Đơn Phương Kết Hôn

Chương 50: Chương 50




Không làm phiền cái gì.
Đã đến nước này.
Khoảng thời gian trước không phải bọn họ chưa từng ngủ cùng nhau, ngày tháng sau này, bất quá là tiếp tục mà thôi.
Thế nhưng Hạ Tri Thu không đáp rõ là được hay không.

Dù có đồng ý cậu cũng ngại ngùng không dám nói thẳng, thế là cứng nhắc chuyển sang chủ đề tham ban Lý Úc Trạch.
Bối cảnh Lý Úc Trạch quay bộ phim gần đây cách thành phố A không xa.

Hạ Tri Thu kiểm tra đường bay trước, chỉ mất khoảng một tiếng để đến đó.
May thay hôm nay cậu dọn xong căn nhà nên rảnh rỗi, chi bằng tranh thủ lúc này đến thăm Lý Úc Trạch, có điều không biết hắn có thời gian không.
Lý Úc Trạch dĩ nhiên nói có.
Tuy công việc thật sự bận rộn nhưng xin chút thời gian để gặp nhau thì không thành vấn đề.
Hạ Tri Thu nhận được hồi âm, lập tức mua vé sớm nhất trong sáng hôm sau.

Trước khi ra khỏi cửa còn cố tình mang theo nón, nghĩ lại, cậu tìm thêm một chiếc khẩu trang rồi cất vào túi.
Địa điểm gặp mặt vẫn do Lý Úc Trạch chọn.
Nghe nói đó là một quán trà tư nhân nằm khuất trong một con hẻm vắng lặng, cách phim trường một khoảng nhất định.

Lý Úc Trạch dặn khi nào đến thì gọi điện cho hắn, nếu tìm không thấy địa điểm, hắn có thể đến sân bay đón.
Nhưng ý tưởng này không quá thực tế.

Mục tiêu của Lý Úc Trạch lớn như vậy, nếu hắn đột nhiên xuất hiện ở sân bay, nhất định sẽ bị mọi người vây quanh.

Hiện giờ không phải thời gian đặc biệt như lễ tết.

Lượng người ở sân bay vẫn khá nhiều.
Hạ Tri Thu không để hắn đón, cậu nghiên cứu kỹ bản đồ, quyết định tự mình đi qua.
Bảy giờ mười phút sáng.

Hạ Tri Thu xuống máy bay.
Cậu nói dối Lý Úc Trạch về thời gian chuyến bay, muốn bắt chước dáng vẻ lúc trước của Lý Úc Trạch, đến trước một tiếng chờ đối phương tại nơi ước hẹn.
Chỉ là người tính không bằng trời tính, địa điểm Lý Úc Trạch chọn thực sự khá khó tìm.

Dù Hạ Tri Thu đi theo đường bản đồ chỉ, nhưng vòng tới vòng lui vẫn không tìm ra lối vào cửa chính quán trà.
Rõ ràng số nhà nằm ngay trước mặt nhưng không tài nào tìm thấy lối vào? Hết cách, Hạ Tri Thu không cố chấp nữa.
Cậu lấy một tòa nhà gần đó làm mục tiêu và gọi cho Lý Úc Trạch.
Lý Úc Trạch vẫn đang ở phim trường, khi nhận được cuộc gọi, hắn tàn nhẫn nói "đồ ngốc", bảo cậu đứng đó rồi đến đón ngay.
Hạ Tri Thu cũng cảm thấy mình rất ngốc, cậu tìm đỡ một chỗ ngồi xuống.

Trong lúc chờ, cậu cầm điện thoại tiếp tục nghiên cứu những con đường nhỏ vừa đi qua.
Rõ ràng đâu có đi sai.
Nhưng tại sao không tìm ra lối vào?
Cậu không đoán ra được, vừa định hỏi Lý Úc Trạch chuẩn bị đi sang đây thế nào thì nghe thấy có người nói chuyện: "Hôm nay cậu ta nhất định sẽ tới.

Chị tôi làm nghệ nhân trà trong quán đó mà, chắc chắn không sai đi đâu được."
"Đến hay không thì chưa biết, chỉ cần có chút phong thanh gì đó là chúng tôi tới liền.

Cũng chả biết nhà nào moi được thông tin vợ cậu ta trước tiên.

Thêm mấy năm nữa tôi nên nghỉ hưu được rồi."
"Haha, nghỉ hưu thì không dám à, tiền thưởng cho tổ chúng tôi nâng lên gấp ba mà chẳng có ma nào lấy được."
"Tổ tôi cũng có tiền thưởng.

Chi bằng chúng ta hợp tác đi? Đến lúc đó lấy được tiền thưởng thì chia đều."
Nghe thấy mấy câu này, Hạ Tri Thu chết lặng một lúc, cậu vội vàng đóng bản đồ điện thoại, mở thông tin liên lạc của Lý Úc Trạch ra.
Lúc này cậu đang đứng giữa giao lộ hình chữ T, dưới chân là bậc thềm dài mấy mét, hai bên là vỉa hè.


Đi theo bậc thang là ngõ ngách chằng chịt.

Cậu vừa từ hẻm đi ra ngồi đây chờ Lý Úc Trạch.
Giọng nói vừa rồi phát ra từ vỉa hè bên trái.

Hạ Tri Thu hạ thấp vành mũ, cẩn thận bước xuống mấy bước.

Âm thanh ngày càng gần, Hạ Tri Thu dựa vào góc tường nhìn bốn năm phóng viên đeo máy ảnh đang thảo luận nên vây chụp Lý Úc Trạch như thế nào.
Thôi xong!
Hạ Tri Thu vội vàng quay đầu, hớt hải chạy về vị trí ban đầu gọi cho Lý Úc Trạch.

Nhưng mãi không ai bắt máy, chẳng biết Lý Úc Trạch có đang trên đường đến hay không.

Vừa định gửi tin nhắn kêu hắn đừng tới thì thấy một chiếc ô tô màu đen đang chầm chậm đậu ven đường.
Vị trí dừng của chiếc ô tô đúng ngay nơi các phóng viên có thể nhìn thấy.
Hạ Tri Thu không biết người trong xe có phải Lý Úc Trạch hay không.

Nếu là hắn, có lẽ sẽ không chọn đi xuống.
Đang đoán già đoán non thì điện thoại đổ chuông vào thời điểm quan trọng.
Lý Úc Trạch gửi tin nhắn, hỏi có bị phóng viên chụp không?
Hạ Tri Thu vội đáp không có.
Sau đó mới xác định người trong xe lúc này là Lý Úc Trạch.
Cậu không biết phải làm gì tiếp theo, hai người nên đổi một điểm hẹn khác hay lập tức về nhà không gặp nữa? Tuy không cam lòng nhưng trong tình huống đột ngột này thì không còn cách nào khác.
Được một lúc, Lý Úc Trạch lại gửi thêm một tin nhắn.
Hắn vô duyên vô cớ nhắc cậu...!thắt dây giày?
Hạ Tri Thu chớp mắt, vô thức cúi đầu nhìn đôi giày trắng trên chân mình.
Dây buộc không lỏng.

Nhưng Lý Úc Trạch nói thế, cậu liền cúi xuống buộc lại lần nữa.

Dường như Lý Úc Trạch ngồi trên xe vẫn luôn quan sát động tác của cậu, đợi cậu buộc xong, hắn lập tức mở cửa bước xuống xe.
Lúc này hắn không đội mũ, cũng chẳng có gì che mặt.

Phỏng chừng định gặp Hạ Tri Thu xong phải về quay phim nên hắn mặc đồ diễn.

Là một bộ tây trang tối màu mang cảm giác cổ điển.
Sau khi Lý Úc Trạch xuống xe, trước tiên hắn liếc nhìn các phóng viên, sau đó thân thiện vẫy tay với họ.

Thừa dịp bọn họ đang ngây người, hắn cởi áo vest ngoài rồi chạy về phía Hạ Tri Thu.
Trong khi Hạ Tri Thu chưa định hình kịp hắn muốn làm gì thì trước mắt đã tối đen, cả người được áo vest còn vương hơi ấm phủ lên.
"Đi."
"Đi đâu?"
"Tìm nơi trốn trước."
"Hả? Nhưng em không thấy đường."
"Yên tâm.

Không để em ngã đâu."
Lý Úc Trạch nói đoạn nắm cổ tay Hạ Tri Thu dẫn cậu vào con hẻm.
Mấy tay phóng viên bị thái độ thân thiện của đại minh tinh làm choáng váng, giờ mới phản ứng lại, từng người vác máy ảnh lập tức đuổi theo không rời.

Một trong số họ đã khá quen với tình hình đường xá ở đây, chỗ nào đi được, chỗ nào không đều nắm trong lòng bàn tay.
Miệng hô hào "Thầy Lý, chúng tôi không có ý xấu" nhưng máy ảnh vẫn kêu "tách tách tách" không ngừng.
Hạ Tri Thu không nhìn thấy đường đi dưới chân nên chỉ có thể đi theo Lý Úc Trạch từng bước.

Cậu chẳng rõ giờ khắc này mình đã chạy tới đâu, mãi cho đến khi Lý Úc Trạch dìu cậu bước qua đống vật cản, bọn họ mới dừng lại hít thở.
Hạ Tri Thu hỏi: "Cắt đuôi được chưa?"
"Vẫn chưa."
Giọng nói Lý Úc Trạch vang bên tai, cách cậu không xa.
"Em đến một mình à?"
"Ừm."
"Vậy làm sao đây? Có nên gọi điện cho Mạnh Lâm không?"

Lý Úc Trạch nói: "Lát rồi gọi." sau đó hắn vén chiếc áo vest phủ trên đầu Hạ Tri Thu lên như vén khăn trùm đầu cô dâu.
Hạ Tri Thu nhìn thấy ánh sáng, phát hiện bọn họ bị kẹt trong một ngõ cụt.

Lý Úc Trạch không hoàn toàn vén chiếc áo lên, vẫn che chắn được hai bên mặt, tránh bị máy ảnh chụp đến.
Các phóng viên không rời đi nhưng cũng không phải thổ phỉ.

Họ giữ khoảng cách nhất định với Lý Úc Trạch.

Một hai người ngồi xổm ở đầu hẻm, muốn đợi Lý Úc Trạch không nhịn nổi tự mình dẫn "người thần bí" đi ra.
Họ không chắc trăm phần trăm rốt cuộc người Lý Úc Trạch đang che là ai.

Nhưng tám chín phần người đó chính là đối tượng kết hôn trong lời đồn của đại minh tinh này.
Nhưng trước mắt, hai bên rơi vào cục diện bế tắc.
Lý Úc Trạch không vội vàng gọi điện cho Mạnh Lâm, đợi đến khi hơi thở của Hạ Tri Thu dần dần ổn định mới rũ mắt hỏi: "Chuyện lúc trước anh tìm em nhờ giúp, em còn sẵn lòng giúp anh không?"
Hạ Tri Thu giật mình, không ngờ Lý Úc Trạch lại chủ động khơi gợi chuyện này.
Cậu thực sự ý thức được chuyện nhờ giúp đỡ mà Lý Úc Trạch nói chỉ là một cái bẫy.

Hắn vẽ nên một cái vòng rồi đưa cậu vào.

Trong cái vòng này, hắn cho cậu vô số dịu dàng, cũng cho cậu vô số cơ hội.
Cậu gật đầu, nhìn Lý Úc Trạch hiếm khi mặc chính trang, nói: "Vậy em nên làm gì?"
Lý Úc Trạch lặng im, chỉ nhướng mày cười cười.
Ngay giây tiếp theo, thừa dịp cậu chưa chuẩn bị, hắn trực tiếp hôn lên môi cậu.
Nụ hôn này so với cái hôn chuồn chuồn lướt nước lần trước thì mãnh liệt hơn chút.

Hạ Tri Thu chưa bao giờ trải qua cảm giác khoang miệng hoàn toàn bị cướp đoạt như vậy.

Trong tai vang tiếng nổ ầm, hơi thở gấp gáp, mơ hồ cảm giác có chút nước bọt theo khóe miệng chảy xuống.
Cậu không biết tại sao khi bị hôn hai chân lại nhũn ra.

Vừa định dán lưng vào tường ngồi xuống thì nhận ra Lý Úc Trạch buông hai tay, đồng thời phủ áo vest lên cả hai rồi ôm chặt lấy eo cậu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.