Đơn Phương Cũng Là Một Loại Của Thanh Xuân

Chương 72



Vừa về tới nhà tôi vội vàng gửi tin nhắn cho em, không dám nói thẳng vào vấn đề vì thế tôi giả vờ hỏi: sao em không đợi chị mà đi về sớm vậy? Em trả lời rất nhanh nhưng chỉ nói qua loa rằng nhà có việc, bố em tới đón nên phải đi về.

Tôi nửa tin nửa ngờ, không biết trả lời ra sao đột nhiên nghĩ tới việc hay là rủ em đi xem phim nhỉ? Dù sao thì hôm nay chỉ cần dự lễ khai giảng vào buổi sáng còn lại cả trường đều được nghỉ buổi chiều.

Vừa nghĩ tôi vừa tra lịch chiếu phim của rạp chiếu gần nhất, xác định được giờ chiếu phù hợp tôi liền mon men hỏi em liệu có thể đi xem phim với tôi không? Tin nhắn này phải một lúc sau mới được hồi âm, em đồng ý rồi. Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi hẹn giờ đến đón em, sau đó tung tăng đi chuẩn bị cho buổi xem phim tối sắp tới.

Đến gần giờ xem phim tôi qua nhà rước em tới rạp chiếu, chúng tôi tới nơi thì vẫn còn cách giờ chiếu khoảng 10 phút nên tôi và em quyết định ngồi ở ngoài chờ cho đến giờ, không thể thiếu việc mua bỏng và nước.

Khi đến giờ chúng tôi nhanh chóng qua cổng soát vé để vào phòng chiếu phim, lúc ổn định được chỗ ngồi thì phim cũng đã bắt đầu. Tôi sắp xếp hai cốc nước vào vị trí tay gác ở ghế, sau đó là gói bỏng để ở giữa hơi nghiêng sang hướng em để có thể lấy bỏng cho thuận tiện, làm xong hết mọi thứ tôi dần chăm chú theo dõi bộ phim.

Thực ra lúc xem phim ở rạp dù là đi với bạn bè thân thiết bọn tôi cũng không nói nhiều hay bàn luận lúc phim đang diễn ra. Một là sợ ảnh hưởng mọi người xung quanh, hai là sợ đứt mạch phim đang xem, nên chỉ đôi lúc những bộ phim có các phân đoạn hài hước hay khoảnh khắc ấn tượng thì bọn tôi mới trầm trồ khen ngợi nhỏ giọng cười với nhau.

Cho nên lúc đi xem với em cũng vậy, bắt đầu phim là tôi chăm chú theo dõi nhưng có một vấn đề xảy ra. Bộ phim hôm nay bọn tôi xem thể loại là kinh dị, cho nên có nhiều phân cảnh gây giật mình hoặc hồi hộp cho khán giả. Mà tôi... thì sợ ma.

Vấn đề là tôi sợ phim ma nhưng lại rất mê xem phim kinh dị, dù có thể lúc giật mình hoảng hốt lỡ la lên hoặc tạo cho tôi sự căng thẳng hồi hộp mỗi đoạn dọa ma thì tôi vẫn xem. Điều này thì My chưa biết cho nên ban đầu bộ phim có những cảnh hơi giật gân tôi vẫn kiềm chế được thì em có nhẹ nhàng giật giật tay áo tôi, sau đó nép mình lại sau vai tôi có lẽ vì sợ.

Nhưng đến giữa bộ phim tôi không nhịn được nữa, đột nhiên nhân vật chính quay lại và con quái vật ấy ngay sau lưng hù đến thực sự dọa tới tôi, khiến tôi giật nảy mình la lên một tiếng. Lúc bình tĩnh lại tôi mới nhìn sang My em đang mỉm cười nhìn tôi, vì ngại ngùng nên tôi cố lờ đi rồi xem tiếp phim. Nhưng lại em nhỏ nhẹ ghé tai tôi thì thầm:

"Lúc chị sợ quá thì có thể chui vào lòng em nè"

Ban đầu tôi còn làm mình làm mẩy không chịu, nhưng càng cuối phim càng nhiều cảnh kinh dị vì thế... giá thì cũng chỉ là đem đi xào thôi, tôi dựa sát luôn vào lòng em để mỗi khi cảnh hù dạo tới là chỉ việc nhắm mắt vùi sâu vào là được vỗ về hehe.

Đến khi phim kết thúc, lúc chuẩn bị ra về em vui vẻ nhìn tôi nói:

"Nay em biết thêm một điều về chị nha"

Tôi ngúng nguẩy ra vẻ rồi cũng nắm tay em đi về, kết thúc một buổi chiếu phim vui vẻ tôi nằm dài trên chiếc giường sau khi đưa em về nhà an toàn. Đang lướt facebook để xem những bài đăng của mọi người về ngày khai giảng hôm nay, bỗng anh Phanh gửi tin nhắn.

Những bức ảnh hôm nay trong ngày khai giảng đã được anh tổng hợp đẩy lên máy tính và cho vào link chia sẻ công khai, từ của lớp chụp chung đến của từng người trong nhóm đều được anh đẩy lên đầy đủ, đặc biệt là anh còn chỉnh ảnh cho tôi nữa.

Tôi hí hửng xem ảnh, chà tay nghề anh Phanh chưa bao giờ để tôi thất vọng cả đang lướt vui vẻ thì tôi chợt khựng lại khi lướt tới ảnh tôi và My chụp với nhau. Đúng như tôi dự đoán nó đẹp đến ngỡ ngàng, không phải là tôi đẹp ý tôi là em cơ sắc đẹp của em chưa bao giờ khiến tôi phải phủ nhận cả, kèm theo ánh sáng vừa đủ và tay nghề chỉnh ảnh tài tình của Phanh, bức ảnh như tỏa sáng ngập tràn hơi thở thanh xuân vậy. Tôi và em đứng cạnh nhau, tôi đang nghiêng người đầu hướng về phía em, cả hai đều cười thật tươi trước máy ảnh. Lúc còn đang ngắm ảnh dở thì Nắng đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi:

*Nắng đã gửi 1 ảnh*

"Ảnh hai ta đẹp quá nè"

Tôi mở ra xem, hóa ra Nắng cũng đã nhận được ảnh chụp từ Phanh bức ảnh mà Nắng khen chính là bức mà cậu đứng lên trên ghế rồi ôm tôi vào lòng. Tôi cũng không biết nhận xét nó ra sao bởi vì trong ảnh cậu đang cười rất vui ôm tôi vào lòng còn tôi thì ngoài ngạc nhiên với ngỡ ngàng thì cũng có một chút ngại ngùng nữa. Vốn dĩ cậu cũng đã rất xinh đẹp nên khi cười lên nở rộ như ánh nắng vậy, bức ảnh cũng rất tỏa sáng.

Tôi bối rối khi đối diện với cảm xúc của mình, đứng trước hai bức ảnh tôi không thể đưa ra lựa chọn. Đột nhiên lúc này cậu nhắn tiếp:

"Hay là thay Ava trên facebook đi, tao thấy mày để lâu rồi mà"

"Bằng ảnh tao với mày hả?" Tôi ái ngại trả lời

"Đẹp mà... trước mày cũng hứa là sau sẽ để ava là tao mà"

Đột nhiên tôi nhớ ra, một đoạn thời gian lâu trước đây đúng thật là trong lúc bông đùa về việc khi các cặp đôi yêu nhau họ thường set ava trên facebook là đối phương. Lúc đó Nắng có nhắc tới việc này với tôi và vì cái tính sĩ kèm theo tình cảm thầm kín lúc đó nên tôi đã hứa lúc nào có ảnh chụp chung với nhau thì tôi sẽ đổi. Hứa thì đúng là có hứa nhưng nếu tôi làm vậy thì My sẽ nghĩ sao?

Chắc do lâu không thấy tôi phản hồi Nắng nói tiếp:

"Thôi cũng không có gì, tại tao thấy ảnh này đẹp thôi, mày không thích thì thôi"

Tôi thở dài, cảm giác tội lỗi dâng lên trong tôi, ngay từ đầu là do tôi mở lời và hứa trước. Tôi sợ nhất là việc không làm được hay lỡ nói ra mà mình lại không thực hiện, tôi bấm bụng nghĩ kệ đi thay một thời gian ngắn rồi đổi. Có gì thì giải thích rõ ràng với My để em ấy hiểu là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.