Đom Đóm Mùa Hạ

Chương 56: 56: Cậu Còn Biết Đường Về




“Lộc Lộc, nghỉ đông cậu có về nhà không?”
Khi tuần thi cuối kỳ đang đến gần, thư viện yên tĩnh không một tiếng động, Thiên Huỳnh bước ra rót nước ấm rồi trốn trong phòng trà để gọi điện cho cậu.
“Không về.” Đầu bên kia dứt khoát nói.

Thiên Huỳnh há hốc miệng: “Ồ.”
Một chốc trầm mặc.
Thiên Huỳnh từ tốn chớp mắt, mở lời hỏi: “Tại sao cậu không về?”
“Không muốn về thì không về thôi.” Lời nói chứa đựng sự giận dỗi như thể chưa suy nghĩ kỹ mà đã buột miệng thốt ra.
“Nhưng mà tớ định trở về.” Thiên Huỳnh tạm dừng vài giây, ý cười nhè nhẹ đâu đó trong lời nói: “Lộc Lộc, đến Tết m Lịch, chúng ta có thể gặp nhau không?”
Thời Lục là một con hổ giấy, chọc phát thôi cũng dễ dàng phá vỡ.

Cậu đặt điện thoại xuống rồi lôi máy tính ra tra vé máy bay.

Lâm Sở vô tình đi ngang qua, thoáng thấy màn hình của cậu thì hoang mang.
“Thời gian nghỉ lễ còn chưa được ấn định mà sao cậu dò vé máy bay sớm vậy?”
“Nhớ nhà nên sốt ruột.” Thời Lục nhướng mí mắt mỏng, nhìn sang: “Không được sao?”
“OK, OK, OK, cậu cứ quyết.”
Thời gian nghỉ đông của hai người không giống nhau.

Khi Thiên Huỳnh trở lại thành phố Đài, Thời Lục vẫn đang thi cuối kỳ.
Cô trực tiếp trở về nhà, Thiên Chính Dân cố tình đợi cô ở lối ra xe buýt, suốt chặng đường mà gặp người thân quen, họ đều niềm nở chào hỏi.
“Chà, sinh viên trong nhà về rồi đấy à?”
Trấn Vân rất nhỏ, hầu như hộ gia đình nào cũng quen biết nhau.

Chất lượng giáo dục tại đây ở mức trung bình, mỗi năm, người thi đậu đại học cũng không nhiều nên nhà ai mà có sinh viên thì mọi người đều biết.
“Đúng vậy, trở về ăn Tết.” Thiên Chính Dân cười ha hả, vừa xách theo vali của cô vừa trả lời mọi người.
Chuyến này đi xuống cũng tranh thủ mua đồ, Tết Nguyên Đán tới gần nên nhà nghỉ bắt tay vào chuẩn bị đồ sắm Tết.

Thiên Chính Dân có một chiếc xe bán tải cũ, hai cha con chọn mua xong thì lái xe về nhà.
Sau nửa năm, cô trở về với khoảng sân quen thuộc.

Dường như không có gì thay đổi nhiều, chỉ có cây sơn trà trong góc có vẻ lớn thêm một vòng.
Thiên Huỳnh không thể không chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè.
“Về đến nhà rồi ~”
Hình ảnh đi kèm là một khoảng sân nhỏ.
Bình luận bên dưới nhanh chóng xuất hiện.
Điền Nhuế: “Wow! Tiểu Huỳnh, nhà cậu đẹp quá!”

Đoạn Thiên: “Như chốn bồng lai tiên cảnh vậy ~”
Mạnh Lại cho một lượt “like”.
Phó Kiều Kiều nhắn tin thẳng cho cô: “Tiểu Huỳnh! Cậu về nhà rồi! Khi nào chúng ta tụ họp?!”
“Có lẽ phải hết Tết, giờ Tết đến gần rồi, ba không cho tớ đi đâu xa.”
“Thôi vậy.” Cô ấy gửi một icon thất vọng rồi nhanh chóng phục hồi: “Vậy khi nào rảnh cậu nhất định phải gọi cho tớ!”
Lúc Thời Lục nhìn thấy bài viết trên vòng bạn bè này thì đã là hai ngày sau.

Đại học Bắc Kinh có những yêu cầu rất khắt khe về điểm số, rớt môn là chuyện đặc biệt rắc rối, đề thi cũng không đơn giản.

Cho dù Thời Lục đã dành nhiều ngày ngâm mình trong thư viện thì mãi đến khi kỳ thi kết thúc, cậu mới có thời gian cầm điện thoại lên, lướt qua vào động thái mới.
Khung cảnh quen thuộc của trấn Vân ánh vào mắt cậu, khoảnh khắc này, cậu chỉ nóng lòng muốn về nhà.
Thời Lục gần như chạy một mạch về ký túc xá để thu dọn đồ đạc.
Đã bao lâu rồi không gặp nhau?
Bốn tháng, nửa năm lại như một thế kỷ.
Trên máy bay, chiếc rèm được kéo xuống che đi ánh sáng, bốn phía tối tăm.
Thời Lục nhìn bức ảnh trong điện thoại.
Chụp được tại sân thể dục của trường.
Vào một buổi chiều nắng vàng rực rỡ, thiếu nữ mặc bộ đồng phục học sinh với cổ tay áo to rộng che đi đôi bàn tay và bả vai mỏng manh.

Cô nghiêng đầu, mỉm cười trước ống kính, tóc đuôi ngựa buộc cao buông thõng xuống sau đầu, đôi mắt khẽ cong thành hình trăng non, ngũ quan trắng nõn xinh đẹp.
Thời Lục vô thức nín thở, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua màn hình.
Cho đến ngày mùng 2, Thiên Huỳnh mới có cơ hội ra ngoài.
Sau Tết Nguyên Đán, nghe nói cô định tới thành phố Đài.

Sau khi Thiên Chính Dân đứng dưới lầu hút nửa điếu thuốc, ông quyết định đến đó cùng cô.
“Ba nhận được sự chiếu cố của người ta lâu như vậy thì nên đến thăm hỏi một chút, vả lại, ba và ngài Thời đã không gặp nhau nhiều năm rồi.

Cũng không biết chúng ta đường đột đến đó thì có quấy rầy hay không…”
Thời Tư Niên là một người bận rộn, người bình thường muốn gặp ông ấy còn khó hơn lên trời chứ huống chi là mấy chuyện lặt vặt như này.
Hai năm trước mãi không có cơ hội thích hợp, lần này vừa lúc Thiên Huỳnh qua đó, về tình về lý, hẳn ông cũng nên đến đó thăm hỏi và nói lời cảm ơn.
Thiên Huỳnh phản ứng lại mất hai giây rồi đồng ý.
Thiên Chính Dân có xe nên hai người càng tiện đến đấy.

Thiên Huỳnh không báo trước với Thời Lục bởi vì điện thoại của cậu không cách nào liên hệ được.
Từ lễ Giáng Sinh đến Tết m Lịch là một khoảng thời gian dài như vậy, trải qua nỗi chờ mong lẫn thất vọng triền miên, cuối cùng cậu đã âm thầm block cô vào hai ngày trước.
Không đưa vào danh sách đen.
Chẳng qua là bơ tin nhắn của cô, quản gia Từ nói rằng cậu đã nhốt mình trong phòng suốt hai ngày qua.

Thiên Chính Dân báo trước với Thời Tư Niên, trùng hợp là ông cũng đang ở nhà.
Sáng sớm, sau khi gọi điện, hai người ăn cơm xong liền ra khỏi nhà.

Thiên Chính Dân chất đầy một xe rau và trái cây đặc sản như thể muốn dọn sạch toàn bộ khu nhà nghỉ.
Khi xuống đường cao tốc, vào được thành phố thì còn chưa tới trưa.

Thiên Chính Dân đã từng đến thăm cô hai lần hồi cô còn học ở Nhất Trung nên lái thẳng đến biệt thự mà không cần chỉ dẫn.
Nhìn cảnh sắc quen thuộc xung quanh, trái tim Thiên Huỳnh đột nhiên nhảy lên một cách bất an, không hiểu sao lại hơi hoảng hốt, có lẽ là vì sắp được gặp cậu.
Thiên Huỳnh thầm hít sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, chỉ tiếc rằng vị trí lồng ngực vẫn hơi run rẩy.
Quản gia Từ biết bọn họ đến, vừa nghe thấy động tĩnh liền bước ra nghênh đón.

Ông vừa nhìn thấy Thiên Huỳnh là lại không kìm nổi sự vui sướng và trìu mến, sau đó lịch sự chào hỏi Thiên Chính Dân rồi dẫn hai người vào trong.
“Sáng sớm cậu chủ đã bị nhóm cậu Ninh Trữ gọi ra ngoài rồi.” Đang lúc chờ Thời Tư Niên xuống lầu, quản gia Từ đứng bên cạnh cô khẽ cúi đầu thì thầm: “Gọi cho cậu ấy mấy lần mà không thấy ai nhấc máy, có lẽ ồn quá nên không nghe được.”
“Cậu ấy đi đâu ạ?” Thiên Huỳnh không ngờ rằng sẽ gặp phải tình huống như vậy nên cô mới cau mày hỏi.

Quản gia Từ lộ vẻ mặt trầm tư.
“Hình như là đến hội chùa ở khu phố cổ.”
Trong khi hai người đang nói chuyện thì Thời Tư Niên đã xuống lầu, Thiên Chính Dân tiến lên chào hỏi.

Ông ấy vẫn giữ dáng vẻ kiệm lời ấy nhưng vẫn mở lời hàn huyên.
Thiên Huỳnh nhìn ông ấy.

Nửa năm không gặp, trong sự uy nghiêm của người trước mặt lại chứa đựng vài phần quen thuộc khiến người ta vô thức nảy sinh cảm giác thân thiết.
Cô nhỏ giọng chào hỏi: “Chào bác Thời.”
Thời Tư Niên quay đầu nhìn về phía cô, dường như ánh mắt dừng lại trên đỉnh đầu của cô hai giây rồi nói: “Tiểu Huỳnh.”
Giọng nói lạnh lùng chín chắn, dáng vẻ nhã nhặn: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Thiên Huỳnh mím môi, càng cúi đầu thấp hơn.
Dường như ông nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, “Sáng sớm Thời Lục đã ra ngoài, đợi lát nữa bác bảo tài xế dẫn cháu đi tìm nó.”
“Không cần đâu ạ.” Thiên Huỳnh vội vàng nói: “Cháu biết cậu ấy ở đâu, lát nữa cháu tự đi tìm cậu ấy là được.”
Thời Tư Niên tạm dừng một lát rồi không chấp nhất nữa.

Bọn họ bước vào phòng khách, ngăn tủ phía đối diện vừa vặn bày một tấm chứng nhận vinh dự.
Ánh mắt của Thiên Chính Dân trở nên sâu xa, vô thức xúc động: “Đã qua nhiều năm như vậy rồi.”
Thời Tư Niên hướng theo ánh mắt của ông, gật gật đầu, chìm vào chút hồi ức: “Năm đó ông với tôi cùng giành được.”
Thiên Chính Dân cười: “Bây giờ con cái lớn cả rồi.”

“Mấy năm gần đây thế nào?” Thời Tư Niên ngồi xuống hỏi.
Quản gia Từ pha trà, còn bọn họ ngồi đó trò chuyện với nhau về cả quá khứ lẫn hiện tại.

Thiên Huỳnh có hơi bồn chồn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt ngước lên của quản gia Từ thì cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm.
“Ba, bác Thời, cháu đi tìm Lộc Lộc trước đã.” Thiên Huỳnh vừa nói vừa chỉ tay ra bên ngoài, hơi thấp thỏm.

Sắc mặt của Thời Tư Niên vẫn như thường, ông gật đầu.

Thiên Chính Dân thì ngẩng đầu lên, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ phất tay với cô.
“Đi đi, nhớ về sớm một chút.”
“Vâng.”
Thiên Huỳnh ra khỏi phòng khách, thở phào nhẹ nhõm.

Cô đang định xỏ giày để đi ra ngoài thì quản gia Từ bước tới từ phía sau.
“Tiểu Huỳnh, để bác bảo tài xế đưa cháu qua đó, ông ấy biết cậu chủ đang ở đâu.”
Khu phố cổ cách đây không xa, đang trong thời gian lễ Tết nên đường xá không bị tắc nghẽn, chưa đầy 20 phút đã nhìn thấy hội chùa.
Đâu đâu cũng giăng đèn kết hoa, trước mắt treo đèn lồng đỏ, trên tấm bia đá còn sót lại của lịch sử có khắc ba chữ lớn rồng bay phượng múa – “KHU PHỐ CỔ”.
Xe không được vào nên chỉ có thể đỗ bên đường, tài xế nói lúc sáng Thời Lục xuống xe ở đây.

Thiên Huỳnh cảm ơn ông rồi đóng cửa xe bước vào.
Phiên hội chùa mùng 2 đặc biệt náo nhiệt.

Hai bên đường đều là những quầy bán đồ chơi làm bằng đường, tranh Tết, búp bê đất sét và những vật dụng khác mang hương vị năm mới.

Giữa đường còn có người biểu diễn múa lân, khua chiêng gõ trống, người tụ tập xung quanh rất đông.
Thiên Huỳnh cố gắng chen qua rồi tìm kiếm Thời Lục trong đám đông.

Cô vừa vươn cổ tìm vừa bấm số gọi cho cậu hết lần này đến lần khác.
Giữa đám đông ồn ào, giữa cái chen chúc từ bốn phía, mũi cô dần dần ngửi được mùi nhang khói đặc trưng.
Khu vực trung tâm của khu phố cổ là một ngôi chùa với tường đỏ ngói xanh, mái hiên được chạm trổ tinh xảo hình các thần thú.

Xung quanh ồn ào, khách hành hương đi tới đi lui, khói lửa nghi ngút.
Cô bỗng nghe thấy tiếng “bíp” nhỏ bên tai, khoảnh khắc ấy đột nhiên bị kéo dài, ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc nhưng không rõ ràng vang lên.
“A lô?”
“Lộc Lộc.” Thiên Huỳnh gọi cậu.

Đội múa lân vừa lúc đi ngang qua, tiếng chiêng trống vang dội, giọng cậu đột nhiên trở nên khẩn trương.
“Cậu đang ở đâu?”
“Tớ đang ở hội chùa đây.”
Dòng người dần dần chen chúc đến khiến Thiên Huỳnh bị xô ra, bị mọi người thúc về phía trước.

Cô cố gắng ngẩng đầu lên, liên tục nhìn xung quanh.
“Bên cạnh cậu có đội múa lân phải không?” Thời Lục ở đầu dây bên kia hỏi.

“Vừa mới đi ngang qua tớ.”
“Vậy cậu ở yên đó.” Có một âm thanh đột ngột vang lên, điện thoại không bị cúp máy mà lại chìm vào im lặng.
Thiên Huỳnh nhận ra điều gì đó, kiễng chân lên nhìn xung quanh với vẻ hoảng loạn, ánh mắt lướt qua những gương mặt xa lạ giữa dòng người xô bồ.

m thanh ầm ĩ vọt tới từ bốn phía, ở xung quanh, ngay bên tai.
Trong nháy mắt, như có trực giác, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Lướt qua đám đông, cô nhìn thấy Thời Lục ở phía đối diện.
Hai người nhìn nhau giữa biển người tấp nập.
Cuộc gọi bên tai đã bị cúp.
Thời Lục chen vào dòng người, sải bước về phía cô.
Một giây, hai giây, có lẽ qua cả nửa thế kỷ, bước chân vội vã của Thiên Huỳnh cuối cùng cũng dừng lại.

Cô nhìn Thời Lục, tâm trạng kích động vẫn chưa ổn định.
Chàng trai bất ngờ vươn tay kéo cô vào lòng.
Cậu ôm chặt lấy cô, lòng bàn tay ấn mạnh vào gáy cô.
Thời Lục vùi đầu vào vai cô, thốt ra âm thanh trầm khàn.
“Cậu còn biết đường về.”
“Lộc Lộc.” Cằm của Thiên Huỳnh miễn cưỡng tựa vào bả vai cậu, đôi mắt ngấn lệ, “Cậu cao hơn rồi.”
Cô ôm chặt cậu, giọng mũi khàn đặc: “Tớ sắp không với nổi nữa.”
“Cậu mà không gặp lại tớ thì có khi sẽ quên tớ trông như thế nào mất.”
“Không đâu.” Thiên Huỳnh không khỏi lắc đầu, “Sẽ không quên.”
“Sẽ luôn nhớ mãi.”
“Cậu chỉ biết gạt tớ.” Thời Lục vùi đầu xuống, vừa đau khổ vừa thỏa mãn.
Lúc hai người tách ra thì đội múa lân đã sớm đi xa, tiếng chiêng trống cũng không còn, chỉ còn lại sự hối hả, nhộn nhịp của phố xá sầm uất.
Không ai để ý đến cặp nam thanh nữ tú đang ôm chặt nhau giữa đám đông, có lẽ cho dù nhìn thấy cũng chỉ thoáng qua.

Thừa dịp hội chùa Tết Nguyên Đán, có rất nhiều đôi trẻ đến đây hẹn hò, bọn họ chỉ là một đôi trong số đó.
Thời Lục nắm chặt tay cô rồi đi về phía trước.

Hôm nay bọn Ninh Trữ đều đến đây, còn đang đi dạo ở khu vực khác của phố cổ, Thời Lục nhận được cuộc gọi mới tới đây tìm cô, bây giờ sẽ qua đó tụ họp với họ.
Lòng bàn tay bị người ta nắm chặt truyền đến hơi ấm.

Ngón tay của chàng trai vừa thon dài trắng nõn vừa cân đối khỏe khoắn.
Thiên Huỳnh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt của hai người.

Không giống, không giống như trước.
Trước đây, Thời Lục mà có dắt tay cô thì cũng chỉ kéo cổ tay, thỉnh thoảng xúc động mới nắm tay cô.

Nhưng bây giờ, rõ ràng mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay dính sát vào nhau trông vô cùng thân mật.
Mười ngón tay chưa từng đan chặt như vậy.
Trái tim của Thiên Huỳnh đập loạn nhịp như thể nó không thuộc về mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.