Đồn Công An Thần Kinh

Chương 17



Thấy Chu Thiên Uyên đi vào, Vương Hoành cúp điện thoại, dửng dưng khen cậu: “Chẳng trách em lại đi thẳng vào thư phòng.”

Cậu hai Tiểu Chu khiêm tốn: “Đúng vậy, bình thường em chỉ đi vào nhà xí.”

Trưởng ban Vương nhíu mày, nhân tính của cậu hai Tiểu Chu này lại tăng thêm một bậc rồi, vừa mới cơm nước xong xuôi đã khiến quần chúng nhân dân buồn nôn. Hỏi cậu: “Đến thư phòng làm gì vậy?” Thường ngày, lúc này hẳn là cậu đã đến phòng của rắn rồi.

Cậu hai Tiểu Chu cau có nhìn khắp nơi trong thư phòng. “Trong này không có mấy chữ ‘Hỉ’ nhỉ.” Hơn nữa, nhưng nơi có dán chữ đều là những chỗ mà người bình thường có thể hiểu được.

Trưởng ban Vương rất sâu lắng: “Mỗi người đều cần một nơi chốn tinh thần của riêng mình.”

Cậu hai Tiểu Chu đau khổ: “Nơi chốn tinh thần của em đâu?” Phòng ngủ hướng Nam, sáng ngời, ấm áp, không có màu đỏ của cậu, từ sau khi bị đuổi ra thì Vương Hoành bèn khóa căn phòng ấy lại, lại còn nhảy ra nhảy vào giữa hai nơi trong vòng ba ngày không biết làm cái khỉ khô gì. Đồng chí Chu Thiên Uyên nhận ra hoạn nạn khốn khó càng ngày càng tăng, rất muốn tìm hiểu đến cùng, đáng tiếc học nghề không giỏi, đến bây giờ vẫn chưa bẻ được khóa. – Ở bên ngoài, cảnh sát Chu đi bắt kẻ trộm; ở nhà, cậu làm kẻ trộm!

“Lên thư phòng làm gì?” Đi vòng quanh theo chân cậu, cậu hai Tiểu Chu vẫn còn ‘non’ lắm, Trưởng ban Vương là đệ nhất cao thủ của phân cục P về ngắt lời những kẻ nói linh tinh để chuyển đề tài câu chuyện.

Cậu hai Tiểu Chu ngồi xuống bàn học đối diện. “Gần đây anh nhận điện thoại rất nhiều?”

Vương Hoành chân thành nhìn cậu: “Em muốn biết điều gì?”

Cậu hai Tiểu Chu hỏi một cách nghiêm chỉnh: “Ngày nào anh cũng gọi điện cho anh trai em!”

“Em điều tra anh?” Tiến bộ rồi!

“Không cần điều tra.” Lấy di động của mình ra, đưa cho Vương Hoành xem một loạt cuộc gọi nhỡ – đều do một người gọi đến – Chu Cảnh Uyên!

Chu Thiên Uyên vô cùng quý trọng cầm lấy di động của mình. “Vương Hoành, gần đây em nắm được một quy luật. Chỉ cần anh gọi điện cho anh ấy xong, anh ấy liền gọi lại cho em, chính xác là trong vòng mười phút sau khi anh cúp máy.”

Để xác minh chữ tín của đồng chí Chu Thiên Uyên, di động bắt đầu vang lên những nhịp phách Sơn Đông “Lạch cà lạch, lạch cà lạch, lạch cà lạch cà…”(*)

(*) Đây là mô tả tiếng phách (gồm nhiều thẻ tre), vui lòng thông cảm cho vốn từ tượng thanh của mình nha. Bạn nào muốn nghe chính xác tiếng phách của vùng Sơn Đông (Trung Quốc) thì google cụm từ 山东快板/shāndōng kuàibǎn/ là ra.:”>

“Không bắt máy à?” Sao lại sửa chuông báo rồi? Hình như tiếng gà gáy (kêu thảm thiết?) lần trước dễ nghe hơn thì phải.

“Không bắt.” Cậu căm thù tin tức xã hội hiện đại.

“Lạch cà lạch, chỉ là những chuyện kể lặt vặt mà thôi. Một tờ đơn kêu gọi anh hùng Võ Nhị Lang. Một ngày nọ, Võ Tòng tắm nước nóng, tự lấy nước xối, lạnh buốt tim gan…”

Đầu óc Trưởng ban Vương bị làm cho choáng váng: “Có lẽ em nên nghe xem Chu Cảnh Uyên muốn nói gì.”

Chu Thiên Uyên kiên quyết lắc đầu: “Em nghe vè Sơn Đông còn hay hơn.”

Tiếp theo, những câu vè Sơn Đông vang lên: “Một đêm thức giấc bảy tám lần, không phải lên giường thì là xuống giường, không ngừng nhảy vào nhà xí…”

Trưởng ban Vương ra tay, dứt khoát ngăn cản cậu hai Tiểu Chu thưởng thức âm nhạc dân gian.

Tắt điện thoại. “Anh nói thẳng với Chu Cảnh Uyên, em là do anh quản rồi. Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu(*); nếu em đã bước vào cửa nhà anh thì chính là người của nhà anh, sau này mọi người sẽ là người một nhà.” Đáng tiếc là cho đến giờ vẫn chưa thuyết phục được cậu hai Chu. Trong khi Chu Cảnh Uyên cúp điện thoại mười sáu lần, quăng điện thoại năm lần, chửi ầm lên một lần, công tác cầu hôn của Trưởng ban Vương mới tiến triển thuận lợi.

(*) Đạo tam tòng trong xã hội phong kiến thời xưa. – Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử = Ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con.

Cậu hai Tiểu Chu đờ người ra: “Anh cứ thế nói thẳng ra á?”

Trưởng ban Vương gật đầu: “Nói thật là, nói thẳng không phải phong cách của anh. Nhưng từ sau khi em đứng trên đường lớn biểu đạt nguyên vọng tốt đẹp muốn chung sống với anh, anh nói vòng vèo với ai đó thì ai đó cũng không chịu đáp lại. Xuất phát từ sự bất đắc dĩ, anh không thể không ăn ngay nói thẳng với mọi người.”

Mọi người?

Cậu hai Tiểu Chu rất hiểu nghĩa khí. “Trừ anh trai em thì còn ai nữa?” Trừ Chu Cảnh Uyên cậu không xử lý được, còn những người khác cậu đều vỗ ngực đi xử đẹp được. — không xử đẹp được thì cũng giẫm cho bọn họ bẹp gí luôn.

“Trừ anh trai em ra thì không còn ai nữa.” Ba mẹ Chu còn không nói gì thì ai dám ý kiến ý cò gì chứ? Có biết cũng giả vờ không biết, duy trì khoảng cách an toàn, lúc rảnh rỗi sẽ xem xét tình hình. — bây giờ có mấy ai là kẻ ngốc đâu cơ chứ.

Kẻ ngốc ngồi ở đối diện Trưởng ban Vương mở miệng: “Bây giờ anh định làm gì?”

Vương Hoành rất lạnh nhạt. “Tiểu Thiên, em đang khảo nghiệm anh?”

Cậu hai Tiểu Chu hết sức chuyên chú đùa nghịch cây bonsai trên bàn. “Em không có ý kia.”

“Anh biết em không có ý kia.” Trưởng ban Vương lo lắng cho chậu cây tùng của mình. “Tình cảm là chuyện của hai người, em từng nói, khi em thích một ai đó, em sẽ xác nhận xem người ta có thích em hay không. Anh cũng xác nhận lại với em một chút, em thích anh không? Hoặc là, em yêu anh không?”

Đại não của cậu hai Tiểu Chu co giật. “Yêu hay không yêu cũng sẽ không đuổi em ra khỏi nhà?”

“Không đuổi.”

“Không ướp xác A Hoa thành tiêu bản?”

“Không ướp.”

“Sẽ không đời nào không cho ăn cơm?”

“Sẽ không.”

“Mọi thứ vẫn như cũ?”

Trưởng ban Vương ngẫm nghĩ. “Nếu không yêu thì chúng ta chỉ là bạn cùng phòng, anh sẽ không tiêu tiền như nước cho em nữa.” Thật đáng tiếc, anh vẫn không muốn bị tố cáo là quấy rối tình dục. “Nếu yêu, vậy chúng ta phải thảo luận một chút về vấn đề hòa hợp trong gia đình.” Hạnh phúc của đời sống tình dục là nền tảng của sự hòa thuận trong gia đình.

“Không sợ bị đá đến đồn Thần Kinh à?”

“Để xem ai có thể đá nổi.”

“Không sợ người nhà em à?”

“Anh biểu hiện chưa đủ rõ ràng sao?”

“Dù chuyện gì xảy ra cũng không buông bỏ?”

Vương Hoành thâm tình, chân thành. “Anh sẽ không buông bỏ em.”

Cậu hai Tiểu Chu xác nhận với Vương Hoành: “Cho dù em như vậy, anh cũng quyết không buông tha?” Hu hu.

Trưởng ban Vương rất vui mừng. Đồng chí Chu Thiên Uyên còn có thể nhìn ra khuyết điểm của bản thân, vẫn có tính giác ngộ lắm. Nhìn chậu bonsai sắp bị vặt trụi. “Cho dù em là người như vậy! Anh cũng nhất quyết không buông bỏ!”

Cậu hai Tiểu Chu sợ run một lúc lâu, hung tợn rút một gốc bonsai ra. “Yêu!”

***

Đại Hùng và Tiểu Thiên cùng đứng ngoài cửa “Đúng tình hợp lý”.

Cậu hai Tiểu Chu nhìn đèn lồng đỏ treo dưới mái hiên trước cửa quán bar, hỏi Đại Hùng: “Anh à, anh đổi nghề hả?”

Chủ quán Đại Hùng nghẹn họng, nói cho cậu biết: “Ngày mai tôi sẽ đổi!” Mang quán mặt tiền này đi đổi. — Khắp con phố này đều thấy đường đường Võ Anh Hùng hắn đổi quán bar kiểu Tây này thành ngành nghề đặc biệt rồi.

Bên trong ồn ào, đồng chí Triệu Bồi Thanh, ‘hoa khôi’ của phân cục P, đứng ngoài cửa đón khách, cười rộ lên như đóa mẫu đơn. “Hai người không đi vào sao?”

Đại Hùng rất dứt khoát: “Tôi về trước nhé.” Quay người bỏ chạy.

Cậu hai Tiểu Chu ôm lấy Đại Hùng: “Anh à, mang anh em theo với.”

“Người anh em à, anh đây bất lực, cậu tự lo lấy thân đi.” Chủ quán Đại Hùng kéo theo gánh nặng gian nan bước về phía trước, sử dụng tay chân cùng lúc nhằm giãy rơi miếng da trâu đang dán trên người.

Vương Hoành mặc Đường trang màu đỏ phe phẩy quạt đi ra, rất hài lòng với tình hình cậu hai Tiểu Chu và chủ quán Đại Hùng đang ôm nhau, chào hỏi bọn họ: “Đại Hùng, lần này cảm ơn cậu nhé. Tiểu Thiên, em gọi người khác là anh, gọi thật là thân thiết, anh ghi âm lại giúp em rồi gửi cho Chu Cảnh Uyên được không? Chắc chắn cậu ta sẽ rất cảm động.”

Cậu hai Tiểu Chu buồn rười rượi. “Em đi vào chào hỏi khách khứa đây!” Vừa nói xong đã chuồn mất vào trong rồi. Đồn phó Triệu hét ầm lên: “Tiểu Thiên tiếp khách!” Soạt, khách khứa tranh nhau đi xem danh bài của quán.

Đại Hùng níu khung cửa không muốn đi vào, hàn huyên với Trưởng ban Vương: “Vương Hoành, anh khách sáo quá. Chỉ cần không phá nát quán thôi, tối nay anh muốn làm gì cũng được.”

Trưởng ban Vương rất có lòng mà mời hắn: “Không vào xem tôi bài trí thế nào à?”

“Không cần, không cần.” Chủ quán Đại Hùng chân thành từ chối. Nhìn cửa thôi mà tim hắn đã đập liên hồi rồi, nếu vào bên trong khó tránh não sẽ bị tụ máu. — Có câu nói thế nào nhỉ: Yêu quý sinh mệnh, cách xa cảnh sát.

Trưởng ban Vương không ép hắn, một mình bước vào trong.

Đồn phó Triệu mỉa mai Đại Hùng: “Cậu không vào thật à?” Ai vừa nghe tin đã xung phong dâng nơi này cho Vương Hoành ấy nhỉ?

“Triệu lão, tôi muốn biến quán bar này thành nơi đặc sắc nhất trên con phố này. Hôm nay, nguyện vọng của tôi được thực hiện rồi.” Đồng chí Vương Hoành biến quán bar này nhìn từ bên ngoài cứ như lầu xanh thời cổ đại ấy. “Tôi nghĩ tôi cần về nhà suy nghĩ kỹ càng xem ngành nghề mơ ước tiếp theo của mình là gì. Tất nhiên, đầu tiên là sẽ đến đồn công an khu vực, giải thích tình hình cho bọn họ hiểu, tránh việc quần chúng nhân dân nhiệt tình kiện cáo đòi tra xét nơi này.”

Triệu Bồi Thanh cảm thấy rất cần thiết. “Đại Hùng, cậu lo lắng chu đáo quá. Mang ít quà cưới đi đi.”

Đại Hùng chấp nhận, cầm hai gói kẹo cưới như cầm hai gói thuốc nổ chạy đến đồn công an.

Đồn phó Triệu nhìn theo tráng sĩ đi xa, sau đó mới nhớ ra: “Chỗ này thuộc quản lý của đồn nào ấy nhỉ?” Hình như là khu vực quản lý của đồn công an Lý Gia Hà. Từ từ đã, Lý Gia Hà và đồn Thần Kinh không có thù nhỉ! — bốn mươi mấy đơn vị trong phân cục, tìm ra một hai nơi không thù hằn gì với đồn Thần Kinh dễ lắm sao?

“Này này, Đại Hùng, cậu quay lại đây, mau quay lại đây…”

Tuy rằng bên trong rất ồn ào, nhưng đồng chí Tô Bạch tai thính mắt tinh vẫn nghe thấy giọng nói loáng thoáng của Đồn phó Triệu, hỏi Liễu Thời Phi: “Triệu lão đứng ngoài luyện giọng à?”

Bác sĩ Liễu chẳng hiểu gì cả: “Sao lại hỏi tôi?”

Tô Bạch tặc lưỡi: “Cậu chắc chắn không phải anh ta đang gọi cậu chứ?”

Bác sĩ Tiểu Liễu rất tốt bụng, nhắc nhở Tô Bạch: “Bây giờ là buổi tối, tuy rằng quá trình chữa trị của anh ta không tồi nhưng còn lâu mới khỏi bệnh. Cậu có thể ra đó cẩn thận quan sát.”

Tô Bạch không dám trêu chọc bác sĩ Liễu. Lục Minh Ngạn từng nói, nếu việc này truyền ra ngoài, sẽ lấy Tiểu Thiên tế đao đầu tiên. Bây giờ Chu Thiên Uyên có cái lồng tên Vương Hoành rồi, kẻ xui xẻo tiếp theo chính là Tô Bạch cậu!

Đồng chí Tô Bạch cạn lời thì tìm lời thôi: “Móng heo của đêm nay đâu rồi?”

Cảnh sát trưởng Lục bỗng nhiên xuất hiện: “Đang đứng trong góc tường khai thông tư tưởng lần cuối trước khi kết hôn.”

Bác sĩ Tiểu Liễu và Tô Bạch đứng dựa vào nhau, ổn định tinh thần. Liễu Thời Phi nhiệt tình nói với Tô Bạch: “Đồng chí Tô Bạch, chẳng phải cậu vừa hỏi tôi về một chứng bệnh sao? Nào, tìm chỗ nào đó yên tĩnh tôi sẽ giải thích tỉ mỉ cho cậu nghe.”

Tô Bạch biểu lộ sự khâm phục sâu sắc đối với tinh thần chuyên nghiệp của bác sĩ: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Cảnh sát trưởng Lục biểu lộ sự khâm phục sâu sắc đối với tinh thần ham học hỏi về Y học của bọn họ: “Đi đi, chỉ cần không thảo luận về bệnh đa nhân cách thì các cậu dùng loa làm báo cáo cũng được.”

Bác sĩ Tiểu Liễu và Tô Tiểu Bạch chạy trối chết.

Cảnh sát trưởng Lục cảm thấy hài lòng, thong thả bước đến góc tường: “Hai người mời mọi người đến chuẩn bị làm gì vậy?”

Vương Hoành ung dung: “Chúng tôi chuẩn bị kết hôn.”

Cậu hai Tiểu Chu cười xoắn xuýt: “Anh nói với em chỉ là một nghi thức nho nhỏ thôi mà.”

Trưởng ban Vương gật đầu: “Đủ nhỏ. Chỉ có Liễu Thời Phi và mấy người trong đồn công an Thân Kính. Anh vốn muốn phát thiệp mời cho cả phân cục cơ. Thiệt cho em rồi.”

Cậu hai Tiểu Chu liên tưởng đến cảnh tượng năm nghìn cảnh sát: Trấn áp bạo động? Hay là khởi nghĩa tập thể?

“Không thiệt, không thiệt, mấy người này cũng tốt lắm rồi.” Ai từng nói chuyện trong nhà không cần toàn bộ thế giới đều biết vậy nhỉ?

“Hài lòng với sắp xếp của anh không?”

“Hài lòng, hài lòng.” Một đống nến đỏ, đèn lồng đỏ, chữ ‘Hỉ’ đỏ, thảm trải sàn đỏ, khăn trải bàn đỏ, dụng cụ gi gỉ gì gi cũng màu đỏ, cùng với Trưởng ban Vương mặc một bộ Đường trang màu đỏ. Người bị bệnh choáng màu đỏ nặng còn chưa ngất xỉu, cậu hai Tiểu Chu không có gì không hài lòng với bản thân mình hết.

“Vậy là tốt rồi.” Vương Hoành dắt tay cậu kéo (lôi?) lên sân khấu. Mấy cái micro quái lạ như ống thép cũng bị buộc dây đỏ, nhịp tim của đồng chí Chu Thiên Uyên không nhịp nhàng cho lắm, đứng dựa vào một ống rồi thở hổn hển. Trưởng ban Vương bắt đầu lên tiếng: “Mọi người, có biết hôm nay chúng tôi mời mọi người đến đây làm gì không?”

Nhóm đồng nghiệp trong đồn Thần Kinh rất nịnh nọt: “Biết.”

Trưởng ban Vương gật đầu: “Nếu đã biết rồi thì tôi không nói thêm gì nữa.”

Phía dưới im thin thít mười giây.

Đồng chí Vương Hoành rất hài lòng với hiệu quả thế này, người của đồn công an Thần Kinh không phải ai cũng có thể bình tĩnh được.

Vèo. Lấy một quyển sổ màu đỏ từ trong tay áo ra. Loạt soạt, run rẩy mở ra, hai chữ to to nằm ở dòng trên cùng: Hôn thư(*). Những dòng chữ phía dưới không ai xem rõ, chi chít đầy một trang giấy!

(*) 婚书/hūnshū/: hôn thư – giấy đăng ký kết hôn. Vì tác giả để ‘hai chữ’, cho nên mình giữ nguyên Hán Việt nhé.

Thừa dịp mọi người chưa kịp phản ứng lại, Vương Hoành kéo ‘móng vuốt’ của cậu hai Tiểu Chu qua, gí vào trong một cái bát không mấy bắt mắt đặt ngay bên cạnh, sau đó cầm lấy ‘móng vuốt’ đen sì ấn lên giấy đăng ký kết hôn. Nhanh chóng gấp sổ lại, nhét vào trong ngực.

Tất cả hành động nhanh nhẹn, gọn gàng, lưu loát.

Cuối cùng, Trưởng ban Vương cười thật sảng khoái. “Có thể yên tâm rồi. Tiểu Thiên, tiếp theo chúng ta lạy trời đất theo nghi thức cổ đại được không?”

Chu Thiên Uyên nhìn anh, rốt cuộc cũng hiểu được, người muốn có được tờ giấy đăng ký kết hôn nhất không phải mình, mà là Vương Hoành.

Cậu hai Tiểu Chu cũng cười thật tươi: “Được, chúng ta lạy trời đất.” Kéo tay Trưởng ban Vương, xun xoe nịnh nọt. “Thật ra anh muốn một tờ giấy đăng ký kết hôn còn không dễ dàng sao? Em còn chuyên nghiệp hơn mấy người làm giả giấy tờ đấy. Lần trước…”

“Hừ, không thú vị!” Cảnh sát xem lễ xong lại tản ra như chim vỡ tổ, chạy đến chỗ đồ ăn. Trưởng ban Vương và cậu hai Tiểu Chu hoàn thành chung thân đại sự trong tiếng nhai đồ ăn chóp chép và tiếng uống ừng ực.

Vương Hoành, Chu Thiên Uyên, trước sự chứng kiến của nhóm đồng nghiệp đồn Thần Kinh, chính thức kết thành — bầu bạn Cách mạng!

***

Cơ chế nhiệm vụ cảnh sát thời hiện đại, yêu cầu các đồng chí cảnh sát không những phải biết phá án, biết quản lý, còn phải biết phục vụ, biết cấp cứu. Bởi vậy, yêu cầu các chú cảnh sát phải có kỹ năng cấp cứu nhất định nào đó.

Phân cục P mời giáo viên chuyên nghiệp về giảng dạy các kiến thức trong cấp cứu cũng như một khóa kỹ năng cho các cảnh sát nhân dân. Bạn Tô Bạch và bạn Chu Thiên Uyên với trí tò mò cực cao ngồi ngay hàng đầu tiên trong phòng học.

Thầy giáo thực hành cấp cứu, gặp người bệnh phải bình tĩnh, cầm máu như thế nào, băng bó như thế nào, rồi dạy đến cách hồi phục tim phổi. “Xin hỏi các vị cảnh sát, bước tiếp theo của hô hấp nhân tạo là gì? Có ai biết không?”

Bạn trẻ Tô Bạch nhiệt tình với y học trả lời: “Tiến hành ép tim từ bên ngoài cơ thể.”

“Tốt lắm. Còn có ai biết bước tiếp theo không?”

Cậu hai Tiểu Chu trả lời: “Chuẩn bị sẵn tâm lý bị người ta tố cáo quấy rối tình dục.”

Ha ha ha… Tiếng cười vang lên bốn phía. Có người tiếp lời: “Trường hợp rất cụ thể.”

Gương mặt thầy giáo đỏ lên, răn dạy đồng chí Chu Thiên Uyên: “Làm một cảnh sát, việc đầu tiên cậu nên nghĩ đến là nghĩ cách giúp người khác chứ không phải chỉ biết nghĩ đến bản thân.”

Cậu hai Tiểu Chu vâng lời.

Thầy giáo hỏi tiếp: “Gặp người bệnh chảy máu nhiều thì nên làm gì?”

Tô Bạch trả lời tiếp: “Không được tự tiện di chuyển người bị thương, dùng tay đè để cầm máu hoặc băng cầm máu.”

Thầy giáo rất vui vẻ: “Cậu nói rất đúng.” Lại chỉ Chu Thiên Uyên: “Cậu nói cách khác tôi nghe xem nào.”

Cậu hai Tiểu Chu ngẫm nghĩ: “Trước tiên phải nghĩ đến cách giúp đỡ người khác?”

Thầy giáo tức giận: “Tất nhiên rồi, tôi vừa mới nói đấy thôi.”

Cậu hai Tiểu Chu trả lời rất cẩn thận: “Hỏi anh ta, có đồng ý tham gia hiến tặng…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.