẽ con đang bị trầm cảm."
Mẹ nói làm ba và Collins quay sang, ngạc nhiên.

Ba từ tốn nói:
"Em à, theo chuyên môn của anh thì anh nghĩ đây không phải trầm cảm như em nói đâu, bạn anh có con từng bị trầm cảm.

Nó khác với như vầy đó em."
"Thế theo anh trầm cảm là như thế nào?"
"Trầm cảm là buồn bã, chán ăn, tâm trạng lúc nào cũng u sầu, có khi còn sụt cân nữa.

Mà em nhìn con mình coi, nó vẫn ăn uống bình thường mà."
Mẹ gật gù.
"Anh nói cũng đúng nhưng trước đây nó có như vầy đâu.


Tự nhiên bây giờ lại như thế, thật kỳ lạ."
***
"Hay nó biết yêu rồi hả ba mẹ?"
Collins lúc này mới lên tiếng, mọi ánh mắt lại đổ dồn vào cậu bé.

Mẹ lắc đầu, cười.
"Con hài hước quá đấy Collins, em con mới có tám tuổi, yêu đương gì tầm này? Thật là một ý nghĩ độc đáo."
"Mẹ con nói đúng đó Collins, điều đó là không thể."
Ba đồng tình.

Collins nghe thế thì ức lắm, cậu bé nhảy dựng lên.
"Mẹ cứ nói nó trầm cảm, sao mà trầm cảm cho được.

Henry bạn con cũng bị trầm cảm, mặt mũi lúc nào cũng như ngày mưa buồn ảm đạm còn trong khi Devan nó đâu có như thế.

Nó biết yêu chắc luôn."
Collins khoanh hai tay trước ngực.

Mẹ hỏi cậu bé:
"Mà yêu ai mới được?"
Collins ngập ngừng, lát sau nhớ ra cậu bé nói:
"Cô bé mình gặp hai năm trước ấy."
Ba và mẹ nghe xong thì ngớ người ra.

Quả đúng thật.

***
Hai năm về trước là lúc Devan sáu tuổi, cả nhà họ đã có một cuộc gặp gỡ hết sức đặc biệt với cô bé con mặc áo đầm hồng, tóc cột cây dừa và đến từ thế giới khác: "Thế giới bên kia tủ quần áo."
"Không lý nào..."
Ba bụm miệng.
"Chúa ơi! Em hoàn toàn không nghĩ đến.

Không tin nổi! Không lẽ..."
Mẹ lắp bắp.

Lúc ấy cô nhớ là mình và chồng đã cùng nhau đưa cô bé về nhà thế nhưng khi họ chỉ dừng lại ở cây thông to lớn gần đó, phần còn lại là cô bé tự đi.

Họ không đi cùng nên không biết.
"Cô bé đó tên gì nhỉ? Collins con biết không?"
Ba hỏi.


Collins giật mình rồi đảo mắt một vòng xong đáp lại:
"Sabrina.

Đúng rồi, là Sabrina vì con nhớ lúc đó Devan còn khen tên cô bé dễ thương nữa."
***
Năm tháng qua đi, chiếc tủ áo vẫn còn đó, vẫn nằm im lìm trên gác mái.

Căn biệt thự to lớn và cổ kính này chỉ có hai ông bà già cả sống với nhau, họ đang rất mong đợi đến kỳ nghỉ hè vì khi đó hai đứa cháu gái sẽ bay từ Mỹ sang và ở chơi với họ đến hết kì nghỉ.

Sáu giờ sáng, mùi trứng omlette, thịt xông khói phả ra khắp ngôi biệt thự, ông ngoại đang ngồi trước nhà, nhấp nháp ly cafe buổi sớm.
"Thức ăn đây ông.

Coi chừng nóng nhé."
Bà ngoại bưng đĩa thức ăn từ trong nhà ra, trong đó có trứng, thịt xông khói, hai lát bánh mì thơm lừng, một lọ mứt nhỏ xinh xinh.

Ông ngoại quay sang, nói:
"Chi cho cực bà vậy.

Cứ để đó lát tôi tự làm được."
"Nói bậy bạ gì đó.

Bây giờ còn có hai người già với nhau, tôi không chăm sóc ông thì ai chăm?"
"Biết rồi biết rồi.

Cảm ơn bà nhé."
Rồi đón lấy dĩa thức ăn từ vợ, đặt xuống chiếc bàn xếp nhỏ, ông nhìn trái phải như tìm kiếm gì đó, rồi ông hỏi:
"Thế bà không ăn à?"
"Tôi định lát ăn sau."
"Mèn đét ơi.

Lát bà ăn thì bây giờ tôi ăn trước còn nghĩa lý gì nữa? Ăn một mình buồn lắm, thôi bà dọn lên đây ngồi ăn với tôi đi."
***
"Nhưng tôi không đói."
"Thì dọn lên thôi rồi ngồi uống cafe cũng được."
Chẳng biết cãi lại thế nào, bà ngoại đành bước vào trong, dọn ra một phần nữa.

Ở ngoài đây, ông ngoại đã nhanh tay lấy sẵn ghế cho bà, đoạn pha cho bà một ly cafe sữa, màu nâu của cafe dưới nắng sớm hoá thành một màu đẹp mắt.
"Tôi lấy ghế sẵn cho bà rồi đây.

Đưa đây tôi để xuống cho."

Ông đỡ lấy phần ăn một cách khéo léo rồi đặt xuống bàn, bà ngồi xuống cạnh ông.

Ông đưa bà ly cafe, nói:
"Tôi pha cho bà đây.

Bà thích uống cafe sữa nhỉ?"
Bà mỉm cười và đón lấy ly cafe, khuấy lên rồi nhấp vài ngụm.
"Thấy chưa? Tôi nói ăn hai người vui hơn mà."
Ông cười.
***
"Chẳng qua là ông kiếm cớ để không phải ăn một mình thôi chứ gì?"
Bị "bắt quả tang" ông cười tươi rồi vòng một tay qua vai bà.

Hai người già ngồi im lặng dưới bầu trời buổi sáng nước Anh.
"Sáng nay thấy được chút nắng ông nhỉ?"
Bà mở lời.
"Ừm, chứ mấy ngày kia âm u ảm đạm làm tôi thấy nản quá."
Ông đáp.
"Thế khi nào vợ chồng nó với hai đứa con về thế?"
Lần này là đến lượt ông hỏi.
"Tôi mới gọi điện cho nó, nó nói là hai tuần nữa đấy ông.

Vì hiện giờ đứa lớn đang thi.

Khi nào thi xong là cả nhà bay về liền."
"Tôi mong gặp hai đứa nó quá.

Chắc lớn lắm rồi bà nhỉ?"
***
Devan giờ đây đã là chàng trai trưởng thành hai mươi ba tuổi, Collins thì hai mươi lăm.

Thời gian cứ thế qua đi, trong lòng anh vẫn in đậm bóng hình cô gái bé nhỏ với chiếc áo đầm hồng năm nào, không sao phai mờ được.
Tâm trí anh lúc nào cũng để về cô bé đó, nhiều lúc anh cố gắng xua nó đi nhưng được vài hôm lại đâu vào đó.

Bất lực, anh đành để cô bé đó chiếm trọn tâm trí mình.

***
Thời gian đó anh rất thích đọc thơ, đặc biệt là thơ Puskin thế nhưng vì không giỏi văn cho nên có nặn nát óc cũng không sao làm được một bài thơ hoàn chỉnh thế là anh đành mượn thơ của Puskin để nói thay con tim mình.
Anh nhớ hôm trước có hỏi mẹ về cô bé năm xưa và ba mẹ đã đưa cô bé về nhà như thế nào.

Mẹ đã kể lại cho anh toàn bộ sự việc.

***
Đêm đó, đợi cả nhà ngủ say anh thức dậy, thay đồ rồi bước ra khỏi nhà.

Ở đây phần lớn là mùa đông, đặc biệt khi đêm xuống sẽ lạnh đến thấu da thịt.
Chân anh bước đi trên tuyết lạnh, bước đi phăm phăm trong đêm tối cùng với tiếng gió của buổi đêm.


Khi đến được cây thông to lớn mà mẹ đã kể anh chần chừ một lúc.

Liệu đây có phải là khôn ngoan hay không?
Có phải là liều lĩnh gan dạ không hay ngược lại là ngu ngốc, là tự đẩy mình vào nguy hiểm?
***
Suy nghĩ vài phút, anh bước tiếp, tiến về phía trước.

Thỉnh thoảng lại quay ra phía sau thế nhưng trong đêm tối này chỉ có duy nhất mình anh mà thôi.

Một mình anh liều lĩnh, gan dạ trong khu rừng đêm đầy lạnh lẽo.

***
Càng tiến về phía trước cây cối càng chằng chịt hơn khiến anh có phần nào khó khăn, dùng tay gạt lá cây ra để thấy được lối đi cuối cùng do bất cẩn anh vấp vào một gốc cây gần đó và té nhào ra phía trước.
Anh nghe tiếng "uỵch" nặng nề vang lên, anh ngửi được mùi gỗ sồi thoang thoảng.

Anh hoảng hốt đứng dậy thấy mình đang ở trong một không gian kín, bị bao phủ bởi bóng tối và mùi gỗ sồi.

Anh loạng choạng tìm đường thoát ra thì bỗng tay chạm vào cái gì đó khiến nó bật mở ra và lại một lần nữa anh té nhào ra phía trước, ngã sõng soài trên nền đất lạnh lẽo.
***
Đau quá.
Devan đứng dậy, xoa xoa hai cánh tay đoạn quan sát xung quanh.

Chúa ơi! Đây là đâu?
Thật kì diệu.

Anh đang đứng trong một không gian khác hẳn, không còn những cây thông cao lớn hay mùa đông lạnh lẽo mà thay vào đó là một căn phòng khá nhỏ, nền đất, cửa sổ băng kính với ánh trăng mờ ảo từ bên ngoài hắt vào.
Không lẽ chiếc tủ này...Devan quay phắt lại, anh tiến đến và đặt tay lên thân tủ.

Quả là phép màu.

***
Nhìn qua thì thấy chỉ là một chiếc tủ áo bình thường mà không ngờ lại là cánh cổng dẫn đến hai thế giới song song nhau.

Trong đầu anh bỗng nảy ra một ý tưởng, anh cầm lấy một mảnh gỗ bị văng ra trên nền đất, khắc nhè nhẹ lên thân tủ.

Thỉnh thoảng lại quay ra phía sau vì nếu anh bị ai đó phát hiện ở đây thì sẽ không hay chút nào.
Không biết thời gian là bao lâu nhưng lát sau có chàng trai đặt mảnh gỗ về chỗ cũ, tay gạt đi mồ hôi trên trán, ngắm nghía thành quả của mình.

***
Trên thân tủ giờ đây đã xuất hiện bốn dòng thơ của Puskin.
"Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau.
22/1.

Mượn thơ của Puskin.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.