Khó lắm mới tham ban một lần, thế mà lại kết thúc trong bầu không khí vi diệu như vậy.
Lý Úc Trạch nói dẫn Hạ Tri Thu đi ngắm biển, nhưng dòng người đến chơi biển liên tục, hai người chỉ đành ngồi trên xe ngắm cảnh từ xa.
Về cách xưng hô kia.
Không ai giải thích, cũng không ai hỏi tới.
Hạ Tri Thu chu đáo tìm bậc thang cho Lý Úc Trạch bước xuống, dù không nhắc lại nữa nhưng vẫn ghi nhớ trong lòng.
Đến trưa Hạ Tri Thu mới quay về.
Cậu không ngồi máy bay, Lý Úc Trạch đặc biệt yêu cầu Mạnh Lâm sắp xếp một xe bảo mẫu đưa đi, dặn dò cậu phải thay quần áo hôm nay ra, tạm thời đừng mặc nữa.
Hạ Tri Thu hiểu ý hắn.
Sau khi lên xe, cậu thay một bộ khác do Mạnh Lâm mua rồi ngồi hàng cuối cùng, vẫy tay tạm biệt với Lý Úc Trạch.
Từ đó về thành phố A mất khoảng bảy tám tiếng.
May rằng trên xe có đầy đủ mọi thứ, Mạnh Lâm còn chu đáo chuẩn bị cả chăn bông.
Hạ Tri Thu nói cảm ơn, trong lòng lại cảm thấy mình làm phiền người ta.
Vì quãng đường quá dài, Lý Úc Trạch không yên tâm nên nhờ Mạnh Lâm đi cùng đưa về nhà.
"Anh Tiểu Thu, anh đừng quá khách sáo.
Em có thể thừa dịp này thư giãn vài tiếng mà.
Còn phải cảm ơn anh đấy, ngày nào cũng phải ở cạnh anh nhà cũng kinh hồn táng đảm lắm chứ."
Mạnh Lâm ngồi ở ghế phụ lái, quay đầu trò chuyện với Hạ Tri Thu.
Khi nói đến câu kinh hồn táng đảm còn cố ý hạ âm lượng như sợ trên xe có cài thiết bị ghi âm gì đó, sẽ bị Lý Úc Trạch nghe thấy.
Hạ Tri Thu bị biểu cảm e dè của cậu ta chọc cười, hỏi: "Anh nhà cậu lúc bình thường đáng sợ lắm ư?"
"Còn hơn chữ sợ!", nói đến đây, giọng Mạnh Lâm to trở lại, làm bộ có nỗi khổ không được giải oan chỉ vào tài xế bên cạnh: "Không tin anh hỏi bác Dương nè.
Hồi trước tụi em cùng ra ngoài, thở mạnh thôi cũng chả dám đấy.
Có khoảng thời gian Tiểu Nhạc muốn bỏ việc, nếu không phải em nài nỉ lôi kéo nhờ anh nhà cho thêm tiền, chắc cô ấy sợ chạy mất dép rồi."
Bác Dương là tài xế của Lý Úc Trạch, năm nay bốn mươi tám tuổi.
Ông không phải người trong công ty giải trí mà là do Lý Úc Trạch dẫn từ nhà đến.
Tánh tình trung thực nhân hậu và thường không nhiều lời.
Nhưng nghe Mạnh Lâm nhắc đến chuyện này, ông cũng cười khổ.
Có lẽ chịu không ít áp lực.
Hạ Tri Thu chưa bao giờ thấy bộ dáng Lý Úc Trạch khi là việc sẽ như thế nào.
Trong ấn tượng của cậu, dù tính khí Lý Úc Trạch không tốt nhưng cũng chẳng quá tệ, vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Nhiều khi hắn rất thấu tình đạt lý, chưa vô duyên vô cớ nhăn mặt phát cáu bao giờ.
Vì vậy có lẽ sẽ không đáng sợ như Mạnh Lâm nói.
Hạ Tri Thu theo bản năng muốn mở miệng bênh vực cho Lý Úc Trạch vài câu, nhưng chợt nhớ ra một chuyện trong quá khứ.
Thế là cậu chột dạ im lặng, ngậm miệng lại.
Sự việc kia xảy ra trong thời gian học cấp ba.
Có lẽ vào cuối tuần.
Lúc ấy, chẳng rõ là việc ngoài ý muốn hay bị người ta hãm hại.
Hạ Tri Thu đang trên đường đạp xe đến trường thì đột nhiên xe đạp gặp sự cố khiến cậu ngã mạnh bị thương.
Khoảng thời gian đó có một đoàn phim đến trường bọn họ tuyển vai.
Cậu vượt qua mấy vòng loại.
Cuối cùng, lần đầu tiên cậu nhận được thông báo về buổi thử vai chính thức.
Nếu hôm đó đến muộn, rất có thể sẽ bỏ lỡ cơ hội này.
Lúc Hạ Tri Thu đứng dậy, đôi chân đã không còn cảm giác gì.
Cậu quay đầu nhìn con dốc phía sau, kìm nén cơn đau, phủi đất trên người rồi bắt một chiếc taxi đúng lúc chạy ngang qua.
Có lẽ từ đằng xa tài xế đã thấy cậu té ngã nên muốn đưa đến bệnh viện trước, nhưng không ngờ thái độ của Hạ Tri Thu rất kiên quyết.
Tài xế cũng chẳng bận lo chuyện bao đồng, ông đạp ga thuận lợi đưa cậu đến trường.
Nhưng do ngã quá đau, dù đến địa điểm thử vai cũng ảnh hưởng đến phần biểu diễn.
Cũng may lúc đó đạo diễn rất vừa ý cậu, thấy cậu dù ngã ra nông nỗi kia vẫn kiên trì chạy đến, vậy nên ông cho thêm một cơ hội, giục cậu đến bệnh viện khám thử.
Hạ Tri Thu cảm động cảm ơn đạo diễn, vừa bước ra khỏi cổng trường thì nhận được cuộc gọi đặt cơm của Lý Úc Trạch.
Lúc ấy, bọn họ đã dần quen thân.
Hạ Tri Thu khi đó cũng hơi thích hắn.
Cậu sợ Lý Úc Trạch không ăn được bữa sáng nên gọi điện cho ba.
Sau đó, bảo hắn đặt món trước rồi nhanh chóng bắt taxi về nhà giao đồ ăn.
Chỉ là Lý Úc Trạch còn chưa ăn được bữa cơm đã nhìn thấy Hạ Tri Thu khập khiễng bước vào cửa, ngay lập tức sắc mặt liền thay đổi.
Đó cũng là lần đầu tiên Hạ Tri Thu thấy Lý Úc Trạch nổi giận.
Trước tiên hắn hỏi cậu bị sao, sau đó kéo lấy bàn tay máu me be bét, kinh hãi hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Hạ Tri Thu sợ hắn lo lắng nên lập tức rụt tay về giấu ra sau lưng, cười nói: "Vết thương nhỏ thôi, tớ bị ngã một chút."
"Vết thương nhỏ?" – Lý Úc Trạch hiển nhiên không tin, liếc qua đầu gối rồi lập tức ngồi xổm xuống xắn ống quần cậu lên.
Đầu gối bị ngã không nhẹ, nhưng qua hai ba tiếng, máu cũng đã khô.
Chỉ phiền là vải quần dính chặt vào miệng vết thương, chạm nhẹ một tí là đau, đau đến mức Hạ Tri Thu phải hít mấy ngụm khí lạnh.
Nhưng cậu vẫn nhịn không khóc, thầm nghĩ đã là đàn ông con trai, không thể chỉ vì chút vết thương cỏn con này mà rơi nước mắt.
Huống chi còn ở trước mặt người mình thích.
Chỉ không ngờ sau khi Lý Úc Trạch nhìn thấy vết thương thì lập tức đứng dậy quát lên: "Cậu có điên hay không? Té nặng thế này không đi bệnh viện mà còn chạy qua đây làm gì?"
Hạ Tri Thu bị khí thế của hắn dọa sợ nhảy dựng, ngơ ngác nhìn hắn vài giây, một nỗi tủi thân đột nhiên dâng trào.
Cậu thật sự không muốn khóc, nhưng không hiểu tại sao nước mắt cứ "lộp bộp" rơi xuống.
Cậu dùng bàn tay bị thương lau lung tung trên mặt rồi xoay người muốn bỏ đi.
Nhưng Lý Úc Trạch đã chặn trước cửa ngăn lại.
Có lẽ hắn cũng không ngờ cậu sẽ khóc, biểu cảm vô cùng phức tạp, khi là sốt ruột khi là khẩn trương khi là đau lòng.
Tất cả chồng chéo lên nhau rồi trở thành vẻ u ám dọa người.
"Tớ không có ý này, tớ nói là cậu...!thôi bỏ đi, đến đây khử trùng trước."
Hạ Tri Thu hiểu đối phương đang lo lắng cho mình, cậu trì hoãn vài giây mới thút thít bước qua ngồi lên sô pha.
Lý Úc Trạch vội vàng đến thư phòng lấy hộp thuốc, sau đó cẩn thận đỡ chân cậu, dùng bông gòn làm sạch vết thương từng chút một.
Bây giờ nhớ lại, xem ra Lý Úc Trạch ngày xưa cũng chẳng khác Lý Úc Trạch hiện tại là bao.
Bề ngoài nhìn có vẻ lợi hại lắm, nhưng một khi nhìn thấy tình trạng thực tế thì lại không dám ra tay.
Nước mắt Hạ Tri Thu còn chưa kịp khô đã thấy hắn nhíu chặt mày tay chân lóng ngóng bên cạnh đầu gối mình nửa ngày, cậu đành chủ động bắt chuyện phân tán sự chú ý.
"Sao lúc nãy cậu lớn tiếng với tớ như vậy?"
"Cậu đoán xem."
"Không phải cậu nên nói chuyện đàng hoàng với tớ sao? Nếu chẳng phải sợ cậu không có cơm ăn, tớ còn chạy qua đây làm gì?"
Lý Úc Trạch muốn phản bác, nhưng lời đến bên môi lại thành: "...!Thôi được, tớ sai rồi."
Hạ Tri Thu không ngờ hắn sẽ xin lỗi, cậu thì thầm: "Cũng không phải...!cậu hoàn toàn sai."
"Nhưng ai mà ngờ giọng cậu lớn như vậy, sao không đi hát giọng nam cao luôn đi?"
"Giọng nam cao? Cũng không phải không được." Lý Úc Trạch còn thật sự cân nhắc vài giây, cuối cùng cũng dám đặt tăm bông lên chân Hạ Tri Thu, "Thế nào? Đau không?"
Hạ Tri Thu chịu đựng chốc lát, thành thật gật đầu.
Lý Úc Trạch ngước mắt nhìn: "Đau thì khóc đi, đừng nhịn."
Hạ Tri Thu không nghe, vừa khóc vừa bướng bỉnh nói: "Tớ không khóc."
"Vậy cậu đang làm gì kia?"
"Đây không phải nước mắt mà là giọt mưa do tiếng sấm của người nào đó làm rớt."
"Haha, mô tả tốt lắm." – Lý Úc Trạch cười cười đổi một cây tăm bông khác, cúi đầu tiếp tục khử trùng vết thương – "Có thiệt cậu mong tớ đi hát giọng nam cao?"
"Tớ nói đùa thôi."
"Ngã đến thế này rồi vẫn còn tâm trạng nói đùa?"
"Vậy phải làm sao, cũng đâu có chọc cậu khóc được."
Lý Úc Trạch hừ một tiếng, thổi vết thương, hỏi: "Vậy cậu thấy tớ nên làm gì?"
Hạ Tri Thu nghĩ một lát: "Có thể làm diễn viên."
"Đó là mơ ước của cậu chứ không phải của tớ."
"Thế ước mơ của cậu là gì?"
"Không có."
"Nếu không có thì có thể cân nhắc mà! Cậu lớn lên đẹp trai như vậy.
Nếu làm diễn viên, chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích."
"Còn cậu?" – đột nhiên Lý Úc Trạch hỏi.
"Hửm?"
Lý Úc Trạch nói: "Nếu tớ làm diễn viên, cậu có thích tớ không?"
Hạ Tri Thu giật mình, cứ tưởng nỗi lòng tương tư của mình bị chọc thủng nên đánh trống lảng, chột dạ nói: "Nếu cậu làm diễn viên, nhất định tớ sẽ là fan của cậu."
"Chắc chắn tớ sẽ thích cậu."
- ---------------------
Editor: Chap sau bạn Lý lại ghẹo Tiểu Thu.
Cái con lươn này!.