Trưởng ban Vương đóng khung giấy đăng ký kết hôn rồi treo lên tường, ngang nhiên đi vào phòng cầu hoan, liền thấy bầu bạn tân hôn của mình mặc áo ngủ đang ôm trăn Myanmar rúc vào trong chăn!
Cậu hai Tiểu Chu vừa bóp cổ A Hoa vừa gọi (rên rỉ?): “A Hoa, A Hoa, làm sao đây? Làm sao đây hả?”
Vương Hoành chán nản, ra lệnh: “A Hoa, ra ngoài!”
A Hoa thở hắt ra: Em cũng muốn đi ra ngoài lắm đây này.
Trưởng ban Vương bò lên giường, gỡ bàn tay ác độc của Chu Thiên Uyên ra, thả cho A Hoa một con đường thoát thân. Đồng chí Chu A Hoa chui qua khe cửa trốn mất dạng. — Nó là một con trăn tốt, một con trăn trong sạch, phá hoại đêm tân hôn của người ta sẽ bị sét đánh đó.
Vương Hoành nửa đè nửa ôm lấy cậu hai Tiểu Chu!
Lông mèo của cậu hai Tiểu Chu dựng đứng hết cả lên, nghiêm túc nói với Trưởng ban Vương: “Vương Hoành, chúng ta thảo luận vấn đề trên dưới một chút nhé.”
Trưởng ban Vương rất thực tế: “Tiểu Thiên, dù xét theo khía cạnh nào thì anh cũng là cấp trên của em. Mặt khác, một vài vấn đề cần thảo luận đó có vài thứ không cần thảo luận làm gì, bởi vì thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để nghiệm chứng chân lý.”
Cậu hai Tiểu Chu vốn có sẵn tinh thần phân rõ phải trái: “Bây giờ không phải thời gian đi làm, hơn nữa thực tiễn cần sự chỉ đạo của lý luận.”
Trưởng ban Vương đồng ý quan điểm của cậu, bây giờ là thời gian trên giường. “Gần đây mấy thứ linh tinh gì đó trong máy tính của em chính là cơ sở lý luận của em nhỉ.”
Cậu hai Tiểu Chu tức giận. “Anh xâm phạm riêng tư của người khác.”
“Riêng tư có mức độ mà thôi, ghi thành đĩa có thể tương đương với đi mua đĩa phim đen đấy.” Trưởng ban Vương lẩm bẩm: “Sao áo ngủ này nhiều khuy áo vậy?”
“Đấy là để em học hỏi, quan sát mà!… Này, Vương Hoành, anh đang làm gì đấy?” Mặt đỏ bừng, chỉ nói mấy câu mà áo ngủ của cậu đã bị cởi ra một nửa từ lúc nảo lúc nào rồi.
“Để em quan sát tình hình thực tế, cơ thể lạc vào sự kỳ lạ!” Giọng nói ậm ờ, đôi môi đã rơi xuống bờ vai cậu rồi.
Đồng chí Chu Thiên Uyên không phải xấu hổ đâu, cậu chỉ thẹn quá thành giận mà thôi. “Vương Hoành, em là đàn ông, em phải ở trên.”
Vương Hoành vuốt ve trán cậu, hôn mặt cậu, dịu dàng hỏi cậu: “Chúng ta đều là đàn ông, em nói xem rốt cuộc ai nên ở trên?”
Cậu hai Tiểu Chu hít sâu, để cho bộ não đặc quẹo như keo dán của mình tỉnh táo lại một chút. — Xung quanh cơ thể của Trưởng ban Vương đều là những bong bóng màu hồng đang bay bay, cậu choáng váng quá. “Nếu đều là đàn ông thì chúng ta đánh một trận để quyết định đi, ai thắng thì người đó ở trên.”
Ý kiến hay!
Vương Hoành nghe vậy bèn chống người dậy, nhìn xuống cậu hai Tiểu Chu. Mặt thật đỏ, tim đập thật nhanh, da thịt lộ ra bên ngoài vì hồi hộp mà nổi lên một lớp da gà li ti. — Cho dù là vậy cũng không thể ngăn cản bản tính thích gây sự của cậu — Trong đêm tân hôn mà yêu cầu quyết đấu với người yêu! Trưởng ban Vương phục cậu quá đi mất.
Đương nhiên là đồng chí Vương Hoành càng phục mình hơn, vào thời khắc mấu chốt tên đã lên dây còn có thể bình tĩnh quan sát và ngẫm nghĩ kỹ càng xem có nên đánh nhau với cậu hay không, đức tính kiên nhẫn lại tăng rồi.
Buồn cười hỏi cậu: “Em cảm thấy mình có thể thắng anh à?”
Đồng chí Chu Thiên Uyên đã có dự tính từ trước: “Có thể thắng, chắc chắn có thể thắng.” Cậu – một người luôn chạy lăng xa lăng xăng lại không thể đánh bại một tên suốt ngày ngồi trong văn phòng làm việc sao?
“Được rồi, vậy đánh đi.” Trưởng ban Vương cho phép.
“Vậy anh tránh ra đi, để em đứng lên đã.” Cậu hai Tiểu Chu sốt ruột.
Vương Hoành tránh ra, cậu hai Tiểu Chu ngồi dậy, báo trước; “Vương Hoành, nắm đấm không có mắt, việc này liên quan đến vấn đề tự tôn của đàn ông, nếu lát nữa em ra tay mạnh quá thì anh cũng đừng tính toán với em đấy… Này này này, anh đang làm gì vậy hả?…”
Hiển nhiên, Trưởng ban Vương không hề có sẵn chút tinh thần nào của một người lính, thẳng tay đàn áp cậu, xuống tay ác độc, trực tiếp — khóa chặt tay chân cậu lại!
“Ha ha ha… Vương Hoành… Anh con mẹ nó lại ám toán em!… Ha ha a ha ha… A Hoa, cứu mạng…!”
Trưởng ban Vương đắc ý. “Những lúc thế này phải gọi tên của anh!”
“Ha ha… A a, đau. Vương Hoành, anh con mẹ nó…”
“Gọi darling đi.” Vừa tàn phá cơ thể vừa tàn phá tinh thần.
“Đau… Nhẹ thôi, nhẹ thôi… Hu hu, A Hoa… Cứu anh…”
Vương Hoành ôm chặt cậu: “Tiểu Thiên, cứu anh trước đã!”
“A—, a…” Tiếng kêu giận dữ của đồng chí Chu Thiên Uyên rơi vào cảnh đẹp. Hu hu hu hu, A Hoa cứu anh với!
A Hoa ở ngoài phòng khách, nhiệt liệt chúc mừng chủ nhà và sâu sắc đồng tình với cậu chủ nhà mình. Cái đuôi đong đưa, mau bò nào! Quay về phòng hướng Bắc nào.
Vương Hoành, Trưởng ban của ban Nhân sự thuộc phân cục chính trị P, tuổi còn trẻ mà đã quyền cao chức trọng, trải qua sóng to gió lớn nhưng chưa từng thua cuộc. Tìm hiểu nguyên nhân, Trưởng ban Vương thẳng thắn bày tỏ với người yêu: “Tại hạ (Đồng chí Chu Thiên Uyên cho rằng kiểu xưng hô này thật đáng giận!) đời này khi so đấu với người ta, chưa từng quang minh chính đại.”
Cho nên, cậu hai Tiểu Chu đang nằm bẹp trên giường đóng vai drap trải giường — thua không hề oan