Đom Đóm Mùa Hạ

Chương 65: 65: Dùng Chăn Riêng Của Anh




Cơn bão lớn ban đêm thật dọa người.
Phòng tắt đèn, bóng đêm bao phủ, cực kỳ dọa người.
Màn đêm đen kịt hệt như mực không được hòa tan, ngẫu nhiên có vài đạo sấm chớp nổ ra, tiếng gió và mưa rơi không ngừng lại mà đánh vào màng nhĩ.
Thiên Huỳnh lẳng lặng nằm trên giường, nghe âm thanh xoay người phía dưới.

Không biết Thời Lục đã xoay người bao nhiêu lần, rốt cuộc tiếng động cũng nhỏ lại, hồi lâu sau thì im lặng.
Đêm nay cậu không nắm tay.

Sau khi bị cô quả quyết từ chối, cậu tính tình quật cường tỏ vẻ cứ để mình tự sinh tự diệt.
Tuy rằng là ở chung một phòng, không biết tự sinh tự diệt kiểu nào.
Cô nhắm mắt lại, tựa như đã qua lâu rồi mới nghe thấy có người dưới giường nhỏ giọng gọi mình.
“A Thiên…”
“A Thiên?”
Sau khi gọi hai cái không ai trả lời, cậu lẩm bẩm.
“Không lẽ ngủ rồi sao?”
Động tĩnh sột soạt như đang tiến lại gần cô.

Thiên Huỳnh mơ hồ ngửi thấy hương vị sữa bò trên người Thời Lục quanh quẩn trong hơi thở, còn có cả khí nóng tỏa ra.
Mày cô giật giật rồi mở mắt ra.

Không biết từ khi nào Thời Lục đã đi tới mép giường, thật sự rất gần ngồi nhìn cô chằm chằm.
Hô hấp Thiên Huỳnh ngừng lại hai giây, bĩnh tĩnh vươn tay đẩy đầu cậu ra, giọng nói đều đều.
“Lộc Lộc, anh đang làm gì thế?”
“Anh không ngủ được…” Nam sinh ấm ức đau khổ, nằm đó nhìn cô.
“Trời mưa gió ồn ào quá.”
Thiên Huỳnh trở mình nằm thẳng, nhìn trần nhà mơ hồ không rõ.
“Vậy thì từ từ ngủ.”
“Em thật tàn nhẫn.” Giọng điệu ai oán như diễn viên thời cổ đại.
Thiên Huỳnh: “…”
Hồi lâu cô không lên tiếng, Thời Lục không chịu cô đơn lại mở miệng.
“Sao em không nói gì?”
“Có phải cắn rứt lương tâm hay không?”
“Để anh một mình nằm trên mặt đất cảm nhận mưa rền gió dữ bên ngoài, một mình nằm trên giường yên giấc lành.”
“A Thiên, em không có trái tim.”
“…”
Lúc này Thiên Huỳnh mới cảm nhận sâu sắc được một câu.
Con trai điêu ngoa lên thì không thua gì con gái.
“Hai chúng ta đổi đi.” Cô cứng nhắc nói, trong nội tâm đã bị Thời Lục tàn phá đến mức không nổi được gợn sóng nào nữa.
“Không được!” Thời Lục lập tức từ chối, dứt khoát nghiêm túc.
“Sao anh có thể để em nằm trên mặt đất chịu sự lạnh lẽo như băng này chứ! Anh không đành lòng, anh tình nguyện lặng lẽ gánh vác sự thống khổ này.”
“…”
Thiên Huỳnh im lặng khoảng mấy chục giây.
Rốt cuộc, cô không nhịn được nữa lên tiếng.
“Vậy anh lên đi.”

“Cầm theo chăn anh nữa.”
“Nhớ đảm bảo khoảng cách an toàn với em.

Không được nắm tay, không được ôm, không được nói chuyện.”
Động tác Thời Lục rất nhanh.

Trước mắt Thiên Huỳnh như có một cơn gió thổi qua, cậu đã ôm chăn mình nằm bên kia, dựa vào tường.
Sau khi cậu lên thì thực sự rất an phận, tự mình ngoan ngoãn nằm trong chăn không hề nhúc nhích.
Thiên Huỳnh cố gắng bỏ qua sự tồn tại của cậu, tiếp tục nhắm mắt lại.
Một lúc sau.
“A Thiên…” Giọng điệu ngọt ngào hoàn toàn khác biệt sự càn quấy vừa rồi.
Thiên Huỳnh không chút lưu tình nào: “Câm miệng.”
Sau này có ôm hay nắm tay hay không thì Thiên Huỳnh không biết, dù sao khi cô ngủ một giấc tỉnh lại thì Thời Lục đã từ bên kia lăn sang bên này gắt gao ôm cô bằng cả tay và chân.

Mái đầu bù xù đè trước người cô, nửa mơ nửa tình, còn vô thức cọ cọ trước ngực cô.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim Thiên Huỳnh như trải qua vụ nổ kẹo cầu vồng Skittles, gương mặt đỏ như thiêu đốt, cả người đều nóng lên.
Thiên Huỳnh hét to: “Thời Lục!…”
Cô nắm tóc cậu kéo đi chỗ khác, dùng sức kéo chăn lại, không quên đạp một cái.
“Anh là đồ lưu manh!”

Tuy buổi sáng trải qua một hồi hỗn loạn như vậy, tấm lót giường trên mặt đất sau đêm này vẫn được cất đi.
Căn phòng khôi phục sự trống trải, bên ngoài bão gió cũng ngừng, sáng sủa sạch sẽ, thông thấu sáng ngời.
Thời Lục nhìn quanh, đặc biệt là hai chiếc chăn được gấp gọn gàng trên giường, cả người vô cùng thoải mái.
“A Thiên, anh tuyên bố.” Cậu chạy ra lớn tiếng nói.
“Hôm nay, anh chính thức chuyển vị trí!”
“Tối nay anh ngủ ở cuối giường đi.” Thiên Huỳnh đang làm bữa sáng quay đầu lại, không lưu tình nói.
Lúc kỳ nghỉ hè trôi qua một phần ba, sự nghiệp trải sàn ngủ của Thời lục cuối cùng cũng kết thúc.
Hai người từ mối quan hệ thuần khiết biến thành quan hệ chung giường.
Đến lúc này Thiên Huỳnh mới phát hiện, tư thế ngủ của Thời Lục rất kém.

Mỗi lần cô tỉnh dậy đều nằm yên ở chỗ cũ, mà người nào đó có thể từ cuối giường lăn lên đầu giường.

Mỗi sáng cô tỉnh dậy đều đã thấy cậu dính bên cạnh cô tỉnh lại.
Không có ngoại lệ.
Dần dà Thiên Huỳnh cũng không chống cự nữa.

Từ lúc bắt đầu là lớn tiếng răn dạy cho đến bình tĩnh đẩy cậu ra, xuống giường đi rửa mặt.
Hai người ở nhà chính là biểu hiện chân chính của việc không lúc nào là không dính lấy nhau.
Xem TV cũng muốn dựa vào người cô cùng xem, nấu cơm cũng muốn đợi bên cạnh để giúp đỡ.

Ngay cả khi Thiên Huỳnh đi đổ rác cậu cũng muốn giúp cô cầm một bao.
Mấy động tác sờ sờ buổi tối cũng tăng lên nhiều.
Mấy quy củ Thiên Huỳnh định ra liên tiếp mất hiệu lực, cuối cùng lại biến thành hai người nắm tay nói chuyện phiếm trước khi ngủ.


Lúc mơ mơ màng màng, Thiên Huỳnh cảm giác được có người ôm lấy cô.
Cô ngủ không yên, duỗi tay ra ngoài thì bị giữ lại nhét vào trong chăn.

Người bên cạnh dịch chăn sang cho cô, trên trán ấm áp một mảng.
Một giọng nói quen thuộc mang theo dịu dàng khó giấu.
“A Thiên, ngủ ngon.”
Cô vô thức dựa đầu lên vai cậu, ngủ say.
Tính tình Thời Lục ngọt ngào đến kỳ cục, Thiên Huỳnh cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Bản thân cô như một con ong vô tình rơi vào hũ mật, một ngày nào đó sẽ chết đuối bên trong.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh.
Những ngày dài đang ngắn lại với tốc độ khó có thể thấy bằng mắt thường.
Thiên Huỳnh ban ngày đi làm, Thời lục ở nhà liền nghiên cứu mấy cái biểu đồ khó hiểu trên máy tính hoặc vẽ tranh.

Mùa hè Lệ Thành nóng bức, cậu căn bản không thể ra khỏi cửa, mỗi ngày đều dựa vào điều hòa để sống.

Chỉ là không biết tại sao năm nay, cậu chưa từng bị đau đầu lại.
Có thể là do mấy ngày nay ăn uống nghỉ ngơi cũng không tệ, cũng có thể là do thân thể lớn lên khỏe mạnh.
Mấy năm qua, vóc dáng cậu đã rất cao, ngũ quan phát triển hoàn toàn.

Cậu bé mới gặp ở trấn Vân kia bây giờ đã trở thành thiếu niên tươi trẻ.

Sau khi vào đại học lại càng thêm cao.
Một chút gầy yếu lúc trước như mất đi, giống như một cây bạch dương nhỏ yếu đuối mong manh kinh qua nắng gắt mưa dầm khỏe mạnh trưởng thành.
Cuối tuần, hai người đi dạo siêu thị.

Sau khi đi ra thì xách hai túi lớn.
Nam sinh đi trước, cánh tay khỏe khoắn với đường cong hữu lực lộ ra dưới cổ ống tay to rộng, trắng nõn nhưng không gầy yếu.

Chiếc túi đựng đầy ắp đồ ở trong tay cậu vô cùng nhẹ nhàng.
Thiên Huỳnh đi sau hai bước.

Vừa định tiến lên, góc áo cô đột nhiên bị kéo lại.

Cô cúi đầu, lập tức thấy khuôn mặt đầy nước mắt của một bé gái, dùng mu bàn tay lau nước mắt nức nở.
“Chị ơi, em, em không tìm thấy mẹ…”
Thiên Huỳnh hoảng hốt, đầu tiên ngẩng đầu nhìn Thời Lục phía trước.
“Lộc Lộc…”
Trung tâm mua sắm ồn ào, đám đông chen chúc, nam sinh tựa hồ như không nghe thấy.

thiên Huỳnh không rảnh lo được nhiều nên ngồi xổm xuống, nhìn cô bé trước mặt.
“Em gái, mẹ em đi đâu rồi?”
Thiên Huỳnh không phát hiện rằng bản thân mình chỉ mới ngồi xổm xuống một giây, Thời Lục đã quay đầu lại tìm kiếm hình bóng cô trong đám người.

Người vừa rồi còn đi bên cạnh cậu bỗng nhiên biến mất, Thời Lục xách đồ chạy khắp nơi tìm kiếm, vẻ mặt dần trở nên hoảng hốt.
Khi bước ra khỏi trung tâm mua sắm, Thiên Huỳnh nhìn thấy sự giận dữ của Thời Lục.

Cậu còn xách theo hai túi đồ lớn, chẳng qua vừa nhìn thấy cô liền vứt mạnh xuống đất, nắm chặt lấy tay cô, giọng điệu nóng nảy.
“Em đi cũng không thể nói với anh một tiếng sao? Cứ im lặng biến mất không tiếng động như thế, em có biết anh đã tìm bao lâu không?!”
“Thật xin lỗi.” Thiên Huỳnh vội vàng trấn an cậu: “Có bé gái không tìm được mẹ, em gọi mà hình như anh không nghe thấy nên em đưa cô bé qua trước.”
Trong nháy mắt Thời Lục như nhụt chí, vô thức kéo tay cô, hốc mắt hơi đỏ lên.
“Lần sau em còn đột nhiên biến mất như thế, anh sẽ không để ý em nữa.” Cậu lẩm bẩm một mình, không biết là đang nói với ai.

Đôi mắt nhìn cô chằm chằm, lại giống như xuyên qua cô để nhìn về một hồi ức không tên khác.

Thiên Huỳnh tiến lên ôm cậu, nhẹ giọng nói:
“Lộc Lộc, em sẽ không rời bỏ anh.”
Thiên Huỳnh nghĩ, Thời Lục dù trưởng thành nhưng một góc nào đó trong lòng vẫn là bé trai với cảm giác bị bỏ rơi không an toàn.
Mẹ cậu đã từng tuyệt tình bỏ rơi cậu.

Cô cũng từng bỏ rơi cậu.
Bé gái đi lạc kia thuận lợi tìm được mẹ mình.

Hai người đi đến địa điểm nhiều người nhất là quầy thu ngân.

Vừa nghe thông báo, người mẹ lập tức chạy tới rồi nói cảm ơn với Thiên Huỳnh.
Nước mắt trên mặt cô bé đã sớm được lau khô, khôi phục khuôn mặt trắng nõn mịn màng.

Lúc này em đang ngồi trong lòng mẹ, nói lời cảm ơn bằng giọng ngọt như sữa.
“Cảm ơn chị nhé.”
“Lần sau nhớ đi theo sát mẹ, đừng để bị lạc nữa.” Thiên Huỳnh khom lưng cười với bé gái.
Khung cảnh bên này thật hài hòa, vẻ mặt âm trầm của Thời Lục càng thêm nổi bật.

Mẹ bé gái nhìn ánh mắt của cậu như hổ rình mồi, hơi xấu hổ tạm biệt họ.
Xung quanh yên tĩnh lại, hai người xách đồ quay về.

Thiên Huỳnh nắm tay Thời Lục, nhắc cậu.
“Lộc Lộc, anh không cần hung dữ như thế, dọa sợ bạn nhỏ rồi.”
Khuôn mặt nam sinh như cũ, giọng điệu dữ tợn: “Ai bảo nó chạy loạn làm gì.”
“Người ta vẫn là trẻ con, sao anh có thể dùng tư duy của người trưởng thành để đòi hỏi nó được.” Thiên Huỳnh bất đắc dĩ giảng đạo lý với cậu.

Thời Lục khẽ hừ một tiếng, sau đó mở miệng.
“Anh cũng là trẻ con.”
“… Được rồi.” Cô cười rồi ôm lấy tay cậu, giọng nói thật nhẹ.
“Anh là bạn nhỏ của em.”
Trong trung tâm mua sắm ồn ào, Thời Lục nghe thấy trong ngực mình đang đánh trống reo hò, lỗ tai hơi nóng lên.

Cậu cố nín cười nhưng khóe miệng lại nhếch lên cuồng nhiệt.
Thời Lục ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt: “Đừng tưởng như thế thì anh sẽ không giận em.”
Tình tình Thời Lục cáu kỉnh, từ nhỏ tới lớn đều thế.

Bởi vì sinh bệnh mà khó chịu, tình tình càng vô pháp vô thiên.

Chỉ có đứng trước mặt Thiên Huỳnh mới như một người hoàn toàn khác, ngọt ngào, đa số thời gian đều là yêu tinh dính người.
Ngoại trừ đa số thời gian ấy.

Nếu chạm vào vảy ngược của cậu, ví dụ như rời đi, nói ra mấy từ ngữ ly biệt lung tung, nam sinh sẽ không đáng yêu nữa.

Khuôn mặt cậu sẽ nặng nề, biến thành một đại ma vương không ai dám trêu chọc.
Thiên Huỳnh cũng sợ, còn có phần đuối lý.

Ngay cả khi cô cắn rứt lương tâm muốn đối tốt với Thời Lục gấp đôi cũng không thể nào bù đắp cho sự xa cách thực sự của hai người.
Ngày kết thúc kỳ nghỉ hè càng gần, Thời Lục càng hay bực bội.
Trong căn bếp nhỏ, vào lúc mặt trời lặn, ánh sáng màu vàng cam từ cửa sổ chiếu vào, ánh nắng chiều chạng vạng càng làm tăng phần lãng mạn.
Thời Lục không lên tiếng, lặng lẽ tước vỏ măng tây.

Hiện tại cậu đã làm rất quen thuộc, sườn mặt thật yên tĩnh nghiêm túc, lông mi dài rũ xuống, mỗi lần chớp mắt đều giống như cánh bướm khẽ động đậy.
Sườn mặt thiếu niên rất đẹp, mũi thẳng, đường cong hàm dưới tuyệt đẹp, môi cũng đầy đặn xinh đẹp.
Rất thích hợp để hôn môi.
Một tia nắng chiều vừa vặn chiếu trên mặt cậu, từ trán xẹt qua mũi mooyj màu vàng nhạt, khiến cả khuôn mặt sáng lên.

Mấy sợi tóc mái trên lông mày cũng nhẹ đong đưa như cọ trên đầu quả tim, nhìn qua hơi ngứa ngáy.
Thiên Huỳnh đột nhiên gọi tên cậu: “Lộc Lộc.”
Cậu không trả lời mà chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh dò hỏi.
Thiên Huỳnh đột nhiên ghé đầu qua, chạm nhẹ trên môi cậu.
Mặt hai người chỉ cách nhau mấy centimet, biến thành hai bóng dáng thân mật dưới ánh hoàng hôn.

Thời Lục bình tĩnh nhìn cô không nhúc nhích, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp.
Giây tiếp theo, hầu hết của cậu nhẹ nhàng lên xuống.
“Hôn một chút nữa.” Nam sinh khàn giọng hạ lệnh.
Thiên Huỳnh nhắm mặt lại rồi tới gần, bên tai vang lên tiếng vật nặng lăn xuống.

Thời Lục thả đồ trên tay đi, đè sau đầu cô lại.
Một cái chạm nhẹ nhàng biến thành sự đoạt lấy khốc liệt.

Kinh nghiệm của Thời Lục đều tích lũy trên người Thiên Huỳnh.

Cậu không có quy tắc, chỉ có bản năng, mỗi lần đều làm cô hơi đau, có đôi khi hàm răng sẽ không cẩn thận cà vào khiến da bị trầy nhỏ.
“Lộc Lộc, nhẹ chút…” Ngón tay cô dịu dàng vuốt tóc cậu, thanh âm tràn ra giữa răng môi quấn quýt, cho cậu biết mình cảm thụ thế nào.
Hô hấp Thời Lục nặng nề hơn, động tác chậm rãi lại.

Cậu dường như không cần thầy dạy cũng biết, lại giống như Thiên Huỳnh chỉ dẫn, tìm được lực đạo thoải mái cho cả hai người.
Hôn xong, toàn bộ phòng bếp như bị phủ một màu cam đỏ của tranh sơn dầu.

Thời Lục và Thiên Huỳnh ôm nhau, hai trái tim đập loạn xạ với tần số giống nhau.
Đại não Thiên Huỳnh như thiếu oxy, cô gục mặt trên vai cậu thở dốc, hai mắt nhắm nghiền và đôi má ửng đỏ.
Thời Lục thoạt nhìn tốt hơn cô, thân thể cậu chống đỡ trọng lượng của hai người.

Nhưng bàn tay đặt sau lưng cô lại nhẹ run rẩy.
Cậu hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Sau cơn thỏa mãn, một cảm giác trống rỗng kỳ lạ bỗng nhiên đang lên khiến trái tim cậu run rẩy, vô cùng xúc động.
Thời Lục vùi mặt sâu vào hõm cổ cô, không kìm được mà quay đầu lại, hôn nhẹ một cái.
“A Thiên…”
Mi mắt cậu run rẩy rồi nhắm lại, âm cuối cũng run lên.
“Anh rất thích em.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.