Thời Lục trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hai người vẫn đi vào toilet, cởi hết những món đồ kỳ quái trên người xuống, khôi phục bình thường rồi mới chính thức đi vào triển lãm tranh.
Thời Lục vẫn không cởi mũ. Cậu đội mũ lưỡi trai, trên người mặc áo thun trắng, quần dài, là một bộ trang phục rất bình thường.
Có rất nhiều người đến xem triển lãm, bên phải lối vào có một tấm bảng hình vuông thấp, trên đó ghi là triển lãm cá nhân của Kỳ Sơn, mặt sau có dòng chữ nhỏ hơn viết về chủ đề triển lãm tranh lần này: Tình yêu, tự do.
Trong phòng triển lãm, trên vách tường bốn phía treo đủ kiểu dáng tác phẩm, khác hẳn với phong cách của Thời Lục. Mỗi bức tranh ở đây đều có bút vẽ điềm đạm và tinh tế, rất dễ phân biệt.
Ánh mắt Thiên Huỳnh đảo qua vài bức ảnh, đại đa số đều là cảnh, thỉnh thoảng lại có mấy bức vẽ con người, còn có một số tác phẩm tự do, bên cạnh bức tranh đều có mấy dòng chữ giới thiệu đơn giản, là tên họa sĩ và thời gian sáng tác.
Mọi người dừng lại trước các bức tranh, cúi đầu nhỏ giọng bình luận. Thời Lục cũng xem tranh rất chậm, tầm mắt dường như rất chăm chú xem mỗi bức tranh.
Xung quanh kẻ đến người đi, cậu đặt mình trong đó lại tựa như không để ý.
Từ ánh mắt cậu, Thiên Huỳnh lại thấy được sự yêu thích nhiệt tình.
Hai người đi dạo khoảng nửa tiếng đồng hồ, xem xong bên ngoài thì tiến vào bên trong. Trong đại sảnh có rất nhiều người, đây là khu vực chính của buổi triển lãm, mấy bức tranh phía trước căn bản không thể chen vào xem được, chỉ có thể đứng dựa vào cạnh tường để xem.
Chỗ đó treo một khung tranh, ánh đèn trên trần màu cam nhẹ chiếu xuống, có vẻ rất yên tĩnh.
Trước bức tranh có vài người đứng quan sát.
Đến khi lại gần mới phát hiện bức tranh này khác hẳn những bức khác.
Rõ ràng là bút pháp thuộc về một người, phong cách lại tùy ý hơn, màu sắc tươi tắn, đường nét hoang dã. Rõ ràng chỉ là một bức tranh cảnh thu yên tĩnh lại có thể vẽ ra dáng vẻ núi đồi cuồng nhiệt như thế.
“Ai? Bức tranh này là của ai thế? Rõ ràng không phải của thầy Trương Kỳ Sơn.”
“Còn khá đẹp nữa, hẳn cũng không phải người tầm thường.”
“Đây có tên tác giả này.” Người đang nói nọ tới sát tên tác giả bên cạnh rồi liếc mắt nhìn, chậm rãi đọc thành tiếng: “Thời Lục.”
“Tôi nhớ rồi, đây là vị học trò của thầy Trương Kỳ Sơn mà.”
“Đúng đúng, không sai, mấy năm trước còn làm cả triển lãm tranh, nhưng hình như lâu rồi không có tin tức gì của cậu ta.”
Thiên Huỳnh đứng sau lưng mấy người đang thảo luận. Lời nói bọn họ truyền đi rất rõ ràng, cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Thời Lục. Nam sinh chìm trong bóng tối, mắt cụp xuống không có biểu tình.
Cô đang do dự muốn hỏi cậu có rời đi hay không, đằng trước bỗng nhiên náo động. Trương Kỳ Sơn xuất hiện cách đó không xa, đang nói chuyện chào hỏi với người ta, bên cạnh còn có mấy nhà báo phóng viên giơ camera chụp ảnh.
Đó là một ông lão chừng 60 tuổi, mặc áo may ô kiểu Trung Quốc, thần thái phong độ, ngoài trừ mái tóc đã bạc, nhìn kiểu nào cũng không giống đã già.
Ông giới thiệu vài câu đơn giản về chủ đề tranh lần này rồi chậm rãi ra khỏi đám đông, đi sang bên kia.
Thời Lục đột nhiên lui về phía sau mấy bước, kéo cả Thiên Huỳnh lùi vào sau đám đông, tựa như muốn giấu mình đi.
Trường Kỳ Sơn nói chuyện với người bên cạnh, có vẻ không thấy được hai người họ. Bọn họ dừng lại vừa đúng trước bức tranh của Thời Lục. Có người hỏi xuất xứ của bức tranh, ông lên tiếng giới thiệu.
“Đây là tác phẩm của học sinh tôi – Thời Lục. Hôm nay, sở dĩ tôi đem bức tranh này ra cùng trưng bày là muốn làm kỷ niệm.” Ánh mắt ông dừng trên bức tranh, vẻ mặt hoài niệm.
“Cậu ấy là học sinh ưu tú nhất của tôi.”
…
Hai người đi ra khỏi nơi đó.
Thiên Huỳnh đột nhiên hơi hối hận vì đã rủ Thời Lục tới đây.
Từ lúc ra khỏi đó, cậu chưa hề nói câu gì, chỉ lo cúi đầu đi đường, hệt như chặn hết mọi âm thanh của thế giới bên ngoài.
Thậm chí không hề phát hiện Thiên Huỳnh đã rời đi xa.
Mãi đến khi tới bến xe công cộng, chuẩn bị lên xe, Thời Lục mới phát hiện bên cạnh trống rỗng. Cậu nhìn trái nhìn phải một vòng, sắc mặt hoảng sợ, cho rằng mình đã đánh mất Thiên Huỳnh.
“A Thiên.”
“A Thiên!”
Thời Lục vội vàng gọi cô, trong lúc đang hoảng hốt chờ đợi câu trả lời, bên bả vai phải bỗng có người chụp lấy. Thiên Huỳnh xuất hiện bên cạnh cậu.
“Tớ đi mua nước.” Cô quơ quơ hai chai nước đá trong tay, lấy một chai dí lên trán cậu. Một trận lạnh lẽo ập đến.
“Thoải mái không?”
“Suýt chút nữa tớ tưởng cậu đi rồi.” Thời Lục bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng thở ra.
“Vừa nãy hơi khát.”
Xe buýt chưa tới, hai người đứng ở trạm chờ. Ánh mặt trời rực rỡ tỏa ra ánh nắng mãnh liệt.
Ven đường không có nhiều người, toàn bộ trạm xe chỉ có hai người họ.
Gió nhẹ thổi đến cuốn lấy góc áo Thiên Huỳnh. Cô cầm chai nước đá trong tay, đầu ngón tay bị thấm nước ướt lạnh.
“Lộc Lộc, sao cậu không vẽ tranh nữa?”
Ánh mặt trời lúc 3, 4 giờ chiều trắng xóa chói mắt, bầu trời lại xanh thẳm như nước sơn màu bị đánh đổ. Màu trắng góc áo như những đám mây. Thiên Huỳnh nhìn cậu, trên vầng trán no đủ có vài sợi tóc nhỏ, phía dưới là hai con ngươi trong veo.
Đuôi tóc buộc cao bị gió thổi loạn.
Bả vai thiếu nữ mảnh khảnh.
Thời Lục cúi đầu, nói rất khẽ, như tan đi trong gió.
“Vẽ không được.”
Đã rất lâu, rất lâu, Thời Lục không hề chính thức chạm vào cọ vẽ.
Từ sau cuộc triển lãm tranh đó.
Năm đó, triển lãm cá nhân của cậu vô cùng thành công. Ngày đó có rất nhiều người cũng như bên truyền thông tới xem, ai ai cũng khen ngợi tác phẩm của cậu. Lần thứ hai, cậu được mệnh danh là “Thiếu niên thiên tài”.
Cậu được thầy Trương Kỳ Sơn giới thiệu tác phẩm của mình trong triển lãm tranh, đối mặt với vô số lời khen ngợi. Nội tâm Thời Lục rất bình tĩnh, cậu biết tài năng của cậu cũng chỉ bằng độ tuổi của cậu mà thôi, ưu tú, cũng chẳng phải tài giỏi đến mức nổi danh như thế. Chỉ là cậu vẫn vui sướng, cho dù không đàn dương cầm thì sao, cậu vẫn có thứ mình thực sự thích.
Không khí được đẩy lên cao trào. Trong buổi triển lãm, có một người Hoa ở Hồng Kông đã lấy giá 500 vạn để mua một tác phẩm của cậu. Bức tranh kia được treo một góc, hơi kín đáo một chút.
Thời Lục đặt tên cho nó là [Mùa hạ chết].
Cả một phần lớn của bức tranh đều bị che phủ bởi những mảng màu đậm nhạt khác nhau, làm cho bức tranh trở nên mơ hồ, khi nhìn trực diện sẽ thấy khó chịu, hít thở không thông. Nếu nói có cái gì làm người ta rung động nhất thì đó chính là một bóng người trong góc.
Đó là bóng dáng một người phụ nữ, cũng chẳng miêu tả quá nhiều, tựa như chỉ vội vàng phác họa vài nét bút lại làm thân ảnh người phụ nữ nổi lên trên mặt giấy.
Mùa hạ nặng nề, mất đi, ly biệt.
Đây là ấn tượng đầu tiên khi mọi người nhìn thấy bức tranh này. Bóng lưng người phụ nữ mang theo một sự kiên quyết không thể chống lại, không có bất cứ lưu luyến gì.
Người đàn ông đã nhìn trúng bức tranh đó.
Dưới sự liên hệ của ban tổ chức, Thời Lục đã gặp được người này.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cậu có cảm giác như một cuộc gặp gỡ định mệnh, khiến người ta cực kỳ chán ghét và ghê tởm, yết hầu tựa như bị thứ gì bóp chặt.
“Vì sao ông mua bức tranh này?” Thời Lục nhìn ông ta chăm chú, hỏi.
“Bóng người kia rất giống vợ bác.” Người đàn ông cười dịu dàng, khéo léo đáp.
“Đúng rồi, cô ấy cũng rất thích vẽ tranh.”
Khác với lời đồn bên ngoài, cuối cùng Thời Lục không bán bức tranh kia. Cậu đốt nó, kể cả những dụng cụ vẽ tranh cũng như các đồ vật liên quan đến vẽ tranh đều bị cậu dùng lửa đốt sạch sẽ.
Một đoạn thời gian dài sau đó, mỗi lần Thời Lục chạm vào cọ vẽ là lại đau đầu, vô số bức tranh đan chéo trước mặt, khi thì là bóng dáng mơ hồ của người phụ nữ kia, khi thì lại là khuôn mặt người đàn ông đang mỉm cười. Cậu cảm thấy vừa ghê tởm vừa đau khổ, mất đi tất cả cảm hứng sáng tác.
Thời Lục không ra ngoài rất lâu, Trương Kỳ Sơn tự mình đến tìm cậu hai lần, cuối cùng ông đành tiếc nuối rời đi.
Trong chuyện này, cậu thật lòng xin lỗi lỗi hai người.
Một là người thầy đã dốc lòng dạy dỗ cậu, một người nữa là chính bản thân mình.
…
“Bức tranh [Mùa hạ chết] được bán với giá trên trời 500 vạn, sắc thái mãnh liệt, kết cấu kỳ dị trừu tượng, vận dụng ảo diệu yếu tố ánh sáng làm cho bức họa trở nên vô cùng sinh động tinh tế, các lớp riêng biệt, tràn ngập một loại mỹ cảm khó có thể miêu tả.”
“Những bức tranh của cậu ta đã vượt quá độ tuổi bản thân, thật đúng là thiên tài chân chính.”
Thiên Huỳnh tìm lại mấy bài viết về Thời Lục năm đó, có biết bao nhiêu lời khen ngợi, cô lướt xuống trang cuối cùng mới thấy được bức tranh kia.
Thiên Huỳnh ngẩn ngơ.
Nó khác hẳn với trí tưởng tượng của cô.
Bức tranh giá trị 500 vạn không được tính là quá xuất sắc trong số các tác phẩm của Thời Lục. Điều khác biệt chính là nó khiến cô nhớ đến hình ảnh mà bác sĩ Lục đã từng miêu tả trước kia.
Trong kí ức của Thời Lục, buổi chiều mùa hạ kia vô cùng nặng nề đó là ngày mà mẹ cậu rời đi.
Giờ cơm tối, cửa phòng lầu 3 vẫn đóng chặt như cũ. Lúc Thời Lục trở về đã tự mình giam bản thân vào căn phòng đó, từ đầu chiều đến lúc hoàng hôn cũng chưa ra.
Lúc Thiên Huỳnh ăn cơm, cô nghe thấy quản gia Từ nói rằng gian phòng kia là phòng vẽ tranh của Thời Lục trước đây, chỉ là nó đã không còn được sử dụng, mấy năm qua hầu như không hề mở ra.
“Cũng không biết bên trong có nhiều bụi bặm hay không, cậu chủ rất dễ bị dị ứng…” Quản gia Từ sốt ruột lo lắng. Thiên Huỳnh lại dừng lại, như đang suy tư gì đó.
Ngày đó ở trạm xe công cộng, sau khi Thời Lục nhẹ giọng bảo mình vẽ không được, Thiên Huỳnh liền ngây ngẩn cả người. Cô nhớ lại lần hai người ở phố nghệ thuật, nghi hoặc nói ra.
“Ngày đó cậu vẽ thực sự rất đẹp.”
“Lần đó căn bản không tính là vẽ tranh chân chính, đó chỉ là graffiti thôi.”
Tác phẩm thực sự cần phải trải qua thời gian mài giũa lâu dài, từng nét cọ đều phải thật tinh tế. Loại tranh chỉ tùy tiện vẽ ra trong hai tiếng ngắn ngủi giống hệt như lần vẽ bảng đen vậy.
Nhưng mà… Thời Lục nhớ lại cảm giác ngày đó, những ngón tay đã mất cảm giác từ lâu đang rũ xuống bên cạnh nhẹ nhàng giật giật.
“Lộc Lộc, tớ cảm thấy cậu nên tin vào bản thân.” Biểu tình Thiên Huỳnh kiên quyết, không hề sợ hãi.
“Cho dù là một đồ vật tùy tiện, cậu cũng lợi hại hơn so với bao nhiêu người. Huống hồ nhiệt ái là thứ quý giá nhất, không phải sao?”
“Tớ mãi mãi tin tưởng cậu.”
Cánh cửa lầu 3 mở ra khi những ánh mặt trời đầu tiên sáng hôm sau chiếu xuống. Khuôn mặt Thời Lục tiều tụy, đáy mắt lại rất hưng phấn, thần thái rạng ngời.
Thiên Huỳnh nghe được tiếng vang thì bước lên. Ngày hôm qua, cô và quản gia Từ ngủ không ngon, lúc nào cũng chú ý tiếng động trên lầu, lại không dám quấy rầy cậu, sáng hôm sau liền dậy sớm chờ đợi.
Vốn dĩ cô nghĩ, nếu sáng nay Thời Lục không ra, cô sẽ cùng với quản gia Từ đi cạy cửa.
“Lộc Lộc, cậu…” Thiên Huỳnh hùng hổ, lời nói còn chưa dứt đã bị Thời Lục kéo ôm vào ngực. Cậu gắt gao siết chặt cô, cả người toàn là mùi thuốc màu.
“A Thiên.” Thời Lục hít sâu một hơi, hốc mắt nóng lên.
“Tớ vẽ một bức tranh.” Giọng nói cậu gần như nghẹn lại.
“Tặng cho cậu.”
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng vẽ tranh, bụi bặm di chuyển dưới từng chùm sáng trắng.
Chùm sáng bao phủ giữa trung tâm bức tranh, trang giấy như phát ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Phía trên là một cô gái đội mũ rơm, bên cạnh là thảm cỏ xanh mướt vô tận, mềm mại xẹt qua cẳng chân cô.
Dưới bầu trời xanh thẳm, gió nhẹ thổi, góc váy tung bay, cô hơi ngẩng đầu lên và vươn tay, tiếp được một con đom đóm đang sáng lên.
Dưới góc có một dòng lạc khoản*.
* Lạc khoản: Dòng chữ viết nhỏ để tên họ và ngày tháng ở trên các bức họa hay các bức đối trướng.