Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 57: Chương 57: "Thề."




Gác sang một bên câu chuyện công chúa và hoàng tử... ếch. Chúng ta quay trở lại thủ đô Paris của nước Pháp xa xôi để đi vào hồi kết.
Vũ Nam Anh sau khi tra mòn mắt danh mục điện tử của thư viện gia đình, lại dành cả một ngày lăn lộn tự mình lục tung những nơi chốn khả nghi, để xác nhận lại điều mình đã thấy ở biệt thự nhà Tôn Thất... Rốt cuộc, kết quả thu được là con số không.
Vừa tông cửa lao thẳng vào phòng riêng của Nam Phương, đã thấy anh trai đang xếp một vài đồ đạc đơn giản vào chiếc vali nhỏ cho chuyến trở về Việt Nam vào ngày mai, Nam Anh liền nhảy tót lên giường, làm mặt nghiêm trọng.
"Anh là người lớn. Nói dối là không tốt! Anh biết điều gì của gia đình bác Thịnh mà em không biết? Nói ra mau!"
Nam Phương cười nhạt, vẫn tiếp tục công việc của mình, vừa nhẩn nha liệt kê.
"Em muốn biết chuyện gì? Vũ Trọng Khanh chỉ là con nuôi. Hay Khanh đối với Linh..."
Thái độ của Phương khiến cho Nam Anh bực mình.
"Mấy chuyện vớ vẩn đó ai mà chẳng biết! Nói đi! Anh còn biết cái gì quan- trọng?"
Ngay lúc này, Nam Phương đã hoàn toàn mất hứng đùa cợt. Vừa đóng sập nắp vali, đôi mắt đen thoắt trở nên sắc lạnh, nhìn xuống đôi mắt trẻ con giống hệt mình, như cảnh cáo.
"Chuyện nhà người ta. Em đừng có xen vào. Đồ- trẻ- con."
Vũ Nam Anh đúng là còn trẻ con, biểu hiện qua thái độ hấp tấp muốn diện kiến sự thật ngay khi vừa đoạt được bằng chứng của nó. Tuy nhiên, Nam Anh không phải là trẻ con thông thường. Nó nhảy phốc lên giường, hai tay choàng qua cổ Phương, bám chặt vào lưng anh nó như một con koala thà chết không buông.
"Mai em sẽ về Việt Nam cùng anh!"
Nam Phương: (=__=)
...

Sáng hôm sau, ở sân bay. Hai anh em vừa xuống xe đang trên đường mang hành lý đi vào khu vực check in, thì một chiếc bóng con gái tóc đen dài từ hướng Arrivals kéo vali Louis Vuitton chạy thục mạng đến chỗ họ với tốc độ ánh sáng.
Ái Vân trang điểm cầu kỳ, giữa thời tiết tháng hai vẫn còn rất lạnh mà vẫn mặc váy bó ngắn cũn cỡn, chỉ đi một chiếc tất mỏng manh lại chễm chệ trên đôi bốt cao cả tấc. Cô nàng vừa vén sang bên những lọn tóc dính trên mặt, vừa thở vừa bật máy nói.
"Anh về Việt Nam lâu như vậy! Lại thay đổi kế hoạch bay sớm sao không nói cho em! Sao anh lại nỡ đối xử với em như vậy?!"
Nam Phương vừa nhìn bộ dáng Vân đã thấy bực mình, nhưng thông cảm cho cô nàng thần kinh không bình thường có đúng một ngày nghỉ cũng đùng đùng bay từ Đức qua Pháp chỉ để gặp mình, đành thờ ơ trả lời.
"Anh nghĩ bác Nghi biết thì em cũng biết."
"Nhưng mà một- năm! Anh đi một- năm đấy! Anh phải nói cho em chứ!" Giọng ấm ức.
"Người ta chả có nghĩa vụ gì phải báo cho chị cả." Nam Anh bĩu môi, chen vào trước khi Phương kịp mở miệng. Dĩ nhiên, thằng nhóc là khắc tinh của Vân, lúc nào cũng khiến cho cô nàng sôi máu.
Xét cho cùng, nó nói... đúng.
Đúng là người lớn hai bên đã sớm muốn đem hai đứa trẻ ra đính hôn, nhưng tình thân đó thuộc về đời... bố mẹ họ. Nam Phương mắc mớ gì phải đeo theo con bé thần kinh này chỉ vì mẹ cậu ta muốn thế. Nhất là với người có tâm hồn nghệ sĩ luôn muốn tự do tùy ý...
Rắc rối duy nhất, là cô nàng Ái Vân không nghĩ vậy. Từ nhỏ nàng ta đã sớm coi thần đồng Nam Phương là ý trung nhân đầu tiên và duy nhất xứng đáng với một công chúa nhỏ (?!) như mình, nên chín mười năm nay mặc cho anh chàng chẳng mấy mặn mà, vẫn đeo bám người ta như một con koala. Khoảng cách địa lý giữa hai nước Pháp, Đức, đối với nhà giàu, chẳng qua là hai tiếng trên máy bay, vốn chẳng đáng kể.
"Anh Phương có bạn gái rồi! Bạn gái anh ấy đây này!" Nam Anh sẵn tiện đang cầm Iphone của Phương, liền đắc ý giơ màn hình ra cho Ái Vân xem. Suốt từ bấy đến nay, màn hình locker của máy Phương vẫn là tấm ảnh Minh Hà tóc buộc đuôi ngựa đang cười toe toét.
Gương mặt xinh đẹp của Ái Vân giống như vừa bị dội một gáo nước lạnh. Đôi mắt kẻ cầu kỳ, chải mascara cong vút trong thoáng chốc nheo lại tức tối. Vân cắn môi, cố gắng hít một ngụm không khí trước khi âm u hỏi lại.
"Vì con bé này, nên anh về Việt Nam một năm?"
Phương từ đầu đã sớm chán ghét cuộc đụng độ này, nên dù lý do thật sự của chuyến trở về Việt Nam rất nghiêm túc và cao quý, là làm đại diện cho dự án hợp tác mở học viện âm nhạc Việt- Pháp..., cậu ta vẫn mỉm cười, nụ cười xã giao đẹp mê hồn đặc trưng Vũ- Nam- Phương.
"Nếu đúng thì sao?"

"Đây là con bé đã cùng vào khách sạn với anh?"
"Chính xác!" Lại một lần nữa, Nam Anh thay mặt cho anh mình, hớn hở giơ ngón tay cái lên.
Vân không khóc, trái lại, cô ta nhếch môi cười khẩy, đôi mắt bên dưới hàng mi giả cong rợp ánh lên vẻ độc ác.
"Anh dại lắm. Để lộ mặt người yêu cho tôi biết. Con bé đó chết chắc rồi!"
Trước biểu cảm "nguy hiểm" của Vân, Nam Phương chẳng mảy may nao núng. Cậu ta thậm chí còn chẳng thèm đáp lời, rõ là không coi lời dọa dẫm của "vị hôn thê" ra cân nặng nào. Chỉ đơn giản nhìn qua đồng hồ rồi kéo vali đi tiếp vào khu vực làm thủ tục.
"Con bé đó chết chắc!" Ái Vân không thể theo vào, chỉ biết bắc hai tay thành hình loa, gọi với theo, nói cả bằng tiếng Việt, tiếng Đức lẫn tiếng Pháp, "Ich hab gerade Ferien!"
"Nhớ đi taxi về thẳng nhà, đừng có lang thang ngoài đường."
Là câu nói cuối cùng, Phương để lại cho Vân trước khi khuất dạng sau cửa check- in.
...
Hôm nay, Hà và Long là hai người cuối cùng ở lại sân bóng vào buổi chiều. Đầu học kỳ, như thường lệ đợt tuyển thành viên mới thứ hai trong năm lại diễn ra. Long giờ đây tuy không còn là thành viên chính thức nhưng với tư cách của một cựu đội trưởng giàu kinh nghiệm và được nể trọng vẫn nhận lời mời giám sát và đánh giá buổi tuyển chọn. Một phần lý do cũng là vì Nam phải gấp rút tham gia dàn dựng... sân khấu văn nghệ cho liveshow ca nhạc cuối tuần của trường.
"Thành viên mới năm nay, chất lượng có vẻ đồng đều, lại đông nữa. Tỷ lệ chọi cứ như thi đại học. Cứ thế này thì câu lạc bộ bóng đá sẽ lấn át tất cả các câu lạc bộ khác mất." Hà vui miệng nhận xét, trong khi ngồi lau bóng.
"Nếu vậy thì vị trí quản lý của cậu phải sánh với mấy ngành kinh tế ngân hàng." Long vừa thu bóng vào rổ, vừa mỉm cười.
Cậu ta không phóng đại. Năm nay nội số lượng con gái đăng ký làm quản lý đã bằng một phần ba số con trai đăng ký làm cầu thủ. Những cô nàng mơ mộng tuổi ăn tuổi lớn, rõ ràng đã coi việc gia nhập đội bóng của Minh Hà là một mánh khóe tiếp cận dàn hotboy cao ráo dáng thể thao của Gallet. Khỏi nói, nhìn một đám con gái mặc váy đồng phục mắt xanh mỏ đỏ đứng lố nhố trước bàn đăng ký, tân đội trưởng Cao Minh Trường đã muốn đập đầu vào bàn đến thế nào.
"CON GÁI ĐI CHỖ KHÁC CHƠI! Bắt đầu từ kỳ sau, quản lý đương nhiệm tốt nghiệp, đội mới bắt đầu tuyển quản lý mới!" Đội trưởng gượng dậy sau cú sốc, phũ phàng xua tay, đánh tan giấc mộng đẹp của hơn chục nàng thiếu nữ.

"Trường cứng nhắc quá." Hà thở dài, ném quả bóng cuối cùng đã được lau sạch vào rổ. "Tớ cũng đang định xin về hưu non, thấy cậu ta quả quyết thế lại ngại mở lời. Gì thì gì còn phải học thi đại học nữa chứ..."
"Về chuyện đó..." Long ngồi xuống bên Hà. "Cậu nghỉ đi cũng không sao, sắp tới cũng có người về giúp."
"Ai vậy?" Cô tròn mắt. "Sao tớ không biết?"
Yên lặng trong giây lát. Long tỏ ra chẳng vui vẻ gì khi tiết lộ.
"Trợ lý HLV trước đây. Cô ta đang ở năm thứ nhất đại học, buổi chiều có thời gian."
A, chính là cô gái ấy.
Cô gái đã từng chiếm được trái tim của Bảo Long, ở tại một khoảng thời gian nào đó trong quá khứ. Suy nghĩ này khiến cho tâm trạng của Hà như chùng xuống. Bóng ma của Hồng Như Nguyệt, đã tạo nên một khoảng lặng trong câu chuyện vẫn đang diễn ra rất tự nhiên giữa họ.
Hai người ngồi song song, ngay dưới một trong những chiếc ô che nắng được dựng bên đường biên. Long nhìn xuống mặt sân đang dần được nhuộm đỏ. Hà thậm chí không dám quay sang nhìn cậu, đành ngẩng đầu nhìn quanh, rốt cuộc ánh mắt lại dừng tại một ô cửa sổ phòng học, dãy nhà đối diện sân bóng. Đến giờ này thì ngoại trừ những nơi diễn ra sinh hoạt câu lạc bộ, hầu hết các lớp học đều đã đóng cửa. Điều đó khiến cho Hà nhớ ra vị trí ở tầng hai đó, chính là phòng học nhạc, cô chưa phải chưa từng lên đó bao giờ.
Ô cửa sổ khá lớn nhìn về hướng nam, được làm bằng gỗ, xây theo phong cách cổ điển hiện đang mở toang. Từ vị trí của Hà có thể nhìn thấy khá rõ Thủy Linh vừa uống trà đào trong hộp bằng ống hút, vừa nói chuyện điện thoại, hai má ửng hồng ngượng ngùng như một cô gái đang yêu. Khung cảnh cổ tích dễ thương, nhuộm trong màu nắng hoàng hôn càng khiến người ta ngơ ngẩn. Tuy vậy, vừa nhìn thấy hộp trà đào, Hà đã theo phản xạ quay sang Long.
Bảo Long mới đây còn trầm lặng, hiện đang cười. Đôi mắt dán lên ô cửa sổ. Long thở ra, có gì đó như là nhẹ nhõm.
"Tiêu chuẩn của cậu cao thật. Toàn thích hoa khôi." Hà không kìm được, buột miệng nói ra suy nghĩ thật. Giọng điệu cũng tự giác có phần cay đắng. "Chị Nguyệt cũng đẹp. Thủy Linh cũng đẹp."
Câu hỏi của Hà thật sự làm Long chững lại. Mắt đen sâu ánh lên vẻ... ngạc nhiên không giấu giếm.
"Không thể có chuyện đó được! Sao cậu lại nghĩ vậy." Dường như thế vẫn còn chưa đủ, cậu khẳng định thêm. "Không bao giờ. Tớ chỉ coi Linh như em gái thôi."
Sự quả quyết của Long khiến cho Hà có chút ngỡ ngàng. Điều gì khiến cho cậu ta chắc chắn được như vậy?
"Cậu thề đi." Ma quỷ, chính là ma quỷ trong lòng đã khiến cho Minh Hà nói ra câu đó.
"Thề." Không cần đến nửa giây, Long trả lời ngay. "Có cần viết giấy cam đoan không?"
Khi nói câu đó, Long nhìn thẳng vào Hà. Ánh mắt của cậu có một cái gì đó rất khó diễn tả, giống như khi cô đứng trước cửa phòng khách sạn của cậu ở Đà Nẵng. Rốt cuộc, cô lại... đỏ mặt, quay sang một bên né tránh.

"Cam đoan với tớ làm gì?"
"CẨN THẬN!!"
SOẠT!
Hà chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị đẩy ngã sang một bên. Vừa định thần lại, mở mắt ra mới thấy Bảo Long đè sấp trên mình, trong khi chịu trọng lượng của cán ô che nắng là chiếc ống kim loại khá lớn đổ ngang lưng.
Long đã phản ứng tương đối nhanh, khi thấy bóng râm cố định trên nền bê tông đột ngột ngả về phía trước. Nhìn bề ngoài, chiếc ô che nắng này không hẳn là cũ. Có khả năng chính là lỗi kỹ thuật lắp ráp, đã khiến cho chốt giữa cán ô trở nên lỏng lẻo, khiến cho phần trên không chịu nổi trọng lượng của tán ô quá lớn đã đổ rạp.
Hà ngã xuống đất, ngoài việc hơi ê ẩm thì cũng không thấy đau, vì Bảo Long gần như đã che chắn toàn bộ, ngay cả phía sau gáy Hà cũng được Long dùng tay đỡ, để đầu cô không phải tiếp xúc với mặt đất.
Hà đang lo lắng, thì lại nghe Long lên tiếng trước.
"Có sao không?"
... khiến cho cô cũng cảm thấy yên tâm. Rốt cuộc, nguy hiểm đã qua đi thì hai người lại ở trong tư thế khá... nhạy cảm. Cậu hoàn toàn nằm đè lên phía trên cô, sau câu hỏi lại còn mặt đối mặt, cách nhau chưa đầy một gang tay. Tệ nhất là, phần thân trên của cả hai người bị che phủ hoàn toàn bởi tán ô rộng màu xanh vừa gãy xuống.
Từng ấy năm quen biết, họ đã bao giờ được gần nhau như thế này chưa? Suy nghĩ này khiến cho Hà như muốn ngừng thở.
"Không... tớ không sao. Còn cậu?" Cô lúng túng chữa ngượng. "Đứng lên xem có bị thương ở đâu không nào?"
Bảo Long không có vẻ gì là muốn đứng dậy. Cũng không có ý định trả lời. Trong khoảnh khắc đó, Hà cảm thấy như có một dòng điện chạy qua người, khi nhận ra cái ánh mắt cậu ta nhìn mình như muốn thôi miên. Đen sâu hun hút. Giống như cái nhìn ở Đà Nẵng. Không, còn hơn thế nữa...
Cô biết chắc cậu ta đang muốn làm gì, khi từ từ cúi xuống. Đây không phải là lần đầu tiên, Hà đứng trước một người con trai có ý định đó. Chỉ có điều, lần này, dù trái tim đập điên loạn trong lồng ngực, cô cũng không có ý định né tránh.
Hà vừa hồi hộp nhắm mắt lại, thì chuông điện thoại lại vô tình vang lên, khiến cho cô giật thót.
Chỉ bằng một hồi chuông, mọi chuyện đã biến tan chỉ như một giấc mơ. Long đơn giản ngồi dậy, dẹp đống tàn tích là chiếc ô gãy hỏng qua một bên. Trong khi Hà lục lọi ba lô để tìm điện thoại di động.
"Nam Phương? Là cậu?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.