Năm học cứ như thế, nhẹ nhàng kết thúc.
Ít nhất là đối với Hà, những việc đáng gọi là "sự kiện" vẫn nằm ở trong thì tương lai. Trước mắt, là kỳ nghỉ hè có thể coi là cuối cùng của đời học sinh.
"Bé Hà với bé Chi mang hai chậu này ra chuồng lợn đổ vào máng cho bác nhé." Người đàn ông ngoài sáu mươi, đầu tóc lẫn bộ râu quai nón đều điểm bạc, vừa mạnh mẽ kéo xô nước từ dưới giếng lên rửa tay, vừa cười cười chỉ chỉ vào hai chậu bèo- cám vừa băm xong.
Ông ta chính là bác Tôn, bác họ bên nội của Hải Nam. Sau khi về hưu liền mang cả gia đình về quê vui thú điền viên.
"Vâng, để bọn cháu!" Hà vui vẻ kéo tay Mai Chi. Trong khi cô nàng hotgirl nhìn hỗn hợp lổn nhổn trong chậu nhôm với vẻ kinh tởm tột độ.
Đợi ông bác cao lớn rám nắng như Thiên Lôi đi khuất vào nhà, Mai Chi dậm chân, rít qua kẽ răng.
"Tôi về đây để làm ô sin đấy à?! Cái ông già thô lỗ đó đầu óc có bình thường không vậy? Tôi là khách đấy nhé!"
Minh Hà bê lên chậu của mình, vừa lạnh lùng phân tích.
"Người ta chẳng họ hàng gì với mình, đã bao ăn bao ở là hiếu khách lắm rồi. Giúp đỡ một tí có chết ai, huống chi là bê mỗi cái chậu! Làm đi!"
Mai Chi ngúng nguẩy, õng ẹo một hồi không ăn thua đành phải lẽo đẽo theo Hà. Một phần cũng vì con Vàng Anh (tên vậy, nhưng nó là con chó!) hung dữ đang gườm gườm cô nàng dưới đống rơm.
Vừa đứng nhìn Hà lần lượt đổ thức ăn vào máng, một tay bịt mũi, hotgirl lại eo ** bật đài.
"Trời ơi sao tôi ngu thế hả trời... Sao lại nghe lời một con điên về cái chốn khỉ ho cò gáy này cơ chứ? Nếu ai đó biết chuyện Mai Chi đi cho lợn ăn thì tôi còn mặt mũi nào ra đường hả trời..."
Vâng, trước khi Hải Nam tắm xong và xuất hiện nhập hội với hai nàng công chúa, tác giả cũng giải thích qua một chút.
Năm nay do tình hình khủng hoảng kinh tế nên bạn Nam có nhã hứng mời Minh Hà, Bảo Long cùng bạn bè về quê mình ở Ninh Bình nghỉ hè, kết hợp học nhóm mấy ngày. Tất nhiên, sắp sang năm cuối cấp mỗi người có một thời khóa biểu bận rộn riêng, nên tạm thời có mặt nhà bác Nam mới chỉ là Minh Hà và Mai Chi.
Còn tại sao lại là Mai Chi? Hotgirl không có bạn- trai bên cạnh, nên vừa thi xong đã rầu rĩ làm phiền Hà suốt cả ngày. Đi shopping, đi làm đẹp, cũng được đi. Nhưng những buổi tâm sự có cả bia rượu và nước mắt nước mũi pha mascara tèm lem thì thật quá sức chịu đựng của em gái đấy nhé! Thế nên vừa nhận lời mời của Nam, Hà đã lập tức kéo Mai Chi theo cùng, hy vọng không khí trong lành yên ả của làng quê sẽ điều trị tâm thần không ổn định của chị dâu tương lai...
Và Hà đã nhầm.
"Cậu đi xa tôi ra! Người toàn mùi lợn, hôi quá!" Tay nõn nà vẫn không thôi bịt mũi.
Hà thấy Chi giữ khoảng cách một mét với mình. Liền tinh quái tiến lại càng gần. Hai cô gái, một cười gian xảo, một nhắm tịt mắt sợ hãi, cảnh tượng thật khôi hài. Cho đến khi Hà chơi ác, đưa cả hai tay bẩn áp lên mặt Chi thì cô nàng hét toáng lên như gà bị chọc tiết.
"Các cậu làm cái gì vậy?!" Hải Nam khăn tắm vẫn vắt trên vai, kinh ngạc nhìn Mai Chi rơm rớm nước mắt, trong khi Minh Hà thì phá lên cười.
Thời thế đã xoay chuyển rồi. Minh Hà sau từng ấy năm đúng là đã "tiến hóa" lên một tầm ới, có thể bắt nạt Mai Chi cơ mà. Chính là người học cùng cấp hai, đã chứng kiến Mai Chi đanh đá hành hạ Hà khốn đốn bao lần, Nam không khỏi lắc đầu thán phục.
"Các cậu đi rửa mặt đi, rồi chúng ta ra bến xe đón mấy người kia."
Gương mặt Mai Chi giờ này đã trở thành một tổng thể kinh dị của mascara và cám lợn. Minh Hà ngó thấy động lòng nên dắt tay cô nàng ra giếng nước.
"Mới đùa một tí đã khóc. Hồi xưa cậu hung dữ đẩy tôi xuống bể bơi, làm tôi bị di chứng suốt đời đây thì sao hả?" Hà chìa ra vết sẹo mờ mờ tầm 2cm ở cùi chỏ. "Khăn mặt đây, rửa đi. Tí nữa Bảo Long cũng đến đấy."
Vừa nghe đến Bảo Long, gương mặt Chi mới tươi lên một chút. Chẳng gì thì đối với cả Minh Hà lẫn Mai Chi, Bảo Long chính là rung động đầu đời.
...
Nửa tiếng sau, có mặt ở bến xe của thị trấn không chỉ là Bảo Long, mà còn cả Việt Hương, Tuấn Anh lẫn Mỹ Kim. Hai anh em Khanh- Linh đến vào lúc chập tối bằng xe riêng. Họ khởi hành muộn, do ban sáng phải đưa Tường Lâm ra sân bay Nội Bài để trở về Mỹ.
"Sao không rủ cả Trà My?" Hà hỏi, trong khi đưa tay đỡ lấy túi hành lý của Việt Hương.
"Cậu ấy phải đi làm. Vừa nghỉ một cái là đi làm tối ngày luôn." Hương thở dài. "Tội quá."
Hà chỉ biết gật đầu đồng tình. Những lúc thế này cô lại càng cảm thấy hài lòng với cuộc sống của mình. Cả Bảo Long, lẫn Hải Nam cũng đều có công việc làm thêm từ rất lâu rồi. Không phải ai cũng có gia cảnh dát vàng như Trọng Khanh. Nhưng Minh Hà như vậy cũng đã tính là may mắn. Học hành chưa đến đâu, còn phải làm thêm để trang trải chắc cô chết mất.
"Minh Hà, em đã xem qua MV mà chị đóng rồi đấy nhé. Chị làm sao mà được đóng với Vikko vậy?" Mỹ Kim chưa gì đã loi choi. Mái tóc hè này đã được nhuộm đỏ rực. Cũng tốt, để phân biệt với tóc vàng xoăn của Mai Chi.
"Em hỏi chị Việt Hương ấy?" Hà cười cười bí hiểm. Thì ra con bé vẫn chưa biết quan hệ giữa Hương và Việt Khôi.
"Này này, đừng nghe chị Hà nói bậy. Chị nhà quê thế này, làm sao biết được!" Hương rõ ràng không muốn mối quan hệ "thân nhân" của mình được công khai.
Cô em hậm hực, càng làm mái tóc đỏ dường như đỏ hơn dưới ánh mặt trời. Các người dám giấu ta chứ gì? Hừm. Dù sao ta cũng là người mẫu ảnh từ cấp hai, có đầy quan hệ, thế nào cũng tự mình móc nối được thôi. Lúc ấy thì biết tay.
Tiếng cười khẩy vang lên. Xoẹt! Xoẹt! Bốn mắt nhìn nhau kình địch. Còn ai khác hơn là Mai Chi đối đầu Mỹ Kim? Một nước không thể có hai vua. Một nhà cũng không thể có hai... hotgirl. Chưa kể bạn Chi ngay từ đầu đã để ý đến bạn Kim vừa xuống xe đã suốt ngày đứng xáp xáp vào Bảo Long bất chấp sự lạnh lùng của đương sự. Thật là đáng ghét mà.
Tiếng cười nói râm ran trên con đường mòn băng qua những cánh đồng.
Nhà bác Nam thuộc loại "chuẩn mực" ở cái làng quê nghèo này, có nghĩa là, không thiếu không gian, nhưng thiếu tiện nghi, càng không phải khách sạn.
Khách đến ư? Chào đón. Bao nhiêu cũng được. Bao nhiêu đi chăng nữa thì đêm đến cũng như nhau. Con trai một gian, con gái một gian. Mỗi gian có một giường lớn, cả lũ cứ leo lên mặt phản mà ngủ, không cần trải chiếu, chỉ cần mắc màn, vì đêm đến, muỗi thì đừng hỏi.
Minh Hà và Việt Hương thì không sao, nhưng các nàng Mỹ Kim và Mai Chi thì cực kỳ có vấn đề với môi trường mới mẻ này đấy nhé.
"Không thể tin nổi, năm người một giường. Như trại tị nạn!" Mỹ Kim đứng chống hông, giọng chua lè.
"Coi như du lịch về thời tiền sử, cũng thú vị lắm..." Mai Chi mỉa mai, ngúng nguẩy bước vào phòng tắm. Để chạy ào ra sau mười giây, quần áo còn nguyên trên người.
"TRỜI ƠI! Có con thằn lằn! Kinh tởm quá!!!" Thanh âm đụng trần.
Nam cùng Hà chủ động đi... kiểm tra. Nhà tắm khá sạch sẽ. Chẳng qua chỉ là một em thạch sùng ngơ ngác trên trần nhà. Thứ này thì chẳng cần ở quê, các nhà ở thành phố cũng không hề thiếu. Tuy vậy, bạn Nam vẫn hào hiệp thay trời hành đạo, cầm cây lau nhà, đuổi vị "khách không mời" chạy mất.
Hai mươi phút sau.
"Mọi người ơi! Tóc em làm sao ấy..." Mỹ Kim mặt nhăn như ăn phải mười trái ớt. Mái tóc đỏ xoăn đã được sấy khô, hàng ngày vào lọn đàng hoàng, hôm nay phần đuôi tóc không hiểu vì lẽ gì lại rối như chưa từng được rối.
Minh Hà khổ sở ngồi cùng... gỡ tóc, chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Đây mới chính xác là cành vàng lá ngọc! Mới có thể vì loại dầu gội rẻ tiền hai mươi ngàn một chai của nhà bác Nam, mà chịu lực "sát thương" lớn đến phát khóc như vậy.
Rốt cuộc, khi tất cả ngồi vào bàn ăn tối, thì mái tóc của nàng ta đã tạm ổn. Tất nhiên ngoài sự kiên nhẫn đáng nể của... Hà, còn phải cảm ơn loại dầu xả cao cấp dành cho tóc nhuộm của Mai Chi luôn mang theo người.
"Hu hu... Không có chị chắc em chết mất. Sao em lại nhớ mang gấu ôm mà lại quên mang dầu gội cơ chứ. Hu hu..."
Mỹ Kim và Mai Chi đã thân nhau như thế.
Thủy Linh rất may không gặp vấn đề tương tự, vì cô nàng chuẩn bị đồ đạc rất đầy đủ, thậm chí là đầy đủ đến mức kỳ quái. Đúng là đi bằng xe riêng có khác. Hà nghĩ.
Cuộc sống làng quê tuy có thiếu tiện nghi, nhưng về mặt ẩm thực thì lại được yêu thích đến không ngờ. Những món như tôm rang, cá kho tộ hay canh cua đồng được các hoàng tử công chúa đón nhận nhiệt liệt.
Không lâu sau bữa cơm tối, hai bác của Nam đã quen nếp, rục rịch chuẩn bị đi ngủ từ khá sớm. Minh Hà được bác gái giao phó trách nhiệm, cùng Nam vui vẻ vào phòng bà nội chuẩn bị mắc màn cho bà. Thủy Linh thấy vậy lẽo đẽo theo sau.
Bà nội của Nam năm nay đã ngoài chín mươi. Cách đây ba, bốn năm còn rất minh mẫn, coi Long và Hà như con cháu trong nhà, đặc biệt rất yêu quý Hà, thường hay nói đùa muốn Hà gả cho Nam khiến cô ngượng muốn chết. Giờ đây bà không còn đi lại được, rất hay quên lại còn nghễnh ngãng. Mọi chuyện đã trở thành quá khứ...
"Hà đấy hả con?" Bà móm mém, cười hiền hậu.
"Cháu đây ạ! Màn để đâu hả bà?" Cô gần như hét lên.
"Hả? Bao giờ con về làm dâu nhà bà?" Bà cụ hấp háy mắt.
"Bà ơi! Không có chuyện đó đâu, Minh Hà là bạn gái của người khác rồi." Nam ghé vào tai bà, nói rất to. Hà đỏ mặt, chỉ sợ bên ngoài nghe thấy.
"Bạn gái hả?" Bà cười, đưa bàn tay xương xẩu xoa xoa đầu Nam. "Tốt lắm! Bạn gái tốt lắm!"
Nam nhún vai. Hà cũng đầu hàng, tự mình mở tủ tìm túi đựng màn.
Thủy Linh chứng kiến từ đầu đến cuối, không muốn làm người thừa, liền quỳ xuống vuốt ve tay bà nội, cố gắng nói thật to.
"Bà ơi, cháu tên là Linh, cháu là bạn của Nam."
"Bạn của Hà với Nam hả? Tốt lắm, các con có nhiều bạn là tốt..."
Công chúa ỉu xìu thất vọng, lủi thủi đi ra.
Hà thở dài, lắc đầu cười.
"Khổ thân, bà cũng chẳng có ý gì đâu. Nhưng đến tuổi này chẳng nhận ra ai với ai nữa."
"Nhưng bà nhận ra cậu." Nam không cười, giọng lại có chút là lạ. "Bà sẽ không bao giờ quên cậu."
Sau khi mắc màn, Hà cùng Nam giúp bà lên giường nằm. Trong yên lặng.