Ngày hôm nay trôi qua đặc biệt trời yên biển lặng.
Nếu không tính đến trò hề nhỏ vào buổi chiều.
Sau khi Thiên Huỳnh nói với Thời Lục “Nếu nhàn rỗi không có việc gì làm thì chẳng thà chạy 3000 mét” thì tiết thứ ba buổi chiều đúng lúc học thể dục.
Mà vừa khéo ở chỗ, trong bài kiểm tra thể chất hôm nay, giáo viên yêu cầu nữ sinh chạy 800 mét còn nam sinh chạy 1500 mét, đồng thời sắp xếp một người đứng ở vạch đích để ghi chép lại thành tích.
Vốn dĩ Thời Lục không tham gia vào loại hoạt động này. Đầu năm, lúc vừa khai giảng, Thời Tư Niên đã đưa cho cậu giấy chứng nhận ca bệnh. Từ đó về sau, Thời Lục nhất quyết không tham gia bất kỳ tiết thể dục hay hoạt động đòi hỏi phải vận động mạnh nào.
Mỗi khi vào giờ học thể dục, dưới sự đốc thúc của giáo viên, ai cũng bừng bừng khí thế chơi bóng hoặc chạy bộ đến mức mồ hôi nhễ nhại. Trong khi đó, cậu cứ ung dung ngồi một chỗ vừa uống sữa chua vừa reo hò cổ vũ cho bọn Ninh Trữ.
Vừa nghe nói hôm nay kiểm tra chạy bộ, vị đại thiếu gia này nhắm thấy cơ hội thì liền bắt đầu biểu diễn, cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, không chút do dự đi về phía vạch xuất phát.
“Đừng cản tôi, hôm nay tôi nhất định sẽ chạy 3000 mét cho cậu ấy thấy.”
“Chẳng sợ chết vì kiệt sức, chết vì khát, chết vì nóng ở trên đường chạy, tôi cũng phải chạy cho xong 3000 mét này.”
Thiên Huỳnh: “……”
Đám người Ninh Trữ vội vàng chạy lại kéo cậu trở về, tỏ vẻ cậu chớ kích động.
“Cậu chủ à, cậu bình tĩnh chút đi.”
“Không đáng, không đáng.”
“Quan trọng nhất là nóng vội ảnh hưởng xấu đến cơ thể.”
“Không phải! Cơ thể tôi không có giá trị gì cả!”
“……”
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhận ra Thời Lục đang làm nũng. Bọn họ buông tay ra cùng một lúc, vẻ mặt như thể “Cậu thích thì đi nhanh, không đi thì mau cút”.
Gương mặt của Thời Lục đơ ra, có chút xấu hổ khi lỡ đâm lao mà không muốn theo lao. Điều kỳ quái là Thiên Huỳnh lại đứng ở kia nhìn cậu lăn qua lộn lại bằng con mắt thờ ơ suốt cả quá trình.
Dưới ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của cậu, sau ba giây im lặng, Thiên Huỳnh bất lực vỗ trán, bước tới kéo cậu quay về.
“Thân thể của cậu quý giá nhất, đừng nháo nữa.”
Thời Lục mở miệng là nói lời khó nghe nhưng cơ thể lại rất ngoan. Sau khi ngoan ngoãn bị Thiên Huỳnh kéo đi, cậu chỉ trích cô với vẻ tức giận.
“Chỉ sợ là trong lòng cậu, tớ còn chẳng đáng một đồng! Điều đầu tiên cậu làm vậy mà không phải là đi lên ngăn tớ lại! Cậu muốn tớ chạy hết 3000 mét, muốn tớ kiệt sức ở đó luôn chứ gì!”
“……”
Thiên Huỳnh hít một hơi thật sâu, im lặng, đôi mắt đen trắng rõ ràng cứ nhìn chằm chằm cậu, không hề nhúc nhích.
Khí thế kiêu ngạo của Thời Lục dần suy yếu, một lát sau thì biến mất không thấy tăm hơi. Cậu thì thầm: “Gì chứ, sao đột nhiên cậu lại im lặng.”
Thiên Huỳnh phun ra bốn chữ: “Cạn lời nghẹn họng.”
“… Ai bảo hôm nay cậu đối xử tệ với tớ như vậy.” Thời Lục không chịu thua thiệt chút nào. Cậu hận không thể được Thiên Huỳnh nâng trong lòng bàn tay mọi lúc mọi nơi. Lúc trước khi ở trấn Vân, cậu còn cố ý che giấu cảm xúc ấy nhưng bây giờ đã kéo cô về cạnh mình rồi ngày càng được đằng chân lân đằng đầu.
“Vậy lần sau tớ không như vậy nữa.” Thiên Huỳnh rất dễ tính. Mặc kệ lúc nãy cậu vô cớ gây rối thì cô vẫn thoải mái cam đoan.
Điều này khiến cho Thời Lục lần đầu tiên cảm thấy hơi xấu hổ. Cậu níu góc áo Thiên Huỳnh, hiếm lắm mới nhận sai: “Sau này tớ cũng sẽ không như vậy nữa.”
Người vừa ngang ngược không coi ai ra gì nay như con mèo được vuốt lông, chủ động nhìn lại bản thân rồi thừa nhận lỗi lầm của mình
Hành động này khiến đám Ninh Trữ đứng cạnh nhìn nãy giờ phải sốc. Bọn họ hoàn toàn không ngờ một Thời Lục bá đạo lại có một mặt như vậy. Cả đám đồng loạt xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà rồi ào ào tránh ra chỗ khác, không thể nhìn tiếp.
Tan học thì trời đã sẩm tối. Thiên Huỳnh về nhà cùng Thời Lục như thường lệ.
Ăn tối xong, Thời Lục lại kéo cô đi chơi game. Lần này Thiên Huỳnh đã học được cách phóng nước trong game mà không để lại dấu vết. Cậu chủ nhỏ vô cùng sung sướng, hài lòng kéo cô đến thư phòng làm bài tập về nhà.
Đồng hồ điểm đến 10 giờ đêm, ông quản gia bưng hai phần rượu gạo nếp và bánh trôi lên, đốc thúc bọn họ ăn xong bữa khuya rồi về phòng ngủ.
Đầu bếp trong nhà làm đồ ngọt rất ngon. Thiên Huỳnh ăn xong một chén vẫn chưa đã thèm, liếm liếm môi. Thời Lục vừa mắng cô ham ăn vừa múc bánh trôi nhỏ trong chén mình chuyển sang cho cô.
“Ăn nữa đi, đừng để đến lúc chú Thiên về lại bảo tớ nuôi cậu gầy đi.”
Vì lời bâng quơ này của Thời Lục mà buổi tối Thiên Huỳnh về phòng mất ngủ, trằn trọc mãi không chợp mắt được.
Ngoài cửa sổ tối đen như mực. Thời Lục nói đúng, trong thành phố không có sao, ngay cả ánh trăng cũng nhạt nhòa, sau khi tắt đèn thì xung quanh chỉ còn bóng tối.
Không giống như ở trên núi, lúc này mà nhìn ra ngoài từ cửa sổ thì vẫn có thể thấy ánh trăng sáng ngời.
Cô nhắm mắt lại, tâm trí chỉ toàn là căn nhà nhỏ được núi bao quanh, thường xuyên có một bóng lưng hơi gù bận bịu trước hiên nhà.
Sống mũi Thiên Huỳnh cay cay.
Cô hơi nhớ ba mình.
Giờ này chắc là ông ấy vẫn chưa ngủ, có lẽ đang ở tầng 1 hoặc dọn dẹp phòng một lúc rồi mới nghỉ ngơi. Thiên Huỳnh mải nghĩ vu vơ, đột nhiên xoay người ngồi dậy khỏi giường, bật đèn lên.
Có một chiếc điện thoại ở trong ngăn bàn, là cái mà Thời Lục đưa cho cô hôm bữa nhưng cô chưa từng sử dụng. Chiếc điện thoại nắp gập cũ của cô bị Thời Lục giữ vì nó không khởi động được.
Có sim điện thoại cũ của cô trong đó, Thiên Huỳnh ngồi một lúc nghiên cứu cách sử dụng. Điện thoại mới có màu trắng, vuông vức, có thể trực tiếp click vào biểu tượng trên màn hình, phía dưới có một nút bấm tròn, phía sau có hình quả táo bị cắn mất một phần.
Cô biết thương hiệu này rất đắt tiền. Lúc trước có một đàn anh học lớp 12 ở trường cũ sử dụng hãng điện thoại này và được mọi người hâm mộ suốt một khoảng thời gian dài.
Thiên Huỳnh tìm thấy biểu tượng gọi điện theo bản năng, click vào nó, quả nhiên tên của Thiên Chính Dân xuất hiện trên màn hình ngay lập tức.
Người đầu tiên trong danh bạ là Thời Lục. Hôm đó cậu mày mò cho cô một lúc lâu, có lẽ là để cài tên mình lên vị trí thứ nhất.
Thiên Huỳnh lướt qua cậu, trực tiếp nhấp vào tên Thiên Chính Dân, chờ quay số.
Đầu bên kia được kết nối gần như ngay lập tức, giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
Thật ra hai người từng nói chuyện điện thoại hôm đầu tiên đến đây, nhưng không hiểu tại sao vào khoảnh khắc Thiên Huỳnh nghe thấy giọng nói của ông, mũi cô bỗng chua xót.
“A Thiên?”
“Ba ơi…”
“Sao đến giờ này rồi mà còn chưa ngủ?” Hoàn cảnh phía bên kia rất yên tĩnh. Trấn Vân vốn thanh bình như vậy, nhất là về đêm, giọng nói dịu dàng trầm thấp truyền rõ ngay bên tai.
Thiên Huỳnh cúi đầu, ngón tay vô thức gãi gãi lên bàn, “Không ngủ được.”
“Có phải nhớ nhà không.”
“Vâng.”
“Còn một tháng nữa là đến Nguyên Đán, đợi lúc đó con về, ba sẽ làm một bàn thức ăn ngon cho con.”
“Thời gian đi quá lâu, con về ăn Tết xong rồi lại phải đi.”
“Cũng đúng.” Bên kia vang lên tiếng thở dài, sau đó ông dò hỏi quan tâm.
“Ở đó có tốt không? Trường học, chỗ ở, cơm nước,… Có cái nào con không quen không?”
“Đều rất tốt. Bạn học trong trường rất thân thiện, giáo viên giảng bài rất hay, trường vừa lớn vừa đẹp, chỗ ở cũng tốt, ngày nào cũng có đầu bếp trong nhà đến nấu cơm,…”
Thiên Huỳnh kể lần lượt từng cái cho ông nghe, hầu như không có điểm xấu. Ở một khía cạnh nào đó thì nơi đây tốt hơn rất nhiều so với trấn Vân.
Nhưng cô luôn nhớ về thị trấn nhỏ thiếu thốn đủ bề ấy.
Đó là nơi cô lớn lên.
……
Hai người lải nhải hơn nửa đêm, cuối cùng tận 12 giờ, Thiên Chính Dân phải giục Thiên Huỳnh đi ngủ.
Tâm trạng của cô đã lắng xuống, nỗi nhớ nhà cũng vơi đi nhiều.
Thiên Huỳnh vâng lời. Sau khi cúp máy, cô cất điện thoại vào ngăn bàn như cũ. Nằm cạnh nó là một cuốn sổ ghi chép còn mới toanh, bìa in những đám mây hồng nhạt và bao ngôi sao lấp lánh.
Cô nghĩ nghĩ rồi lấy cuốn sổ ra.
Thiên Huỳnh mở trang đầu tiên, đặt những nét bút cân đối viết ngày tháng lên đó.
Cô vừa định dừng bút thì chững lại, tay để đó chừng vài giây.
Một lần nữa, Thiên Huỳnh cúi đầu, nghiêm túc viết ra điều ước thứ nhất.
1, Thường xuyên kết bạn.
2, Học thật tốt.
3, Cố gắng sánh vai với Lộc Lộc.
Cô viết xong dấu chấm tròn cuối cùng, gấp sổ lại, tắt đèn đi ngủ một cách hài lòng.
Thoáng chốc mà một tuần đã trôi qua.
Thời Lục hỏi cô có muốn đi đâu vào hai ngày nghỉ thứ Bảy, Chủ nhật không.
Nào là vườn bách thú, công viên giải trí hay các điểm tham quan triển lãm,… Thời Lục liệt kê rất nhiều nơi trong khi Thiên Huỳnh đầy hoang mang.
“Hả… vậy đi đâu cũng được.”
Vì vậy, trong tiết tự học cuối cùng sau buổi học thứ Sáu, cậu ấm nhỏ nhà họ Thời ngồi yên vào chỗ, tự tay nghiêm túc vạch ra lịch trình, lần lượt là kế hoạch A, kế hoạch B và kế hoạch C.
Ninh Trữ thấy trên tờ giấy có giới thiệu chi tiết đặc sắc ở từng nơi, còn được ký hiệu bằng hoa văn sống động. Kế hoạch A là buổi sáng đi dạo vườn bách thú, kế bên có hình vẽ chibi dễ thương của các loài động vật ở trong một vườn lớn, cạnh đó còn tô vẽ mấy ngọn núi nhỏ.
Tiếp theo là một mũi tên xoay tròn nhỏ hướng vào chỗ sắp xếp nhà hàng ăn trưa, cửa hàng nổi tiếng trên mạng với chủ đề hoạt hình giả tưởng,… Cửa hàng đó cũng được vẽ lại rất sinh động với đèn mặt trăng và vô số nhân vật hoạt hình.
Cách nhà hàng không xa là viện bảo tàng khoa học kỹ thuật. Buổi chiều sẽ tiện đường ghé qua xem triển lãm. Thậm chí Thời Lục còn vẽ luôn cái viện bảo tàng khoa học kỹ thuật cho cô, chỉ thiếu nước phục chế lại toàn bộ buổi triển lãm.
Cuối cùng đã đến lúc về nhà, kết thúc một ngày tốt đẹp.
Chà, hai nhân vật chibi tay trong tay hướng về ngôi nhà ấm áp của họ.
Chỉ một vài nét vẽ ít ỏi đã dễ dàng phác họa nét đặc sắc của từng nơi, còn hấp dẫn hơn cả ảnh chụp trực tiếp. Đây là lần đầu tiên Ninh Trữ phát hiện tài năng vẽ tranh của Thời Lục cũng có thể áp dụng vào khía cạnh này. Lần đầu cậu ấm nhỏ nhà họ Thời đặt bút vẽ sau hai năm lại chỉ vì lên kế hoạch vui chơi vào cuối tuần.
Không biết những người sẵn sàng vung số tiền khổng lồ để xin cậu ấy vẽ trong triển lãm tranh năm đó mà biết chuyện này thì sẽ nghĩ gì nhỉ.
Trong lòng Ninh Trữ có hàng vạn lời chửi tục muốn thốt ra nhưng cuối cùng chỉ có thể nhìn Thời Lục tung tăng phấn khích cầm mấy tờ kế hoạch này đi qua nửa phòng học để tìm Thiên Huỳnh.
“……”
Con trai lớn không giữ được nữa.
Thiên Huỳnh cũng rất ngạc nhiên khi thấy bản kế hoạch. Cô không ngờ Thời Lục sẽ vẽ từng địa điểm một cách tỉ mỉ như vậy. Cậu vẽ rất đẹp, cho dù cô không hiểu gì về nghệ thuật nhưng cũng mơ hồ cảm thấy việc vẽ những thứ nhỏ bé này như đang phí phạm tài năng của cậu vậy
Cuối cùng, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, hai người chọn phương án C – đến thủy cung ngắm cá heo và chơi vòng quay khổng lồ.
Thật ra Thiên Huỳnh không thấy có chỗ nào cô vô cùng muốn đi, chẳng qua Thời Lục vẽ cá heo và đường hầm nước xanh thẳm rất rung động lòng người. Cảnh đêm trên đu quay còn khiến cô nhớ đến những vì sao ở trấn Vân.
Sau khi đưa ra quyết định, Thời Lục tiện tay ném bản kế hoạch cho cô rồi trở về chỗ ngồi.
Thiên Huỳnh cẩn thận cất tất cả các bản kế hoạch vào cặp mình.
Hình vẽ ở trên quá đẹp, vứt đi thì tiếc lắm.
Hai người lên kế hoạch rất kỹ, thậm chí đã đặt báo thức lúc 8 giờ sáng thứ Bảy. Thiên Huỳnh và Thời Lục thức dậy đúng giờ và ăn cơm dưới lầu.
Có lẽ vì nhận ra tâm trạng hôm nay của họ rất tốt nên khi quản gia bưng đĩa thức ăn cuối cùng là chân giò hun khói thì ông mỉm cười hỏi.
“Hôm nay cậu chủ có dự định gì sao?”
“Cháu đưa A Thiên đến thủy cung chơi.” Thời Lục đang ăn sandwich, cắn một miếng rồi trả lời, ánh mắt tràn đầy niềm vui sướng.
Nụ cười bên môi ông quản gia càng tươi tắn hơn. Ông săn sóc hỏi: “Có cần tài xế không?”
Thời Lục suy nghĩ một chút rồi nhìn Thiên Huỳnh: “Hôm nay tớ dẫn cậu ra ngoài bằng tàu điện ngầm nhé? Vườn bách thú cách đây không xa lắm, có lẽ qua vài trạm dừng là đến.”
Thiên Huỳnh chưa từng được ngồi trên tàu điện ngầm nên cô đồng ý không chút do dự.
“Được rồi, vậy chúng ta đi bằng tàu điện ngầm.”
Phòng ăn ngập tràn không khí vui vẻ hòa thuận. Ánh nắng ban mai rực rỡ vương trên cửa sổ sát mặt sàn, mạ một tầng vàng kim lên toàn bộ bức tranh bên trong.
Chàng trai cô gái ngồi đối diện nhau ăn bữa sáng, quản gia cười tủm tỉm đứng một bên. Bữa sáng trên bàn rất hấp dẫn, hình ảnh tươi sáng đẹp đẽ.
Đây là cảnh tượng đầu tiên Thời Tư Niên nhìn thấy khi vừa về.
Không hiểu sao hôm nay không có ai trong nhà nghe thấy tiếng xe ô tô. Lúc ông đẩy cửa vào cũng không gây ra âm thanh quá lớn nên không ai chú ý cả, cho đến khi cô gái mặc bộ váy thục nữ đứng cạnh Thời Tư Niên không kìm nổi kêu lên.
“Anh Thời Lục.”
Mọi người trong phòng ăn đồng loạt dừng mọi động tác, ngoảnh lại nhìn. Thời Lục thấy rõ dáng vẻ của người kia thì nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
“Từ Uyển Du, sao cô lại đến đây?”
“Hôm nay em được nghỉ nên đến đây chơi với chú Thời.” Cô gái kia bị giọng điệu bực bội của Thời Lục dọa sợ, cơ thể bất giác nép vào Thời Tư Niên, không chút tự tin.
“Hôm nay Uyển Du đến công ty với ba con bé, nó muốn đến nhà chơi nên ba tiện thể dẫn con bé về đây.” Thời Tư Niên đứng một bên thản nhiên giải thích. Thời Lục không quan tâm, cậu tiếp tục cúi đầu ăn bữa sáng.
“Vậy ông đi chơi với nó đi.”
“Bác Từ, làm thêm một phần bữa sáng đi, Uyển Du vẫn chưa ăn.”
“Vâng, tiên sinh.” Lão quản gia khom người trả lời.
“Cháu ngồi vào đi, chú lên lầu thay đồ trước.” Thời Tư Niên nói với cô gái bên cạnh. Cô ta lén nhìn trộm Thời Lục, gật đầu đáp lại.
Rất nhanh bữa sáng đã được bưng lên. Thời Tư Niên cũng khuất bóng trên tầng, trong phòng ăn chỉ còn lại mấy đứa nhóc choai choai nên bầu không khí thoải mái hơn nhiều.
“Anh Thời Lục, anh không giới thiệu bọn em với nhau sao?” Từ Uyển Du ngồi bên cạnh Thiên Huỳnh, dáng lưng thẳng tắp. Hình như cô từng học vũ đạo.
Sau khi cô gái kia lên tiếng, Thời Lục vốn chẳng định quan tâm nhưng thấy ánh mắt hơi tò mò của Thiên Huỳnh ở phía đối diện, cậu cố kìm xuống cảm giác mất kiên nhẫn, tùy tiện chỉ chỉ.
“Từ Uyển Du – con gái một họ hàng xa của nhà tớ.” Cậu giới thiệu xong bên này thì nhìn sang Thiên Huỳnh, giọng điệu thay đổi.
“Thiên Huỳnh – chủ nhân thứ hai của ngôi nhà này.”
Từ Uyển Du: “……”
Thiên Huỳnh: “……”
Vì lời giới thiệu mở đầu này của Thời Lục, bầu không khí tại bàn ăn yên tĩnh lạ thường, cho đến khi Thời Tư Niên thay xong bộ quần áo đơn giản, bước xuống lầu.
Ngay cả khi người đàn ông bước xuống cầu thang cũng toát lên vẻ uy nghiêm. Bộ quần áo mềm mại ở nhà cũng không thể giảm bớt vài phần khí chất ấy.
Đôi mắt ông thoáng lướt qua bàn ăn, cuối cùng dừng lại ở Thời Lục. Ông hỏi như thể thuận miệng.
“Nghe quản gia nói, lát nữa hai đứa sẽ đến thủy cung chơi?”
“Không phải lát nữa.” Thời Lục và Thiên Huỳnh đã ăn gần hết bữa sáng trước mặt.
“Mà là bây giờ luôn.”
Thời Lục không đợi ba mình nói gì đã lập tức kéo ghế ra đứng dậy, nói với Thiên Huỳnh: “Đi nào, bây giờ chúng ta xuất phát luôn.”
“Đưa Uyển Du đi cùng hai đứa.” Giọng điệu của Thời Tư Niên bình thản, đầy vẻ ra lệnh.
“Con bé ở nhà một mình cũng buồn chán, đưa con bé đến thủy cung chơi cùng đi.”
“Đúng thế, anh Thời Lục, em cố ý đến đây tìm anh chơi mà.” Từ Uyển Du giương ánh mắt tha thiết nhìn Thời Lục, giọng nói có chút đáng thương.
“Em không muốn ở nhà một mình, cho em đi chơi với hai người đi.”
Thời Lục không nhúc nhích, chỉ nhìn Thời Tư Niên với ánh mắt bình tĩnh. Sau khi quay lại nhìn Từ Uyển Du, ước chừng hai giây trôi qua, cậu kéo ghế ra, ngồi xuống vô cùng dứt khoát.