Đồn Đại Hại Chết Người Ta

Chương 10: Ngoại truyện 1




TƯỚNG QUÂN RẤT THẸN THÙNG
Từ khi Bạch Hiểu Nguyệt và Sách La Định đính hôn, hai người họ lập tức trở thành tâm điểm buôn chuyện của dân chúng hoàng thành, ai cũng tò mò một chuyện - Hai người này, một là tiểu thư khuê các, hiểu biết gia giáo, một thô lỗ, cục cằn, suồng sã thì nói chuyện yêu đương kiểu gì? Bạch Hiểu Nguyệt cô nương liệu có bị Sách La Định ăn hiếp không?
Nhưng từ khi Trình Tử Khiêm viết riêng một chuyên đề về Bạch Hiểu Nguyệt và Sách La Định, thì dân chúng trong thiên hạ đều cảm thấy thật khó tin - Thì ra, Sách La Định xưa nay chưa từng nói chuyện yêu đương với cô nương nào, rất mù mờ về phương diện này, đặc biệt là còn rất hay thẹn thùng! Hai từ “thẹn thùng” này gắn lên người một tên đại lưu manh uy vũ, thật sự quá kỳ dị.
Không ít cô nương hoàng thành thích nhất chuyên mục này trong bản thảo Tử Khiêm. Ví dụ đợt trước chuyện Sách La Định nửa đêm bắt trộm đã được truyền ra ngoài rất lâu, đầu đuôi câu chuyện là thế này:
Nghe nói đêm đó, như thường lệ, Sách La Định ăn tối, luyện võ xong thì chuẩn bị đi ngủ. Trước khi ngủ, hắn phát hiện ra mấy cô nương túm tụ trong tiểu viện ở trung đình bàn tán gì đó, có vẻ rất căm phẫn.
Trình Tử Khiêm đang hứng thú nghe lén ở cổng tiểu viện thì Sách La Định sán tới hỏi: “Làm gì vậy?”.
“Suỵt!”. Trình Tử Khiêm nhướn mày - Có trộm!
“Trộm?”. Sách La Định vừa nghe đã phấn chấn: “Bị trộm cái gì?”.

“Y phục của các cô nương”.
“Hả?”. Khóe miệng Sách La Định giật giật: “Hóa ra chỉ là một tên trộm y phục”.
“Thế ngươi có bắt trộm không?”. Trình Tử Khiêm híp mắt cười, hỏi: “Hôm qua y phục của Bạch Hiểu Nguyệt cũng bị trộm!”.
“Thế à?”. Sách La Định cau mày: “Không thấy nàng kể!”.
“Vậy lát nữa ngươi đi hỏi nàng ấy đi!”. Trình Tử Khiêm thu bản thảo.
“Hỏi ngay bây giờ sao?”. Sách La Định định đi ra hỏi đám cô nương đang nhỏ to trò chuyện kia.
“Đừng!”. Trình Tử Khiêm giữ hắn lại: “Ngươi nhiều chuyện làm gì, các cô nương ấy có người phụ trách rồi, ngươi lo cho Bạch Hiểu Nguyệt nhà ngươi là được, đừng có cướp việc của đức lang quân nhà người ta”.
Sách La Định nghe xong, gãi đầu - Hiểu Nguyệt nhà ta… Thế là, đại tướng quân vui vẻ quay người đến tiểu viện của Bạch Hiểu Nguyệt, tìm ghế nằm khểnh ôm con mèo ú đợi nàng quay về. Chẳng bao lâu sau, Bạch Hiểu Nguyệt đi thăm cha mẹ ở Bạch phủ trở về, thấy Sách La Định ở sân liền cười tít mắt.
“Chàng vẫn chưa ngủ à?”. Bạch Hiểu Nguyệt dắt Tuấn Tuấn đến bên cạnh Sách La Định.
Sách La Định cười: “Nha đầu, có phải có chuyện cần ta giúp không?”.
Bạch Hiểu Nguyệt ngớ ra: “Việc gì?”.
“Nghe nói trong tiểu viện của nàng có trộm?”, Sách La Định cười hỏi.
Kỳ lạ là, Sách La Định vừa hỏi xong thì mặt Bạch Hiểu Nguyệt ửng đỏ, nàng ấp úng nói: “Không… không có”.
Một bên mày của Sách La Định nhướng lên - Ố ồ! Nha đầu này đang giấu giếm gì đây! Sách La Định thật sự không hiểu, mình bị trộm chứ có trộm của bố con thằng nào đâu, có gì mà không tiện nói ra nhỉ?
“Thật sự không mất thứ gì sao?”.

“Không… không mất”. Bạch Hiểu Nguyệt vội lắc đầu, đẩy hắn ra ngoài: “Chàng không buồn ngủ à? Nếu không buồn ngủ thì đánh cờ cùng ta nhé!”.
Sách La Định vừa nghe thấy thế liền nghĩ đây không phải chuyện vừa đâu… Đánh cờ với Bạch Hiểu Nguyệt rất “vất vả”? Nàng là đại tài nữ nhưng khả năng chơi cờ không ra làm sao. Thực ra không phải nàng không giỏi chơi cờ, mà vấn đề ở chỗ nàng quá thật thà, chơi cờ toàn thua hắn thôi. Chơi cờ với Bạch Hiểu Nguyệt đối với hắn không khác gì chịu tội, nếu hắn thắng, nàng sẽ không vui, nếu hắn thua, nàng lại nghĩ hắn cố ý, bắt được hắn là không cho đi, bắt đánh cờ với nàng cả ngày.
Bạch Hiểu Nguyệt vừa bảo đánh cờ, Sách La Định lập tức chạy biến. Nhưng lão Sách vẫn lưu tâm để mắt, mai phục ở cửa tiểu viện của nàng… xem xem tối nay tên trộm nào dẫn xác đến. Khi đèn trong phòng Bạch Hiểu Nguyệt đã tắt hết, Sách La Định lại bước vào sân viện, đến bên chuồng của Tuấn Tuấn, mai phục sau hòn giả sơn. Tuấn Tuấn ngúc ngắc, vẫy đuôi với hắn. Hắn nhìn con chó săn đẹp đẽ bằng ánh mắt bất lực, nhéo tai nó: “Ngươi nói xem, ngươi cũng thật là, chó nhà người ta thì trông nhà trông cửa, ngươi thì sao, thấy ai cũng vẫy đuôi mừng tới mừng lui”.
Tuấn Tuấn nằm trên đám cỏ bên cạnh Sách La Định, lật người phễnh bụng tỏ ý muốn hắn xoa bụng cho. Sách La Định đang định xoa, đột nhiên… nghe thấy có tiếng động. Hắn ngó đầu nhìn lên tường, thấy một người mặc đồ đen, lấm lét vượt tường vào sân, trùm kín mặt bằng khăn đen, khẽ khàng đến gần cửa phòng Bạch Hiểu Nguyệt, rồi chạy tới giá phơi y phục. Giá phơi y phục của các cô nương đều che khuất sau tấm rèm trắng, không cho người khác nhìn thấy y phục trong đó.
Sách La Định rất băn khoăn - Bóng người này quen quen.
Tuấn Tuấn đứng dậy, chạy về phía ấy. Sách La Định tự hỏi - Không phải Tuấn Tuấn muốn làm anh hùng một phen đấy chứ?
Người kia đi đến trước tấm rèm trắng, vén lên, thò tay lấy thứ gì đó. Lúc này, Tuấn Tuấn cũng chạy tới nơi, không sủa, mà vẫy đuôi.
Sách La Định bất lực - Biết ngay mà!
Tuấn Tuấn vẫy đuôi một lúc, người kia ôm một đống y phục đi ra, nhét vào túi của mình, sau đó sờ đầu Tuấn Tuấn, quay người đi… Tuấn Tuấn còn đi theo hắn.
Sách La Định sờ cằm - Nhìn phản ứng của Tuấn Tuấn thì chẳng lẽ tên trộm kia là người trong thư viện Hiểu Phong.
Nghĩ đến đây, Sách La Định chạy ra, chộp lấy cái túi căng tròn bên hông người kia, quát lên: “Tên trộm, chạy đi đâu!”.
“Ối!”. Tên đó sợ hãi kêu lên.
Sách La Định nhướn mày - Nam nhân? Một nam nhân trộm đồ của nữ nhân về làm gì? Bán sao?
Sách La Định kéo mạnh, cái bao rách toạc, y phục rơi hết ra ngoài. Sách La Định cũng mặc kệ, đạp tên trộm ngã lăn, giật khăn trùm mặt của hắn - Thì ra là một tên gia nô trong thư viện.
“Tướng quân tha mạng!”. Tên gia nô vội vàng cầu xin.

Lúc này, Bạch Hiểu Nguyệt trong phòng cũng tỉnh giấc, khoác áo chạy ra. Trình Tử Khiêm ở bên ngoài cũng chạy vào: “Bắt được rồi à?”.
Sách La Định kéo tên gia nô đó dậy, đẩy cho Trình Tử Khiêm: “Chính là hắn, người của thư viện, giao cho Bạch Hiểu Phong xử lý”.
Trình Tử Khiêm lắc đầu, xách tai tên gia nô, lôi hắn đi, vừa đi vừa thân quen, nói: “Ngươi xem ngươi chẳng ra cái thể thống gì cả!”.
Sách La Định thấy Bạch Hiểu Nguyệt đứng ở cửa phòng, vô cùng đắc ý nói: “Nàng thật là, bị mất trộm đồ thì phải nói cho ta biết, đừng nói một tên trộm vặt, dù là đạo tặc giang hồ ta cũng sẽ bắt về cho nàng…”, nói rồi cúi xuống nhặt đồ.
Vừa cúi xuống nhặt, Sách La Định ngẩn người, thấy toàn là yếm của nữ nhân. “Hự…”. Sách La Định ngây ngốc cầm cái yếm.
Sách La Định vẫn đang ngẩn người, Bạch Hiểu Nguyệt không biết đã đến bên hắn từ lúc nào, lạnh mặt hỏi: “Nhìn thấy rồi sao?”.
“Chưa… chưa”. Sách La Định lắp ba lắp bắp.
Bạch Hiểu Nguyệt nheo mắt: “Trên tay chàng cầm cái gì thế?”.
“Đâu… đâu”. Sách La Định vội thả cái yếm trong tay xuống, sau đó ngửa cái mặt đỏ ửng nhìn trời: “Ôi chao, thời tiết hôm nay đẹp ghê… Nàng xem mặt trời sáng chưa kìa!”. Nói xong chạy biến.
Bạch Hiểu Nguyệt ngẩng nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu, thật hết cách, nhặt hết yếm lên, về phòng ngủ tiếp.
Chuyện này đã lan truyền mấy ngày nay rồi, Sách La Định lại lần nữa trở thành “trò cười” cho dân chúng toàn thành, các cô nương đều thấy thích thú, hóa ra Sách La Định ngây thơ, thẹn thùng đến thế! Thật là đáng yêu!
Hôm đó Sách La Định tham gia dạ yến, hoàng thượng thậm chí còn chỉ mặt trăng trên trời: “Sách ái khanh, mặt trời hôm nay sáng không?”, khiến hắn nghiến răng ken két.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.