Máy bay không người lái đã tạo cảm giác mới mẻ cho bọn trẻ ở đây trong suốt thời gian dài.
Lúc đầu, cả đám kết bè với nhau ngày nào cũng lấy ra chơi, sau đó chỉ chơi vài tiếng, cuối cùng ai muốn chơi thì tự lấy ra chơi một lúc.
Sự chú ý của bọn Phương Hổ và Thư Mỹ Mỹ đã chuyển sang đồ vật khác. Chỉ có Ngô Hiểu Thiên là người kiên trì lâu nhất, mỗi khi rảnh rỗi cậu đều đến nhà trọ, lấy máy bay không người lái từ chỗ Thiên Huỳnh rồi chạy ra ngoài chơi vài vòng.
Cậu là người sử dụng chiếc máy bay không người lái này lâu nhất, cũng là người nâng niu nó nhất. Mỗi lần chơi xong cậu đều cẩn thận lau sạch những vết bụi bẩn trên máy rồi trịnh trọng cất nó vào hộp.
Trên núi thường xuyên có mưa, chỉ một chốc sau, toàn bộ không khí xung quanh đều ẩm ướt, vừa trong lành vừa mát mẻ.
Nấm rất dễ phát triển vào mùa hè, nhất là sau khi trời mưa. Có rất nhiều loại nấm dại mọc trên các ngọn núi lớn ở trấn Vân, đặc biệt vào mùa này, nấm thông mọc rất nhiều. Bề ngoài của nó có màu cam, thường mọc ở rừng thông, ẩn trong những lá thông dày rơi trên mặt đất.
Nếu nhặt về nhà rửa sạch rồi dùng để hầm canh thì có mùi vị rất ngon.
Trời mưa liên tục suốt mấy ngày liền, đêm qua trời mưa to vừa tạnh xong, trời quang mây tạnh. Dự báo thời tiết nói rằng trong tương lai sẽ có một đợt nóng lên. Ngay sau khi ăn sáng xong, đám người Thư Mỹ Mỹ đã đến tìm cô.
Thiên Huỳnh đang dạy Thời Lục đi xe đạp ở khoảng đất trống ngoài cửa. Hình như cậu ấy cảm thấy hơi nhục khi để Thiên Huỳnh chở mình vào ngày hôm đó. Khi vừa trở về là cậu bỗng nhiên muốn học cách đi xe đạp luôn nên mấy ngày này chỉ cần có thời gian rảnh là Thiên Huỳnh tranh thủ tập luyện cho cậu.
Tế bào thần kinh vận động của Thời Lục thực sự đáng lo ngại. Lần đầu tiên cậu học đi xe đạp là trên chiếc xe nhỏ dành cho nữ của Thiên Huỳnh. Với khung xe thấp, cậu có thể dễ dàng đặt cả hai chân xuống đất.
Cậu ngồi phía trước lái xe, Thiên Huỳnh ngồi phía sau đỡ cậu, chiếc xe xiêu vẹo lái ra ngoài rồi nhanh chóng ngả sang một bên. Thời Lục hơi sợ hãi, lập tức dẫm chân xuống đất cố định người và xe lại.
Tiến độ bị tạm dừng một lần nữa. Một lần thử tập mới lại tuyên bố thất bại.
Thiên Huỳnh không biết đã bao nhiêu lần phải bất đắc dĩ lặp lại: “Cậu đừng sợ, đừng có dừng lại khi xe vừa nghiêng nữa. Hãy tiếp tục điều chỉnh cân bằng rồi đạp về phía trước.”
“Hiểu rồi!” Thời Lục có chút xấu hổ, quay đầu lại nói, hai vai hạ xuống, nhìn về phía trước rồi hít sâu một hơi. Cậu điều chỉnh lại tâm trạng rồi dẫm lên bàn đạp để chuẩn bị cho cuộc hành trình mới.
“Tiểu Huỳnh, chúng ta đi hái nấm trên núi đi!” Giọng nói trong trẻo rõ ràng của Thư Mỹ Mỹ truyền tới. Bên cạnh cô là bọn Phương Hổ và Ngô Kỳ, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ. Tay xách giỏ với thùng, sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.
“Mấy ngày nay mưa nhiều như vậy, chắc chắn trên núi đã mọc rất nhiều nấm.”
Thiên Huỳnh hơi lung lay nhưng vẫn không đồng ý ngay mà chỉ nhìn Thời Lục.
Chàng trai còn đang loay hoay với chiếc xe đạp, gò má trắng nõn đỏ ửng lên, không biết do nóng hay do mệt.
Mặc dù bây giờ cậu đã chơi cùng bọn họ nhưng lại chưa từng đi qua mấy ngọn núi. Vả lại vùng núi nơi nấm mọc nhiều tương đối xa, cỏ dại mọc um tùm, đường đi vừa khó khăn vừa bẩn dễ khiến người ta mệt mỏi.
Nhận thấy bầu không khí trở nên im lặng, Thời Lục ngẩng đầu nhìn lướt qua mấy người, cuối cùng dừng lại trước ánh mắt của Thiên Huỳnh.
“Cậu muốn đi?”
Sau hai giây trầm mặc, cô thành thật gật đầu, “Ừ.”
“Muốn.”
“Vậy đi thôi.” Thời Lục bước lên xe nghiêng ngả đạp về phía trước. Thiên Huỳnh không chắc chắn nên nhìn bóng lưng cậu rồi cao giọng hỏi: “Vậy cậu có đi không?”
“Không đi.”
Vài phút sau, Thiên Huỳnh nhìn Thời Lục – người đang mặc bộ đồ thể thao đứng trước mặt cô một lần nữa.
Quần áo của nam sinh hầu như không trùng lặp, tất cả đều là những kiểu dáng chưa từng thấy trước đây. Trang phục thời thượng khi khoác lên người giống như được thiết kế riêng cho cậu, đẹp đến mức không khí trước mặt cô bỗng nhiên bừng sáng.
“Không phải là cậu không đi sao?” Thiên Huỳnh khó hiểu, cô đã thay cho mình một chiếc áo khoác và một đôi ủng để đi mưa, tay xách một cái xô chuyên dụng để thu hoạch nấm.
“Tớ ra ngoài hấp thụ không khí trong lành một chút.”
Không khí buổi sáng vẫn thoang thoảng độ ẩm và cái mát mẻ của tinh mơ, cả đoàn người khí thế lên đường. Để lên núi thì trước tiên phải vượt qua sườn đồi nhỏ phía sau nhà trọ. Đây là lần đầu tiên Thời Lục đi xa như vậy, sau khi đi qua ngọn núi quen thuộc sau lưng thì cảnh vật hai bên đường dần trở nên lạ lẫm.
Trong mắt cậu có sự mới lạ, không ngừng quay đầu đánh giá xung quanh, Thiên Huỳnh thấy vậy thì dặn dò:
“Chú ý đường dưới chân cậu đi.”
“Tớ không phải là một đứa trẻ nữa.” Thời Lục cau mày phản đối, cảm thấy hơi thẹn.
“Có gì không thoải mái thì nhớ nói với tớ càng sớm càng tốt, tớ sẽ gọi ba ba đến đón cậu.”
“…..” Thiên Huỳnh ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục mồm năm miệng mười.
“Tớ cũng mang cho cậu một cái quạt nhỏ với thuốc xịt muỗi rồi, cả nước uống nữa. Khi nào cậu cần thì tự mình lấy nhé.”
“…..”
Thời Lục nghẹn họng đến mức không nói được câu nào, bộ dạng này của cậu khiến ai cũng phải bật cười. Mặc dù Thiên Huỳnh không phải là người lớn tuổi nhất trong số họ nhưng lại khiến người ta an tâm.
Cô là người tốt bụng, tinh tế và biết quan tâm đến người khác. Khi gặp phải chuyện gì thì cô luôn là trụ cột của họ, giống như một người lớn nhỏ vậy.
Ngay cả Thời Lục – một thiếu gia lớn lên trong thành phố cũng chưa bao giờ tức giận với cô, lần nào cũng ngoan ngoãn nghe lời.
Đường lên núi bảo dài thì thực ra cũng không phải dài, chỉ cần qua sườn núi nhỏ thì chẳng mấy chốc sẽ đến chân núi. Việc hái nấm thường diễn ra ở khu vực sườn núi, thực ra thì lượng vận động này cũng không đáng kể đối với bọn trẻ sống lâu ở vùng quê.
Người duy nhất có thể lực hơi yếu trong đội là Thời Lục. Thiên Huỳnh đi theo cậu nên cũng đã trở thành người đi chậm thứ hai, cách đám người trước mặt một đoạn ngắn.
Phía trước có một con sông, bọn họ thường mò cua bắt cá ở thượng nguồn của nó. Nước càng sâu và rộng, con sông càng chảy xiết. Cơ sở vật chất trên núi không quá phát triển, phía trên con sông chỉ có một cây cầu ván đơn sơ, nhỏ hẹp nối hai bên bờ.
Đám trẻ ở phía trước đã quen với việc đi lên cây cầu này. Thiên Huỳnh cũng trực tiếp đi theo sau, nhưng cô chưa đi được hai bước thì góc áo phía sau đột nhiên bị người khác kéo ra, trọng lực khẽ truyền tới.
Cô hoang mang nhìn thoáng qua phía sau. Thời Lục không nhìn cô, ánh mắt chăm chú nhìn vào chân mình, đôi môi đỏ hồng mấp máy liên tục.
“Cậu đừng sợ.” Thiên Huỳnh nghẹn họng một lúc, cuối cùng chỉ nói được câu này.
“Sẽ không bị ngã đâu.”
“Ừ.” Chàng trai dường như không thèm để ý trả lời. Cậu ngẩng mặt lên, ngón tay vẫn giữ chặt góc áo của cô như cũ cho đến khi vượt qua cây cầu ván nhỏ hẹp này.
Cậu buông tay ra vô cùng tự nhiên như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đường lên núi ngày càng khó khăn, lối đi ẩn mình giữa đám cỏ dại rậm rạp, bị mấy cành cây chắn ngang. Ngay cả ánh sáng cũng bị che khuất dưới những tán cây tươi tốt.
Cảm giác mới lạ của Thời Lục dần bị thay thế bởi sự mệt mỏi, sự kiên nhẫn dần cạn kiệt. Bỗng một chai nước được đưa tới trước mặt cậu, nắp chai đã được mở ra.
“Uống chút nước đi.”
Sau khi uống xong một nửa chai nước thì đích đến cũng đã ngay trước mặt.
Dấu hiệu cụ thể là khi Thư Mỹ Mỹ đẩy một đống lá thông trơn ra thì tìm thấy một nhóm nấm màu vàng cam bên dưới có dạng xoè ô xung quanh, trông rất đáng yêu.
Mặc dù đây chỉ là quan điểm của Thời Lục.
Thư Mỹ Mỹ thốt lên đầu tiên: “Wow, ở đây có nhiều quá!”
Phương Hổ: “Đêm nay được ăn no rồi!”
Ngô Kỳ vội vàng xách cái giỏ lên: “Để dành cho tớ một ít, tối nay tớ muốn nấu canh.”
“Đi tìm xem còn chỗ nào nữa không, hái về hết đi.”
“…..”
Trước khi Thời Lục có thời gian quan sát cẩn thận thì những cây nấm đó đã bị hái đi ngay lập tức, chỉ còn sót lại đất mùn và cỏ khô.
Địa hình sườn đồi khá bằng phẳng, dưới những cây thông cao vút là lớp lá rụng dày. Ngay sau khi lật nó ra thì có thể sẽ xuất hiện nhiều điều bất ngờ bên dưới.
Rõ ràng Thiên Huỳnh là một cao thủ trong việc tìm kiếm nấm, cô là người thu hoạch được nhiều nấm nhất, chiếc thùng đã đầy hơn phân nửa. Thời Lục đi theo cô từ một người không hiểu sự đời thành một tay lão luyện không chút lưu tình hái những cây nấm đáng yêu đó vào thùng.
Loại nấm này ẩn mình trong đám cỏ dại dưới tán cây thông. Nhìn từ bên ngoài thì không có gì khác biệt nhưng chỉ cần lột bỏ lớp ngụy trang là chúng ta có thể biết bên dưới có điều gì bất ngờ hay không.
Khi Thời Lục tự tay xốc một đống lá thông rụng lên và phát hiện cây nấm ở bên dưới thì cậu ngay lập tức tìm thấy niềm vui sau một ngày dài lên núi. Thậm chí cậu còn đam mê với việc lục tung mọi nơi có thể, thích thú hơn bất kỳ ai. Đến nỗi khi họ chuẩn bị về nhà, cậu vẫn lưu luyến mở đám cỏ khô cuối cùng trước mặt, cố gắng tìm thứ gì đó.
Cuộc hành trình xuống núi nhanh hơn rất nhiều, họ đi một con đường khác, băng qua rừng cây đến một chỗ bằng phẳng hơn. Trong khu rừng rậm xuất hiện hai ngôi nhà gỗ, bên ngoài có hàng rào bao quanh như thể có ai sống bên trong vậy.
“Đi nào, nhà chú Lâm đây rồi.”
“Chúng ta cùng đi xem nai của chú ấy đi.”
Thời Lục nghe thấy ai đó nói chuyện, có vẻ như bọn họ đang nhắc đến một vị trưởng bối nào đó mà họ quen biết. Thư Mỹ Mỹ gạt mấy cành cây chắn ngang qua khu rừng, mở ra một con đường nhỏ phía trước cho họ.
Cả bầy trẻ vui sướng chạy vội xuống.
Người đàn ông ở đây hoá ra là một ông chú chăm sóc và nuôi dưỡng nai, có vẻ cũng là người ở trong thị trấn của họ, lấy kẹo ra chào đón họ một cách nhiệt tình.
Sau vài lời hàn huyên, họ nóng lòng chạy đến ngôi nhà nhỏ phía sau. Đây là lần đầu tiên Thời Lục thấy một con nai thật, với cái đầu tròn vo, đôi mắt linh động, bộ lông màu nâu có những đốm trắng giống như hoa mận. Một số con có sừng trên đầu trong khi một số con thì không.
Chúng nó không sợ người sống một chút nào, cứ vậy đứng trước mặt cậu, thậm chí có con còn chủ động tiến tới cọ lên tay cậu.
Chú Lâm lúc nãy cho tụi nó ăn cỏ khô, đó là thức ăn của loài nai.
Thiên Huỳnh xòe tay ra đưa cho hai nắm cỏ, chú nai nhỏ liền nghểnh cổ ngoan ngoãn chạy đến ăn. Thời Lục nhịn không nổi cũng cầm một nắm cỏ, cậu vừa với tay vào cho chúng ăn thì chợt thấy Thiên Huỳnh đang quay đầu im lặng nhìn bọn họ.
“Bé nai con.” Cô chỉ chỉ vào chú nai trước mặt rồi lại chỉ vào cậu.
“Nai con.”
Cô nhìn Thời Lục chăm chú, môi nở một nụ cười giảo hoạt tinh nghịch, nhẹ nhàng thốt ra hai âm: “Lộc Lộc.”
Thời Lục nhìn cô trong một giây rồi xoay người, tai vẫn nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Chung phía sau gọi tên mình.
“Lộc Lộc.”
Có tiếng bước chân vang lên phía sau, cô nở một nụ cười mang ý dò hỏi: “Cậu không thích cái tên này sao?”
Mặt Thời Lục vô biểu cảm: “Tớ không thích.”
“Vậy chúng ta trao đổi đi, tớ cho cậu gọi tớ là A Thiên, tớ gọi cậu là Lộc Lộc được không?”
“A Thiên là cái tên độc nhất vô nhị trên đời này hay sao?”
“Đúng vậy.”
Thời Lục dừng chân lại, nhìn khuôn mặt tỏ vẻ đương nhiên của cô. Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, đôi con ngươi to tròn sạch sẽ thấy đáy, bên trong không hề có làn sương xám nào.
“Đây là tên mẹ tớ đặt cho khi bà còn chưa sinh ra tớ. Từ nhỏ đến giờ chỉ có ba ba mới được gọi tớ như vậy thôi.”
“Chỉ có cậu là người thứ hai.”
Thời Lục im lặng trong vài giây, thở dài như thể chuẩn bị hy sinh rất nhiều.
“Vậy được thôi.”
Khi xuống núi, chú Lâm tặng riêng cho Thiên Huỳnh món quà trang trí dạng con nai nhỏ bởi vì lúc trước nhờ có Thiên Huỳnh phát hiện một con nai nhỏ bị bệnh rồi báo với hắn thì mới kịp thời đưa nó đi chữa trị.
Trên đường đi, Thiên Huỳnh không chút do dự tặng lại con nai nhỏ cho Thời Lục, coi như kỷ niệm tình bạn mới mà bọn họ vừa thiết lập ngày hôm nay.
Phương Hổ vừa duỗi tay chuẩn bị sờ con nai nhỏ liền lập tức thu lại. Nhìn chằm chằm con nai nhỏ trong tay Thời Lục, đột nhiên cậu phát hiện ra một sự thật đã bỏ quên từ lâu.
Hình như vị trí người bạn tốt nhất của Thiên Huỳnh đã bị Thời Lục cướp mất từ lâu rồi!
Thời Lục không chịu ra ngoài thì Thiên Huỳnh cũng hiếm khi đi chơi cùng bọn họ, luôn quan tâm cậu ấy trước tiên, cái gì Thời Lục thích thì làm trước.
Phương Hổ vừa tức giận vừa đau lòng kể lại phát hiện này cho một số người khác và đều nhận được sự đồng tình.
“Tớ muốn nói điều này từ rất lâu rồi. Kể từ khi Thời Lục đến đây thì tớ cảm thấy Tiểu Huỳnh dần xa cách chúng ta.” Thư Mỹ Mỹ buồn bã nói.
“Tuy rằng Thời Lục là khách thuê trọ nhà bọn họ nhưng Tiểu Huỳnh đối xử với cậu ta quá tốt.” Ngô Kỳ cũng nói với giọng chua xót.
“Có lẽ là do Thời Lục vừa đến đây nên Tiểu Huỳnh chăm sóc cậu ấy cũng là chuyện bình thường thôi.” Chỉ có Ngô Hiểu Thiên, người thường xuyên đến mượn chơi máy bay không người lái của Thời Lục mới phân tích một cách lý trí, nhưng nó cũng chẳng có tác dụng gì.
Sau khi trở về, Thiên Huỳnh bị bọn họ kéo lại phê bình tập thể, công khai.
“Tiểu Huỳnh, tớ cảm thấy cậu không còn tốt với bọn tớ như trước nữa.”
“Là sao?” Thiên Huỳnh hoang mang hỏi, còn Phương Hổ thì tức giận lên án.
“Trong mắt cậu chỉ có Thời Lục!”
“…..”
Nghe bọn họ khiển trách, Thiên Huỳnh mới hậu tri hậu giác cảm thấy hơi áy náy. Cô nhìn Phương Hổ đang vô cùng kích động liền vội vàng trấn an.
“Đại Hổ, cậu đừng tức giận, để lần sau tớ làm một con khác cho cậu.”
“Còn bọn tớ thì sao?”
“Tất cả đều có mà.”
Thời Lục phát hiện hai ngày nay Thiên Huỳnh không hề ra khỏi cửa, ở trong nhà làm mấy món trang trí thủ công.
Cô làm rất nhiều đồ vật nhỏ nhắn kỳ lạ, trước kia là châu chấu cỏ, bện giỏ tre, giờ thì làm gối bông nhỏ.
Tất cả chúng đều linh động dễ thương, cũng không biết cô học được cách làm từ đâu.
Mấy ngày nay cô đều ở nhà mày mò đan len sợi. Có nhiều lần giữa đêm cậu ra khỏi phòng là thấy cô đang ghé vào cái bàn ở phòng khách dưới lầu, trong tay cầm một cái móc nhỏ với đủ sợi chỉ màu sắc sặc sỡ.
Có vẻ như là một vật trang trí nhỏ làm bằng sợi len, nhưng lần nào cô cầm trên tay cũng không thể nhận ra hình dạng thật của nó.
Cho đến sáng ngày thứ ba, khi Thời Lục bước xuống lầu thì thấy Thiên Huỳnh đang ăn sáng đã vội vã chạy đến chỗ cậu, lấy một thứ gì đó ra và đưa cho cậu như thể dâng hiến một bảo vật quý giá.
“Lộc Lộc, cậu nhìn này, tớ làm cho cậu một cái móc khóa hình con nai này.” Khi Thiên Huỳnh đứng dậy, con nai nhỏ khẽ đung đưa giữa các ngón tay cô. Cuối cùng Thời Lục cũng được nhìn rõ những gì cô đã làm trong mấy ngày nay.
Một con nai nhỏ màu vàng nâu đan bằng len, lớn cỡ bàn tay với những đường chỉ khâu tinh xảo; màu vàng, xanh lam và trắng phối với nhau trông vô cùng tươi tắn và đáng yêu.
Tim Thời Lục mất khống chế đập nhanh hơn hai nhịp, duỗi tay ra nhận nhưng miệng thì tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Tại sao lại làm con nai cho tớ…..”
“Bởi vì cậu là Lộc Lộc mà.” Hàng mi cong cong đầy ý cười.
“Cậu đáng yêu như mấy chú nai con vậy.”
Lần đầu tiên Thời Lục không cảm thấy khó chịu với cái tên này, thậm chí còn mơ hồ chấp nhận và thích nó.
Vành tai cậu cũng hơi nóng.
“Suốt ngày cứ nói ngon nói ngọt đi lừa người khác.”
“Làm gì có?” Thiên Huỳnh vô tội trợn tròn mắt.
“Tớ thật sự cho rằng nó rất giống cậu mà.”
Thời Lục nhận món trang trí này và treo nó trên cặp sách của mình. Bởi vì đây là những gì Thiên Huỳnh nói vào ngày hôm đó, có thể treo nó trên cặp sách hoặc dùng làm móc chìa khóa.
Cậu buông có chiếc chìa khóa nào nên treo nó lên cặp mình, trông cũng rất đẹp.
Cậu không khỏi liếc mắt nhìn vài lần, sau đó lại vươn tay chạm vào, tâm trạng cũng khác hẳn ngày thường.
Niềm vui của Thời Lục không kéo dài bao lâu.
Cho đến khi cậu thấy đám người Phương Hổ đến tìm Thiên Huỳnh chơi.
Mỗi người trong số họ đều mang theo một món trang sức nhỏ, sự khéo léo quen thuộc, cách phối màu và phong cách tương tự, rõ ràng là do một người làm.
Thư Mỹ Mỹ thì là một con mèo nhỏ đáng yêu.
Ngô Kỳ thì là một chú voi đôn hậu.
Của Ngô Hiểu Thiên là một chiếc máy bay nhỏ màu xanh lam.
Đáng ngạc nhiên hơn cả là của Phương Hổ cũng là một con nai?
Cậu ta vui vẻ cầm nó trong tay rồi chạy về phía bọn họ.