Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 35: Chương 35: Nếu anh nói...




Vào một buổi chiều đầu tháng năm, thời tiết tương đối dễ chịu nếu kể đến mùa hè ở Hà Nội, ê- kíp làm MV đã có một buổi họp ngắn tại trụ sở công ty quản lý MAL của ca sĩ Vikko.
Đạo diễn là một người đàn ông trẻ cao lớn tuấn tú, tóc dài buộc đuôi ngựa. Anh ta cũng như Việt Hương, vừa gặp đã nhìn từ đầu đến chân Minh Hà với một vẻ mặt... phức tạp.
"Cô gái mà em tiến cử đây hả Khôi?" Lại là giọng miền Nam, có chút công kích. "Mong manh sương khói của em đây hả?"
Tuy vậy, anh ta vẫn chìa tay ra cho Hà, tự giới thiệu mình là đạo diễn.
"Kịch bản anh viết chính là tình yêu học trò chân đất mắt toét, như thế này đúng là hình mẫu nữ sinh tiêu biểu còn gì." Việt Khôi lười nhác gục mặt xuống bàn, vừa chơi chém hoa quả trên di động. "Em chán mấy con điên lần trước anh mang về lắm rồi. Thế quái nào chúng nó lại có số của em chứ?"
Có lẽ, anh ta đang nói về MV "Cát trắng" làm mưa làm gió cách đây nửa năm, với bối cảnh tuyệt đẹp ở bãi biển Nha Trang, quy tụ hàng chục hotgirl chân dài bikini cùng một lúc. Hà nghĩ bụng.
"Thôi được rồi, nếu như em muốn." Người đàn ông đột nhiên dễ dãi. Anh ta tiến lại vuốt tóc Việt Khôi trong một cử chỉ dịu dàng kỳ quái khiến cho Minh Hà ngờ ngợ...
"Dù sao trông em gái cũng được cái tươi tắn, sáng sủa." Đạo diễn lại nhìn Minh Hà, đánh giá lần chót, vô tình lặp lại lời của bé nấm hôm nào. "Sẽ là một màu sắc khác."
Kịch bản của MV khá đơn giản, nên tất cả sẽ phụ thuộc vào sự thể hiện của diễn viên và kỹ thuật quay của đạo diễn. Câu chuyện tình yêu học trò, chính xác là tình yêu đơn phương của một nam sinh lêu lổng đối với một nữ sinh dịu dàng, chăm chỉ. Hai người phát triển một tình bạn tốt đẹp, trải qua bốn mùa bên nhau nhưng người con trai hết lần này đến lần khác không dám nói ra tình cảm của mình, cho đến khi ba mẹ cô gái li dị, và cô phải chuyển nhà đi thật xa...

Vì những cảnh quay hầu hết đều diễn ra tại trường trung học Thanh Phong trong nội thành, và phía ê- kíp cũng tạo điều kiện làm việc cuối tuần, nên Minh Hà cũng chỉ phải nghỉ học đúng một ngày quay cảnh quyết định ở ga Hà Nội.
Những gì Hà phải làm thoạt tiên tương đối đơn giản. Chỉ là ngồi trong lớp, học bài chăm chỉ, đọc sách, ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ. Đi dạo ở hành lang để cho gió (mà chính xác là quạt máy của tổ đạo cụ) làm tóc bay bay...
Vikko vừa xuất hiện ở sân trường, dù là vào ngày nghỉ đã thu hút một lượng nữ sinh cuồng nhiệt rú hét không kém gì lực lượng fangirl của ai- đó bên Gallet. Ê- kíp đã thương lượng với một lớp học thêm ngoại ngữ ngày chủ nhật ở trong trường, để toàn bộ học sinh sau giờ học sẽ ở lại, trở thành diễn viên quần chúng.
Cái tin vừa được thông qua thì gần như toàn bộ nữ sinh trong lớp òa lên mừng rỡ.
Tuy vậy, trong lúc đang chờ tổ hóa trang lần lượt make- up cho các diễn viên, Minh Hà lại thấy một nữ sinh tóc ngắn ở góc lớp lẳng lặng thu dọn sách vở rồi đứng dậy.
"Trà My!" Vừa kịp nhận ra người quen, Hà lớn tiếng gọi.
Cô gái bộ dạng trầm tĩnh, theo phản xạ quay lại nơi phát ra tiếng gọi. Không rõ người ta đã trang điểm cho Minh Hà thế nào, mà phải mất một hồi ngơ ngác, My mới nhận ra cô và chào lại.
Trà My chẳng qua là bạn của Việt Hương, nên hai người cũng chẳng có gì nhiều để nói. Xã giao vài câu, My ấp úng hỏi.
"Tuấn Anh dạo này có khỏe không? Tớ nghe nói... cậu ấy bỏ không chơi bóng nữa." Khi nói câu này, đôi mắt một mí của Trà My cụp xuống, thoáng buồn. Có lẽ, cô cũng biết người Tuấn Anh thích (gần đây nhất) là Minh Hà.
"Cậu ta khỏe lắm. Chắc là muốn tập trung một năm để thi đại học thôi mà." Hà khó xử, nói quấy quá cho xong rồi vội chuyển đề tài. "Sao về sớm thế? Ở lại quay MV với mọi người đã."
My mỉm cười, lắc đầu.
"Tớ còn việc làm thêm, không đi nhanh sẽ không kịp."
Nhìn bóng dáng bé nhỏ của My lặng thầm khuất sau cửa lớp, lại nhớ đến những lời kể của Việt Hương, Hà không khỏi vừa thương lại vừa khâm phục cô bé chăm chỉ này.
"Em ngẩn ngơ cái gì thế. Chuẩn bị bắt đầu đi!" Anh đạo diễn tên Đình Phong đập nhẹ tập kịch bản vào đầu Hà.
Chính thức diễn xuất, Minh Hà mới thấy công việc này vất vả hơn cô tưởng. Chỉ đơn giản mấy cảnh sinh hoạt trường lớp, mà Đình Phong cũng khó tính bắt làm đi làm lại, nào là biểu hiện phải sống động, nào là động tác phải làm sao để lên hình cho đẹp...
Cảnh tiếp theo, nam sinh hư hỏng (Việt Khôi) đánh nhau thua, nằm thảm hại ở chân cầu thang, cho đến khi nữ sinh (Minh Hà) đi qua, dịu dàng đưa cho anh ta một chiếc khăn tay.
Diễn cảnh "dịu dàng" này cũng thật là trái lương tâm. Nếu như cái người nằm kia là Hải Nam, thì điều cô làm sẽ không phải là đưa khăn tay, mà là mắng cho cậu ta một trận. Đáng đời, ai bảo rỗi hơi đi đánh nhau (?!)
"Tiến độ hôm nay rất tốt." Đình Phong vỗ tay hài lòng. Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, ê kíp đã thực hiện xong toàn bộ các cảnh quay trong khuôn viên trường học. Tuy vậy, đây mới chỉ là những cảnh đơn giản nhất trong MV. Nên Phong quay sang Khôi. "Còn chưa tối, hay em với Hà qua nhà anh quay thêm mấy cảnh nhé, làm luôn đoạn đơn ly hôn được thì tốt?"

"Em đã bảo từ sáu đến tám giờ, em có việc bận." Khôi nhìn đồng hồ.
"Chỉ một hôm nay thôi." Đạo diễn lại đưa bàn tay to lớn vuốt ngang gương mặt ca sĩ, lau bớt đi lớp hóa trang thương tích. "Mà buổi tối em còn show đấy."
"Có một hôm nay, thì sẽ có những hôm sau." Ca sĩ cười, điệu cười quyến rũ vẫn làm trái tim fangirl điên đảo, đồng thời gạt bàn tay trêu ngươi của đạo diễn ra. "Nên không được."
"Em thật là cố chấp. Nhưng sẽ không bỏ show chứ?"
"Sẽ không."
"Xong xuôi tầm hai giờ đêm qua nhà anh, có chuyện muốn bàn." Ánh nhìn khiêu khích.
"Được."
Cho đến ngày quay thứ ba, Minh Hà đã bắt đầu quen với những cử chỉ tán tỉnh như thế này. Và cũng không ngạc nhiên khi toàn ê- kíp ai nấy đều coi đó là việc bình thường, và tuyệt đối không hé răng bình luận.
Và cũng quen, với việc ca sĩ Vikko luôn biến mất trong khoảng từ sáu đến tám giờ tối.
Hôm đó, Hà vừa hoàn tất thành công cảnh nữ chính khóc khi cầm trên tay đơn ly hôn của bố mẹ. Tất nhiên nhờ sự trợ giúp của... dầu gió. Tuy vậy Đình Phong dường như có chuyện gì vui vẻ, nên rất hài lòng, lại hào phóng lái xe đưa Hà về tận nhà.
Có nằm mơ cô cũng không nghĩ có ngày lại được ngồi cạnh một bầu sô kiêm đạo diễn nổi tiếng lẫy lừng đất Hà thành. Đó là lần duy nhất họ thực sự trò chuyện.
"Em quen Khôi thế nào?"

"Em là bạn của Việt Hương, em gái anh ấy."
"Việt Hương... À, nhớ rồi..." Phong gật gù. Anh ta dường như chẳng mấy quan tâm đến "thân nhân" của người yêu.
"Anh Phong này, sao lúc nào anh Khôi cũng bận vào đúng giờ ấy vậy?" Không kìm được, Hà buột miệng hỏi. Song lại thấy mình hơi vô duyên, liền chữa lại. "Nếu không tiện thì anh... không trả lời cũng được."
"Đó là sự cố chấp của nó." Một câu trả lời lấp lửng, có như không. "Việt Khôi hai mươi tuổi vẫn chỉ là một đứa trẻ con."
Minh Hà chợt rùng mình khi bắt gặp ánh nhìn xuyên thấu của người đàn ông bên vô lăng.
"Nếu anh nói với em chỉ mới hôm qua ở nhà anh, nó còn nói muốn giết chết một người, thì em có tin không?"
"..."
"Nếu anh nói suốt hơn ba năm nay, nó đã lặp đi lặp lại tâm nguyện đó hàng trăm lần, thì em có tin không?"
"..."
"A ha ha ha!" Đình Phong cười phá lên. "Em làm gì mà trơ ra như phỗng thế? Anh đùa thôi! Đây đâu phải phim hình sự!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.