Bàn tròn lớn với sức chứa mười hai người trong phòng VIP chỉ ngồi một nửa số ghế, tạo thành thế ba chân vạc, y như buổi tọa đàm sáu nước. Nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên đều im lặng đi vào, đặt (ném?) đồ ăn xuống rồi chạy, — mấy người ngồi bàn này vừa nhìn đã biết chẳng phải người tốt rồi!
Cậu hai Tiểu Chu không hiểu gì mà nhìn ba thố cá filet sốt cay, hỏi Vương Hoành: “Vì sao chúng ta phải thuê chung một phòng?” Bên ngoài rất nhộn nhịp, cậu không thích lạnh lạnh lùng lùng đâu nhé.
Trưởng ban Vương dạy dỗ cậu hai Tiểu Chu: “Tiểu Thiên, làm người phải có đạo đức nơi công cộng, đánh nhau chốn đông người không tốt.”
Đánh nhau? Ai muốn đánh nhau với ai?
Cậu hai Tiểu Chu nhìn một vòng những người đang ngồi trên bàn ăn, quyết định chọn quả hồng mềm mà hỏi: “Tiểu Liễu nhi, cậu muốn đánh ai?”
Bác sĩ Liễu trả lời rất thành thật. “Tôi muốn đánh cậu.”
Cậu hai Tiểu Chu quay đầu lườm Vương Hoành. “Anh đã hứa với tôi không đi mách lẻo rồi mà?”
Vương Hoành mỉm cười, cười đến nỗi cõi lòng của Chu Thiên Uyên dần dần lạnh giá. “Sáng sớm hôm nay anh vừa đe dọa em xong, vẫn chưa kịp đi, vừa rồi quên mất. Nhưng ngày mai đi làm sẽ không quên nữa.”
Cậu hai Tiểu Chu sợ hãi, vội vàng rót trà nhận sai. Quay đầu lại, một cái thìa bay qua, chất vẫn bác sĩ Liễu: “Tại sao đánh tớ?”
Tô Bạch ném một cái đĩa qua: “Cậu ta là muốn đánh, không giống cậu, là đánh thật.” Cậu ta may mắn hơn so với bác sĩ Liễu, đã không thể gặp mặt lại còn bị người khác bắt nạt.
Chu Thiên Uyên nổi giận: “Tô Tiểu Bạch, cậu cũng muốn đánh nhau hả?”
Đây là sự khiêu chiến chính thức, cậu hai Tiểu Chu không mang theo khăn tay trắng(*), cho nên không nói hai lời mà bổ nhào vào khoảng không giữa hai người.
(*) khăn tay trắng để treo cờ đầu hàng. =.=///
Đồng chí Liễu Thời Phi ăn nói lung tung xem kịch vui, hỏi Vương Hoành: “Trưởng ban Vương, anh không cản bọn họ hả?”
Trưởng ban Vương bình tĩnh uống trà.
Hỏi hai vị lãnh đạo của đồn Thần Kinh. “Hai anh không đi khuyên giải hả?”
Đồng chí Đồn phó mơ màng nhớ lại: “Nhìn thấy bọn họ, khiến tôi nhớ lại một bộ phim hoạt hình từng xem hồi còn nhỏ.”
Đồng chí Cảnh sát trưởng hừ lạnh: “Không rỗi hơi và vô vị.”
Đồn phó rất cảm động: “Cảnh sát Lục, sự ăn ý của chúng ta lại xích gần thêm một bước rồi.”
Cảnh sát trưởng Lục cũng rất cảm động, nói thẳng với hắn: “Tôi theo dõi mấy người không phải ngày một ngày hai, hôm nay nếu bị anh nhìn thấy thì cũng chẳng có gì hay ho mà nói. Anh thành thật khai báo đi.”
Vì sao cậu theo dõi tôi mà tôi còn phải khai báo với cậu chứ? Đồn phó Triệu cười mà như không hỏi lại: “Những điều mà tôi phải khai báo có nhiều lắm, cậu muốn nghe khúc nào?”
“Cái khúc của anh và Liễu Thời Phi ấy.”
Suýt chút nữa là Liễu Thời Phi trượt xuống khỏi bàn rồi, hỏi Lục Minh Ngạn: “Cảnh sát trưởng Lục, vừa rồi anh nói ‘theo dõi mấy người’ là ám chỉ Triệu Bồi Thanh với ai?”
Cảnh sát trưởng Lục không hề úp mở: “Cùng cậu.”
Bác sĩ Liễu chống mặt bàn. “Ý anh là sao?”
Cảnh sát trưởng Lục xua tay nói ra ý của mình: “Hai tuần trước, hai người uống cafe trong Auchan(*) cách đối diện phân cục hai con đường khoảng hai tiếng đồng hồ. Hôm trước, hai người ở trong quán bar ngoài công viên Mai Kều đến gần nửa đêm. Hôm nay, ngay sau hôm hai người hẹn nhau ở quán bar một ngày, hai người lại cùng nhau đi dạo phố ăn trưa. — Hai lần sau cùng này là tôi và Tô Bạch cùng nhau theo dõi. Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì hả?”
(*) 欧尚/ōushàng/: Auchan, hay còn gọi là Groupe Auchan SA, là một tập đoàn bán lẻ quốc tế của Pháp và tập đoàn đa quốc gia có trụ sở tại Croix, Pháp. Đây là một trong những nhóm phân phối chính của thế giới có sự hiện diện ở Pháp và 15 quốc gia. – Theo Wikipedia.
Bác sĩ Liễu còn muốn biết hơn Cảnh sát trưởng Lục cơ đấy: “Anh cảm thấy có chuyện gì xảy ra giữa hai chúng tôi?”
Vương Hoành hỏi lại: “Triệu Bồi Thanh là đồng tính, cậu nghĩ cậu ta sẽ cảm thấy giữa hai người sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
Liễu Thời Phi thất thần, quay đầu hỏi Triệu Bồi Thanh: “Anh là đồng tính?” Sự kinh ngạc thể hiện ngay trong câu nói.
Trưởng ban Vương quay đầu nói với Lục Minh Ngạn: “Thì ra cảm giác của cậu là sai.”
!!!
“Fuck!” Bác sĩ Liễu cuối cùng cũng nhận ra vấn đề: “Anh tưởng tôi và anh ta đang yêu đương hả?”
“Hở?” Tô Tiểu Bạch bị câu nói của bác sĩ Liễu làm cho bất ngờ, chỉ thất thần chút xíu đã bị cậu hai Tiểu Chu đánh trúng.
“Hả?” Chu Thiên Uyên bị câu nói của bác sĩ Liễu dọa sợ, đè bẹp Tô Bạch xui xẻo.
Chu Thiên Uyên chống hai tay hỏi Tô Bạch: “Hai người theo dõi bọn họ? Còn nghi ngờ người ta đang yêu đương hẹn hò? Cho dù hai bọn họ yêu thật thì có liên quan gì đến hai người chứ?”
Đồng chí Tô Bạch bị đè, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều, lẩm bẩm hỏi: “Vốn dĩ chẳng liên quan gì đến tớ, tớ chưa từng nói là liên quan đến tớ mà.” Cậu ta bị trưng dụng, có hiểu không hả?
Khóe mắt Trưởng ban Vương khẽ giật, đứng dậy, nắm lấy cổ áo cậu hai Tiểu Chu kéo khỏi người Tô Bạch. “Cá sốt cay sắp nguội rồi, nguội ăn không ngon.”
À, quên mất. Hôm nay cậu đến đây không phải để đánh nhau với Tô Bạch, cũng không phải đến theo dõi Liễu Thời Phi, lại càng không phải đến để phân bì cao thấp với lãnh đạo trong đồn, cậu đến đây để ăn cá filet sốt cay. Cậu hai Tiểu Chu quăng đối thủ ra rồi quay lại bàn ăn, bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nhìn trộm những người còn lại.
Đồng chí Tô Bạch nằm dưới đất. Dưới đất thoải mái hơn trên bàn, không giương cung bạt kiếm, không tàn sát lẫn nhau. Ngẫm lại nửa đêm hôm thứ Sáu đã không ngủ, thứ Bảy cuối tuần chạy rong một ngày, ngày cuối cùng của cuối tuần chạy suốt từ sáng cho đến bây giờ, rốt cuộc cũng có cơ hội nằm xuống. Cậu ta không muốn đứng lên chí chóe với năm anh em siêu nhân kia làm gì nữa.
Lục Minh Ngạn cau mày với Liễu Thời Phi: “Các cậu bị cái gì vậy hả?”
Trưởng ban Vương nghiền ngẫm nhìn bọn họ, cậu hai Tiểu Chu thì lấm la lấm lét hết nhìn trái lại ngó phải.
Bác sĩ Liễu trưng cầu ý kiến của Triệu Bồi Thanh. “Có thể nói ra không?”
Bác sĩ Liễu thở dài một hơi, chỉ vào Đồn phó Triệu. “Mọi người. Xin cho phép tôi long trọng giới thiệu bệnh nhân gặp chướng ngại tâm lý hai nhân cách – đồng chí Triệu Bồi Thanh!”
…
“Lạch cạch.” Bát đũa trong tay cậu hai Tiểu Chu rơi xuống. “Choang.” Ly trà trong tay Trưởng ban Vương nát bấy.
“Nghe nhầm nhỉ.” Tô Bạch nói mớ. “Hay là tôi cứ ngủ thêm một lúc vậy.” Nhắm mắt lại, đồng chí Tô Bạch hài lòng lắm.
***
Hàng năm, cục Công an luôn tổ chức kiểm tra sức khỏe cho cảnh sát một lần, mỗi lần đều có thể tìm ra những người mắc bệnh nặng, không hợp với cương vị đang nắm giữ. Báo cáo kiểm tra sức khỏe mấy năm gần đây của đồng chí Triệu Bồi Thanh luôn có một dòng đề nghị thế này: “Có chướng ngại về tâm lý rất rõ ràng, vui lòng chú ý khai thông.”
Năm nay, báo cáo của Đồn phó Triệu lên cấp, đổi thành. “Có xu hướng của phân liệt nhân cách, vui lòng khống chế và trị liệu kịp thời!”
Bác sĩ Tiểu Liễu cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe coi như là được mở rộng tầm mắt rồi, cảm thấy chuyên ngành tốt nghiệp tại đại học y của bản thân đến để kiểm tra cảnh sát thật sự có giá trị rồi.
Phân liệt nhân cách ư, bao nhiêu năm nay mới xuất hiện một người. Cục Công an sắp xếp bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp mới được vài năm thôi, thế mà để y gặp phải rồi.
Vì chưa từng có tiền lệ, cho nên người có bệnh này có thể làm cảnh sát hay không, có cần đổi chức hay không, cảnh sát tốt nghiệp tâm lý học chuyên nghiệp Liễu Thời Phi cũng không nắm được chính xác, không biết có nên báo cáo với cấp trên hay không. Vốn muốn tìm cậu hai Tiểu Chu để thương lượng, nhưng xét thấy cậu hai Tiểu Chu đang sống cùng với lãnh đạo, bác sĩ Liễu cảm thấy không ổn cho lắm. Vì thế chiếu theo tư tưởng đi thăm gấu trúc(*), Liễu Thời Phi hẹn Triệu Bồi Thanh một ngày đẹp trời đến phân cục nói chuyện phiếm.
(*) gấu trúc là quốc bảo của Trung Quốc, ý của cụm này có nghĩa là thử nghiệm, đi xem cho biết rồi tính sau.
Đồn phó Triệu có chướng ngại về tâm lý với tòa nhà phân cục, từ chối đến phân cục, trong sự yêu cầu sát sao của bác sĩ Tiểu Liễu mới đi uống cafe, sau đó lại đến quán bar giết thời gian, cuối cùng còn ăn bữa trưa lãng mạn với nhau.
“Thì ra là cậu theo đuổi Triệu lão!” Cảnh sát trưởng Lục với thần kinh kiên cường và dẻo dai đưa ra một tổng kết cho sự việc lần này.
Bác sĩ Liễu mắt chữ A miệng chữ O – Một đời thanh danh của y!
Không một ai có thể làm lung lay nhận định này của Cảnh sát trưởng Lục.
Trưởng ban Vương bình tĩnh hỏi Lục Minh Ngạn: “Cậu có biết cậu ta có hai nhân cách không?”
“Nếu như hai nhân cách mà anh nói là chỉ ban ngày và buổi tối có sự khác biệt rõ ràng thì em biết, một nửa số người trong đồn Thần Kinh cũng biết.”
“Tôi không biết!” Tiểu Bạch, Tiểu Thiên đang giả làm xác chết và tượng đá trăm miệng một lời bày tỏ sự trong sáng của mình.
Cảnh sát trưởng Lục khinh bỉ hai người họ. “Tôi biết, Đồn trưởng biết, Chính trị viên biết, người cùng tổ trực ban với anh ta biết, ngay cả Lão Thái bảo vệ cổng cũng biết!”
Đồng chí Chu Thiên Uyên rất xấu hổ, sự quan tâm của cậu đối với đồng đội không đủ rồi. Để bù đắp cho thiếu sót của mình, cậu hai Tiểu Chu xin ý kiến của chuyên gia: “Tiểu Liễu nhi, bệnh hai nhân cách rất nghiêm trọng hả?”
Liễu Thời Phi trả lời rất chuyên nghiệp: “Hai nhân cách là chỉ một người ngoài nhân cách cơ bản ra thì còn có thêm một nhân cách độc lập nữa, trái ngược với nhân cách cơ bản, tách ra khỏi nhân cách cơ bản trở thành nhân cách thứ hai, đây là một bệnh chứng chướng ngại tâm lý – chia tách tính cách. Tình trạng của anh ta khá nhẹ, chỉ là một kiểu chướng ngại tâm lý.”
“Vậy tức là không sao hả?” Cậu hai Tiểu Chu không chắc chắn lắm.
Liễu Thời Phi ngẫm nghĩ: “Chắc chắn là không sao.”
“Không sao là tốt rồi. Chúng ta mau ăn đi.” Trên bàn ngoài ba thố cá filet sốt cay còn có thêm ba đĩa gà xắt hạt lựu xào ớt, hai bát thăn bò, hai đĩa lươn nướng áp chảo, một thố tiết canh hỗn hợp(*)! Nhìn lại thì chỉ có một mình cậu là người động đũa.
(*) 毛血旺/máoxiěwàng/: mao huyết vượng – tiết canh hỗn hợp, với nguyên liệu chính là tiết vịt, kỹ thuật nấu nướng lấy việc nấu chín đồ ăn làm chủ, mùi vị thuộc loại cay the. Đây là một món đồ ăn phổ biến ở thành phố Trùng Khánh (thuộc tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc), đây là một trong những món ăn dân dã có từ xa xưa của tỉnh Du (Du là tên khác của Trùng Khánh), được xếp vào cuốn ‘Hệ thống nấu nướng tiêu chuẩn các món ăn tỉnh Du’.
Vương Hoành nói với Lục Minh Ngạn: “Cậu cũng cảm thấy hai nhân cách không là gì?”
“Đúng vậy!” Bác sĩ Liễu cũng cảm thấy vậy, vì sao anh ta không thể chứ.
“Cho nên mấy người đã phát hiện ra từ lâu cũng không cảm thấy cần thiết phải báo cáo?”
“Báo cáo cho ai? Cho anh sao?” Lục Minh Ngạn nhìn thẳng Vương Hoành. “Để cho các anh có lý do sa thải anh ta?”
Vương Hoành thản nhiên nói: “Lục Minh Ngạn, chứng bệnh hoang tưởng mình là người bị hại của cậu lại nặng thêm rồi đấy.”
Chu Thiên Uyên và Liễu Thời Phi chẳng hiểu nổi đoạn đối thoại của họ, nhưng đều rất thông minh chọn cách im lặng. Bác sĩ Liễu thấy cậu hai Tiểu Chu ăn uống ngon lành cũng cầm đũa lên.
Thái độ đối xử khác nhau của Trưởng ban Vương thật rõ ràng, đũa của người ta còn chưa đụng đến đồ ăn đâu đó. “Liễu Thời Phi, cậu nói cho cậu ta biết hai nhân cách hình thành thế nào đi.”
Bác sĩ Liễu đành chịu vậy, bỏ đũa xuống. “Y học thường cho rằng, sự xuất hiện của hai nhân cách là một sự phòng ngự với áp lực của hoàn cảnh sống, biểu hiện ra một mặt trái là sự tự ti và yếu đuối rất mãnh liệt.”
Cậu hai Tiểu Chu nhai đồ ăn đầy miệng, nhồm nhoàm hỏi Triệu Bồi Thanh: “Triệu lão, anh chịu áp lực lớn à? Anh rất tự ti? Anh rất yếu đuối?”
Đồn phó Triệu rầu rĩ hỏi cậu: “Chi bằng cậu hỏi anh xem có phải anh rất muộn tự sát hay không đi?”
Cậu hai Tiểu Chu không định hỏi nữa, Trưởng ban Vương muốn hỏi: “Liễu Thời Phi, tình trạng buổi tối của cậu ta thế nào?”
Bác sĩ Liễu kể lại lượng tư liệu ít ỏi mà mình đang nắm giữ: “Rất chán chường, hạ thấp bản thân, có sự bi quan, chán đời, kém xa so với ban ngày.”
“Nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến sức phán đoán và khả năng làm việc của anh ta.” Cảnh sát trưởng Lục bênh vực lẽ phải.
“Nhưng không có nghĩa là cậu ta có khả năng sinh hoạt bình thường!” Trưởng ban Vương nói đúng trọng điểm.
“Tôi nói nè.” Đồng chí Triệu Bồi Thanh không thể không cắt ngang cuộc thảo luận nhiệt tình của bọn họ về y học được. “Mấy người coi tôi là người chết đấy hả?” Hắn ngờ rằng nếu ở cùng đám người này thêm một lúc nữa thôi thì mình sẽ từ người hai nhân cách biến thành đa nhân cách mất.
Trưởng ban Vương đứng ra làm chủ, áp đảo không để ý đến hắn, hỏi Liễu Thời Phi: “Có cách nào để điều trị không?”
“Hôm nay em dẫn anh ta đi gặp chuyên gia rồi, người ta nói bệnh của anh ta nhẹ, nhân cách thứ hai mới hình thành vài năm gần đây thôi, có lẽ là phản ứng với áp lực mà thôi, tỉ lệ chữa khỏi cao hơn rất nhiều so với người bị từ nhỏ, tất nhiên là sự phối hợp của bệnh nhân cũng rất quan trọng. Giảm bớt áp lực, tạo cảm giác thoải mái và cảm giác an toàn mới là cách chữa trị hiệu quả nhất.”
Vương Hoành nhìn Lục Minh Ngạn: “Cậu nói xem?”
“Chữa trị cũng được, nhưng chỉ giới hạn sáu người trong phòng này biết thôi. Nếu có người thứ bảy biết việc này, người đầu tiên mà tôi làm thịt…” Cảnh sát trưởng Lục chỉ tay vào Trưởng ban Vương, tự hỏi một chút, ngón tay cong lại, chỉ về phía cậu hai Tiểu Chu. “Cậu ta!”
“Khụ khụ khụ khụ khụ khụ!” Cậu hai Tiểu Chu chưa kịp nuốt ngụm canh trong miệng, bị sặc.
“Ý cậu thế nào?” Trưởng ban Vương hỏi đương sự.
Triệu Bồi Thanh tự tin vô cùng: “Em cảm thấy hiện giờ bản thân không có gì không tốt cả.”
Xác chết Tô Bạch ngồi dậy khỏi mặt đất. “Triệu lão, nên chữa thì chữa, nên uống thuốc thì uống, đừng bướng. Nếu mấy năm nay anh không ở đồn Thần Kinh thì bây giờ đã không bị nhân cách phân liệt mà là thần kinh phân liệt đó! Có phải vậy không, cảnh sát Lục?”
Lục Minh Ngạn im thin thít.
“Sâu sắc!” Cậu hai Tiểu Chu ca ngợi sự liên tưởng của Tô Bạch, tiện tay bưng tô tiết canh hỗn hợp qua chỗ mình uống.
Triệu lão lặp lại quan điểm của mình: “Hiện giờ bản thân tôi không có gì không tốt cả.”
Trưởng ban Vương cười với hắn. “Triệu Bồi Thanh, cậu cảm thấy đồng tính luyến ái không có gì không tốt ư?”
Triệu Bồi Thanh cười. “Đúng là chẳng có gì không tốt cả.”
Trưởng ban vương cười rạng rỡ. “Tiểu Triệu, quên không nói với cậu, tôi là song tính luyến. Nhưng, bây giờ là đồng tính luyến ái. Tôi cảm thấy, bản thân rất tốt!”
“Bẹp!” Đầu của cậu hai Tiểu Chu cắm thẳng vào tô canh.
***
Đồng chí Chu Thiên Uyên cảm thấy ở đồn Thần Kinh này chỉ có mình và Tô Bạch là tốt nhất. Tuy rằng ngày đầu tiên gặp mặt thì Tô Bạch đã đánh cậu rồi.