Đom Đóm Mùa Hạ

Chương 53: 53: Tớ Không Muốn Làm Bạn Với Cậu Nữa




Kết quả thi đại học được công bố vào ngày 24 tháng 6, một ngày giữa hè.
Điểm của Thiên Huỳnh không ngoài dự đoán, không khác nhiều so với số điểm mà cô đã ước tính, thậm chí còn tốt hơn mấy lần thi thử một chút.
Hết thảy đều không ngoài ý muốn.

Cái duy nhất khiến người ta không tưởng tượng được chính là số điểm trúng tuyển năm nay cao hơn năm vừa rồi gần 20 điểm.
Mấy trường đại học y khoa ở Bắc Kinh đều ở top đầu, bao năm qua luôn lấy điểm rất cao, cũng vì thế mà tỷ lệ trúng tuyển càng nhỏ hơn.
Kết quả mà Thiên Huỳnh cố gắng lắm mới đạt được bây giờ trở nên tràn ngập nguy cơ.
Bờ biển vùng ngoại ô, bầu trời trên cao trong xanh, dưới chân là mặt cỏ xanh mướt, gió từ mặt sông thổi đến mát lạnh.
Thiên Huỳnh và Thời Lục ngồi trên đê hóng gió.

Hai người vai sát vai, hai tay chống ra sau, hai chân đung đưa trong không khí.
Cô nhắm mắt lại, ngửi được hơi thở tươi mát của cỏ xanh.
“A Thiên, thật ra chuyên ngành khác cũng rất thú vị.

Không phải cậu thích khắc gỗ sao? Chúng ta có thể học điêu khắc.” Thời Lục ở bên cạnh nói, cọ bả vai cô làm nũng.
“Nếu không cậu cũng có thể học cái khác.

Ở Bắc Kinh có nhiều trường như cậy, kiểu gì cũng có trường cậu thích.”
“Được rồi được rồi.”
Thiên Huỳnh mở mặt ra, trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu.
“Lộc Lộc.”
“Tớ sẽ xem qua một chút.”
Từ sau khi biết kết quả, tâm trạng của Thiên Huỳnh sa sút rất nhiều.

Thời Lục sợ cô ở nhà buồn chán mới đưa cô đi giải sầu.
Nhưng mà mọi thứ càng trở nên tệ hơn.
Mấy hôm trước điền nguyện vọng, Thiên Huỳnh mất ngủ cả đêm.

Cô về trấn Vân, ban đêm ngồi nói chuyện phiếm với Thiên Chính Dân trước sân nhỏ.
Mấy năm nay lợi nhuận của nhà nghỉ không tồi, ông đeo kính xem giấy tờ, tính toán cho cô từng cái.
“Chờ khi con vào đại học, mấy cái học phí và tiền sinh hoạt đều không thành vấn đề.

Cũng không thể làm phiền người ta mãi, nhà Tiểu Lục đã giúp chúng ta rất nhiều rồi…”
“Vâng.” Thiên Huỳnh nhỏ giọng, tay vẫn đang sửa chữa cái hốt rác bị hỏng.
“Đúng rồi, A Thiên, con định báo danh đại học nào đấy? Ai cũng bảo phải cẩn thận khi điền nguyện vọng…” Thiên Chính Dân hơi lo lắng, buông quyển sách trong tay xuống.

Thiên Huỳnh không ngẩng đầu, đáp.
“Con nghĩ kỹ rồi ạ.”
Thời gian điền nguyện vọng là 8 rưỡi sáng.


Bên ngoài sắc trời xanh lam nhưng đầy mây mù, trong núi u tĩnh.
Thiên huỳnh ngồi trước máy tính, nhấn nút gửi đơn ngay lập tức.
Giữa trưa, Thời Lục nhắn tin cho cô hỏi cô điền trường nào.

Thiên Huỳnh gửi cho cậu ảnh chụp màn hình, cả hai cái đầu tiên đều là đại học y khoa ở Bắc Kinh.

Cậu buông lỏng tâm tình nhưng lại hỏi tiếp.
“A Thiên, cậu nắm chắc không?”
Trong khoảng thời gian này, hai người đã tìm hiểu về rất nhiều trường đại học tốt ở Bắc Kinh.

Thời Lục vô cùng tích cực, Thiên Huỳnh lại không có hứng thú, không nghĩ đến cuối cùng vẫn điền đại học y khoa.
“Cũng được.” Thiên Huỳnh trả lời như vậy.
Thời Lục tiếp tục nhìn ảnh chụp nguyện vọng của cô, nhớ đến một vấn đề quan trọng.
“Nguyện vọng thứ ba cậu điền trường nào vậy?”
“Tùy tiện điền một cái thôi.”
Thời Lục không nghi ngờ, tựa như mọi người đều có chung nhận thức về việc đến Bắc Kinh học đại học.

Thiên Huỳnh từ đầu đến cuối cũng không phản đối, kể cả với những trường khác mà cậu lựa chọn trong mấy ngày nay.
Thiên Huỳnh không nhiệt tình lắm, cậu cho rằng cô thật sự tùy tiện điền tên trường nào đó ở Bắc Kinh.
Giấy báo nhập học tháng tám sẽ gửi đến.

Lúc đó Thiên Huỳnh vẫn ở trấn Vân chưa về nhà, bưu chính trực tiếp gửi đến biệt thự.

Vừa lúc Thời Lục ở nhà, cậu mở ra xem.
Mấy chữ đẹp đẽ Đại học Y phía Nam đập vào mắt cậu.

Trong nháy mắt kia, Thời Lục dường như không hiểu nổi lá thư mỏng manh này, trong lòng nổi lên tư vị không rõ.
Phản bội, phẫn nộ, khổ sở, cùng với mất mát cực lớn và khiếp sợ.
Ngày đó điện thoại Thiên Huỳnh có mấy chục cuộc gọi nhỡ, lúc đó cô đang ở vườn trái cây sau núi giúp Thiên Chính Dân làm cỏ nên không nhận được.

Khi trở về, máy bàn đã vang lên, giọng nói của quản gia Từ nôn nóng, nói với cô rằng Thời Lục đã đi đến trấn Vân.
Thiên Huỳnh vội vàng gọi điện thoại cho cậu.

Đầu dây bên kia trầm mặc, cô hít sâu một hơi: “Cậu bình tĩnh chút đi, ngày mai tớ sẽ về mà.”
Không thể không nói, phương pháp này của cô rất tốt.
Ngày hôm sau, lúc nhìn thấy Thiên Huỳnh, Thời Lục đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Một đêm không ngủ, thần sắc cậu đã tiều tụy.


Nhìn cô gái kéo va li từ ngoài tiến vào, cậu bình thản chất vấn.
“Vì sao?”
Thiên Huỳnh im lặng một lúc rồi xin lỗi, “Thật xin lỗi.”
“Tớ vẫn muốn học đại học y, nhưng hai nguyện vọng trước lại không trúng tuyển.

Đại học Y phía Nam là chỗ tớ đã rất muốn đến học từ trước, không nói sớm với cậu là vì sợ cậu không thể tiếp thu.
Hốc mắt Thời Lục tức khắc đỏ lên.

Lớp vỏ cứng rắn bên ngoài xây dựng qua một đêm cứ thế bị lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của cô đánh vỡ tơi bời tan tác.

Cậu gắt gao trừng mắt với cô.
“Cho nên liền có thể vứt bỏ tớ đúng không?”
“Rốt cuộc trong lòng cậu, tớ là cái gì?”
Huyệt thái dương của Thời Lục giật giật, đau đớn như bị kim châm vào.
Đại não cậu trống rỗng, trong lồng ngực ngập tràn sự điên cuồng.
“Ba năm nay chắc cậu cũng chỉ vì cái nhà nghỉ đó thôi đúng không? Bây giờ tốt nghiệp rồi, cậu có thể thoát khỏi tớ để tự do, sống cuộc sống mà cậu muốn.”
Rõ ràng là lời nói công kích người khác, nước mắt Thời Lục lại rơi xuống.

Cậu đỏ mắt bướng bỉnh nhìn cô chằm chằm, cơ thể run rẩy.
Sắc mặt Thiên Huỳnh tái nhợt, môi khẽ động.
“Lộc Lộc…”
Mắt cô cũng đỏ lên.
“Tớ không có.” Thiên Huỳnh cúi đầu, nước mắt liên tục rơi trên mặt đất, để lại dấu vết mờ nhạt.”
“Trước giờ tớ chưa bao giờ cảm thấy có gánh nặng khi ở cùng với cậu, cậu căn bản không biết…” Không biết bản thân làm người khác yêu thích thế nào.
Cô quay đầu đi, giơ tay lau vết nước mắt trên mặt.

Thiên Huỳnh sụt sịt mũi.
“Thật xin lỗi.”
“Không thể đến Bắc Kinh để học cùng cậu.” Bốn năm tương lai không thể ở cạnh cậu.

Thật xin lỗi.
Hai người bọn họ vẫn luôn rất tốt.
Tốt đến mức từ lúc quen nhau đến giờ chưa từng đỏ mặt gay gắt, chưa từng cãi nhau, thậm chí cũng chưa từng xảy ra tranh chấp lớn.
Dù cho có chuyện gì, dường như Thiên Huỳnh cũng đều bao dung cậu.

Có đôi khi hơi quá đáng, cô sẽ bực mình cảnh cáo cậu một chút, khi Thời Lục chuyển biến tốt thì lại như cũ.


Duy nhất lần quá mức đó, cô cũng chỉ lạnh lùng với cậu mấy ngày mà không nói gì.
Trong ký ức của Thời Lục, đây là lần đầu tiên cậu thấy Thiên Huỳnh rơi nước mắt.
Cậu đột nhiên bình tĩnh, tựa như có một thùng nước lạnh dội trên đầu xuống, dập tắt lửa giận của cậu không còn chút nào.

Thời Lục lẳng lặng đánh giá cô.
“Vì sao cậu tốt với tớ?”
Trên mặt Thời Lục vẫn còn vương nước mắt, đôi môi khô đỏ hồng, con mắt đỏ hoe cứ thế chất vấn cô.
Thiên Huỳnh căn bản không dám đối diện với cậu, dời mắt đi, khó khăn trả lời.
“Bởi vì chúng ta là bạn tốt.”
“Tớ không muốn làm bạn với cậu nữa.

Thiên Huỳnh dọn ra khỏi biệt thự.
Cô đã lên kế hoạch cho chuyện này từ trước.

Sau khi biết cô báo danh đại học y phía Nam, với tính khí của Thời Lục thì rất có khả năng đoạn tuyệt với cô.
Ở lại nơi này đã không còn thích hợp nữa.
Thiên Huỳnh vừa thu dọn quần áo, vừa thừa nhận cái kết quả đã sớm nằm trong dự kiến này.

Chẳng qua lại không biết vì sao tim đau như vậy, cô còn cho rằng mình đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi.
Ba năm qua, quần áo trong tủ đã chất chồng thành đống.

Thiên Huỳnh dọn lại va li, nước mắt không kìm nổi mà tuôn ra.
Sao lại thế này, sao hôm nay lại khóc nhiều như thế.
Đột nhiên cả người cô rũ rượi, thân thể như bị rút cạn.

Thiên Huỳnh dứt khoát ngồi xuống mắt đất, vùi đầu vào giữa đầu gối, cố gắng điều chỉnh một hồi lâu mới tiếp tục đứng dậy.
Lúc Thiên Huỳnh kéo va li đi, Thời Lục không hề ngăn cản.

Cậu lẳng lặng ngồi ở phòng khách nhìn cô vụng về kéo va li ra ngoài.

Quản gia Từ muốn nói lại thôi, không biết nên ngăn cản hay lại giúp đỡ.
“Bác Từ, cảm ơn bác đã giúp đỡ cháu trong khoảng thời gian này.”
Đầu tiên Thiên Huỳnh gọi taxi, lúc này cô đang dừng ngoài cửa nói lời tạm biệt với quản gia Từ, nghiêm túc cúi mình chào.
“Tiểu Huỳnh, cậu chủ chỉ nóng giận nhất thời, sao cháu nói dọn là dọn ngày như thế chứ.” Ông nôn nóng không chịu được, tay kéo va li của cô lại, giọng nói kiên quyết.
“Bác hỏi qua ông chủ, ông ấy không nói gì, ai cũng không được đi.”
“Bác Từ à, cháu tốt nghiệp rồi, ở lại đây cũng không tiện.

Chờ lúc khai giảng mọi người sẽ ở thành phố khác nhau, sớm muộn gì cũng phải tách ra.”
Thiên Huỳnh nói những lời này cực kỳ bình tĩnh.

Quản gia Từ nhất thời sững sờ, tay đang ngăn trở cũng mất lực đi.

Cô nhân cơ hội kéo va li của mình, vẫy tay và cười với ông.
“Bác Từ, hẹn gặp lại.”
Xe taxi mang theo bóng hình của cô rời xa, quản gia Từ nhìn theo đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt.


Ông thở dài rồi xoay người, lập tức thấy Thời Lục đứng cạnh cửa cách đó không xa.
Không biết cậu đã đứng đó bao lâu, cứ im lặng như vậy nhìn Thiên Huỳnh rời đi.
Kỳ nghỉ còn lại hai mươi mấy ngày.

Lễ khai giảng của đại học Bắc Kinh sớm hơn các trường khác, còn không đến mười ngày.
Thiên Huỳnh tìm hiểu trên mạng, muộn nhất là tuần sau cậu ấy sẽ xuất phát đi Bắc Kinh, bắt đầu cuộc sống đại học.
Cậu ấy sẽ có bạn bè mới, trường học mới, nơi ở mới.
Nếu một người ở một mình cũng tốt.

Nghe nói môi trường ký túc xá đại học Bắc Kinh rất tốt, có lẽ cũng sẽ gặp được bạn cùng phòng không tồi.
Thiên Huỳnh cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình không khống chế nổi suy nghĩ mà nhớ đến cậu.

Cô hoàn hồn, quên đi mấy thứ linh tinh trong đầu, nhưng một ý nghĩ lại hiện lên.
Không biết bây giờ cậu như thế nào.
Đây là ngày thứ bảy hai người tách ra mà không có liên lạc.

Kể từ khi quen nhau cho đến hiện tại, bọn họ chưa từng mất liên lạc lâu như vậy.

Thiên Huỳnh cảm thấy mất mát rũ mắt xuống, thậm chí còn cảm thấy cả đời này cậu sẽ không tha thứ cho mình.
“A Thiên, Hoa Hoa sinh hai bé dê, con có muốn đi xem không?” Thiên Chính Dân bước vào, cười tủm tỉm với cô.
Hoa Hoa là con dê nhỏ được nuôi ở ngọn núi phía sau của nhà nghỉ, cực kỳ đáng yêu.

Con nít xung quanh rất thích đến chơi với nó.
Lần này Thiên Huỳnh trở về cứ như người mất hồn, cả ngày ở trong phòng không ra khỏi cửa.

Thiên Chính Dân nhìn thấy tất cả nhưng chỉ có thể thở dài.
Ông đã nói chuyện với Thời Tư Niên qua điện thoại, hiểu được đại khái tình huống.

Hai đứa trẻ vì không học đại học chung một chỗ mà cãi nhau, Thiên Huỳnh còn dọn về nhà ở.
Thật ra lúc trước đã đề nghị cùng nhau học hết cấp ba, chờ khi con trẻ lớn lên sẽ tự có cuộc sống riêng của nó.

Ông vốn nghĩ thi xong sẽ để Thiên Huỳnh về nhà, không nghĩ đến cuối cùng lại loạn thành như vậy.
“Ba à, con không đi đâu.” Thiên Huỳnh bây giờ không hứng thú với việc gì, lắc đầu nói.
“Vậy đợi lát nữa đến buổi chiều, rủ bọn Mỹ Mỹ ra ngoài chơi một chút? Quả dại trên núi chín cả rồi, hương thơm lại ngọt, vừa vặn có thể làm mứt trái cây.” Thiên Chính Dân tiếp tục đề nghị, Thiên Huỳnh vẫn uể oải lắc đầu.
“Con muốn ở nhà nghỉ ngơi.”
Thiên Chính Dân đi rồi, Thiên Huỳnh nhìn điện thoại ngẩn ngơ.

Cô nghĩ mình sẽ liên lạc với Thời Lục một chút, nhưng lại sợ cậu vẫn còn tức giận.
Thiên Huỳnh vô thức mở khung thoại của cậu, lại thoát ra, rồi lại ấn vào, lập đi lặp lại như vậy.

Điện thoại bỗng nhiên rung lên, một dãy số lọt vào tầm mắt.
Là quản gia Từ.
Ngay khi Thiên Huỳnh bắt máy, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói lo lắng của ông.
“Tiểu Huỳnh, cậu chủ bỗng choáng váng rồi sốt lên, ho khan khó chịu, cháu mau đến thăm cậu ấy đi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.