Một tuần sau Hứa Thường Ninh mới biết Nhan Vũ và Bách An quen nhau, hắn gào khóc om sòm chừng mấy ngày, cuối cùng bị lão Trương xách về cho một trận nhớ đời. Hắn ăn một trận phạt, cuối cùng cũng trở nên ngoan ngoãn, nhưng lại bắt đầu lảm nhảm ‘Nếu muốn trói chặt một người đàn ông, đầu tiên phải trói chặt nửa người dưới của hắn’, ngầm lôi kéo truyền thụ ‘Thụ thuật’ cho Nhan Vũ. Nhan Vũ không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là tạm thời qua nhà Bách An tị nạn.
Từ lúc còn nhỏ Nhan Vũ đã bắt đầu ở riêng, thói quen được duy trì nhiều năm, xa nhau thì anh làm chuyện của anh, em làm chuyện của em, nhưng một khi ở bên nhau, các loại xung đột bất đồng bắt đầu nhen nhóm —
Ví dụ như Nhan Vũ rất thích dùng di động trước khi ngủ, nhưng Bách An lại quy định 11 giờ phải ngủ. Mỗi ngày đến thời gian này, cậu và Bách An đều trình diễn một hồi giằng co, kỹ năng làm nũng dốt đặc cán mai lại phát huy mãnh liệt vào thời điểm này, kết cục là Bách An thường xuống nước, cho phép cậu kéo dài thời gian tối đa là nửa giờ. Nếu không chịu ngủ, Bách An sẽ áp dụng thủ đoạn cưỡng chế khiến cậu mệt mỏi thiếp đi.
Lại như trước đây Nhan Vũ thường đến quán bar uống rượu, không khiến người khác say sẽ không về. Nhưng kể từ khi ở chung với Bách An, số lần uống rượu bị hạn chế đến mức một tuần chỉ được uống một lần, cho dù đi uống rượu cũng phải là hai người đi chung. Mỗi lần hai người cùng đến quán bar, Bách An sẽ ngồi bên cạnh cậu, các bạn của Nhan Vũ uống được vài ly là bắt đầu giả vờ say, giả vờ y như thật, không một sơ hở. Nếu Nhan Vũ không biết rõ tửu lượng của họ thì sẽ thật sự bị bọn họ gạt.
Vì chuyện này mà Nhan Vũ và Bách An từng tranh luận vài lần, chờ đến khi cậu nói rách cả họng, Bách An sẽ nhẹ nhàng nói một câu ‘không thể’. Nếu cậu còn muốn phản biện, Bách An sẽ đặt sách xuống bàn, đi về phía cậu, đặt cậu ở một nơi nào đó hung hăng làm một hai đợt, chờ đến khi cậu mệt mỏi nằm trong lòng Bách An thì mới phát hiện bản thân bị ép phải đồng ý sẽ gặp bạn bè ở quán trà mà không phải là quán bar.
Quán trà có gì vui!!! Mọi người trổ tài thi từ ca phú, bàn luận lý tưởng đời người sao!!!
Nhan Vũ không quen bị quản thúc, bị Bách An quản lý như thế sao mà chịu được? Cậu từng nghĩ tới vùng lên phản kháng, chỉ tiếc là không kiên trì tranh đấu, Bách An chưa mở miệng mà cậu đã thất bại phân nửa, nhiều lần kháng nghị không có kết quả, không thể làm gì hơn là tự bắc thang leo xuống, tự an ủi bản thân: Bách An cũng vì tốt cho cậu mà, nếu như trước đây một tuần có ba bốn ngày đắm chìm trong quán bar sẽ mau già.
Vì vậy không nhịn được cũng chỉ có thể nhịn.
Ngoại trừ hai chuyện này, ở những mặt khác bọn họ vô cùng hòa hợp, nhất là về mặt sinh hoạt tình dục, hòa hợp đến mức không thể hòa hợp hơn. Trong nhà, chỗ nào cũng đều có vết tích làm tình của bọn họ, số lần vô cùng nhiều, Nhan Vũ không còn rụt rè như ban đầu, lúc sướng đến mê muội thì gì cũng dám kêu, có một lần cậu tò mò gọi một tiếng ‘ông xã’ để xem phản ứng của Bách An, tối hôm ấy cậu chìm nổi trong bể dục vọng đến ba bốn giờ sáng, bị ôm đi tắm rửa lúc nào cũng không biết. Cậu ngủ thẳng giấc đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy, từ đó về sau, cậu thu liễm đi nhiều, không còn tò mò như trước nữa.
Bách An rất dễ nói chuyện, dường như Nhan Vũ muốn gì anh cũng cho, đồ của Nhan Vũ trải dài từ phòng tắm, phòng khách đến phòng ngủ, khiến ‘phòng thí nghiệm’ không nhiễm một hạt bụi có thêm chút sức sống, trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Nhan Vũ không thích bị người khác chăm sóc tỉ mẩn như thế, cậu học nấu ăn nhưng thiên phú có hạn, với tài nghệ của cậu mà nói thì làm bữa sáng đã là cực hạn, đa phần đều là Bách An xuống bếp.
Một tháng trời ngủ sớm, dậy sớm, ít uống rượu, rời xa thức ăn bên ngoài, kết quả chính là mập hai ký rưỡi.
Lúc tuyết đầu mùa rơi, Bách An và Nhan Vũ cùng ra ngoài giẫm tuyết. Một tháng nay Nhan Vũ chịu đựng các loại ‘ngược đãi’, vo một nắm tuyết trên đất, hất mày nhìn Bách An. Cậu hỏi: “Nếu em nện nắm tuyết này lên người anh thì sao?”
Bách An nhìn gương mặt Nhan Vũ sáng rực dưới trời tuyết: “Em thử xem.”
Nhan Vũ cầm nắm tuyết đầy suy tư, ánh mắt nhìn Bách An từ trên xuống dưới.
Trước đây Nhan Vũ quen không ít bạn gái, cũng từng có vài bạn giường, 80% đều là quen được hai ba tuần thì chia tay, ít ai kéo dài hơn một tháng, cuối cùng cũng sẽ vì cậu cảm thấy khủng hoảng mà đường ai nấy đi.
Nhưng cậu và Bách An đã sống chung một tháng, còn bị quản chặt như vậy nhưng cậu không những không muốn chia tay mà còn càng ngày càng thích.
Lúc im lặng thì lạnh như hồ băng, lúc dịu dàng lại ấm áp như gió xuân, ở mặt nào Bách An cũng đều phù hợp với thẩm mỹ của cậu.
“Bỏ đi, em không nỡ.” Quả cầu tuyết bị ném vỡ tan trên đất, Nhan Vũ vẩy nước trên tay, sau đó để lên môi hà hơi mấy cái.
Bách An mỉm cười, nắm bàn tay ướt nhẹp kia rồi nhét vào túi áo, mặc cho bàn tay lạnh lẽo của Nhan Vũ hấp thụ ấm áp trên tay anh.
Hai người đứng đối nhau, đôi môi cuốn lấy vô cùng tự nhiên. Nụ hôn qua đi, hai người dọc theo lề đường lát đá, để lại phía sau một chuỗi dấu chân quấn quýt, bị tuyết tùy ý rơi xuống che lấp.
Trung tuần tháng mười hai, Nhan Vũ và Bách An bắt đầu bàn bạc đi du lịch mừng năm mới, trong đó Nhan Vũ phụ trách mơ mộng lung tung, Bách An phụ trách lựa chọn phần thực tế nhất trong đống suy nghĩ hão huyền của Nhan Vũ để lên kế hoạch. Đúng lúc này, đạo diễn gọi điện thoại tới, thông báo về bộ 《 Tình yêu thầm lặng 》được viết riêng cho hai người sẽ được phát hành vào lễ Giáng Sinh.
Theo giới thiệu của V Quyển về《 Tình yêu thầm lặng 》 trong trailer ngắn ngủn chỉ mười giây, cảnh tượng Bách An và Nhan Vũ ôm nhau ở cổng trường, hôn môi trên xe và trong phòng ngủ chợt lóe lên, còn sáu bảy giây sau đều là hình ảnh Bách An cởi quần áo. Từng cúc áo được mở, ống kính xoay tròn, sau một câu ‘Anh ơi’ đầy kiềm nén của Nhan Vũ, hình ảnh rơi vào bóng đêm, hai hàng chữ nổi lên, hàng trên là tên phim, hàng dưới là ‘Ngày 25 tháng 12 công bố, xin chờ đợi ra mắt’.”
Có lẽ là ở V Quyển chưa từng xuất hiện loại thông báo này, có lẽ là giá trị nhan sắc của Bách An và Nhan Vũ chính là bản hoàn hảo nhất trong tưởng tượng của mọi người, hoặc là bọn họ rất được mọi người ở V Quyển quan tâm, sau hai mươi bốn giờ trailer không lộ chút da thịt đạt lượt chia sẻ vượt quá tám mươi vạn. Sau ba mươi tám giờ, đột phá trăm vạn. Bốn trạm ở V Quyển đều bị《 Tình yêu thầm lặng 》chiếm cứ.
Nhiều năm sau đó, cho dù V Quyển càng ngày càng lớn mạnh nhưng không bao giờ xuất hiện một bộ phim hiện tượng như thế nữa.
Nhan Vũ tua đi tua lại cảnh Bách An cởi quần áo hơn mười lần, quay đầu hỏi anh: “Lúc đó anh đang nghĩ gì?”
Bách An đang lật trang xem sách du lịch, nghe vậy bèn nói: “Nhớ em.”
Nói đến đây, Nhan Vũ tâm huyết dâng trào, ném máy tính sang một bên. Cậu đi vòng qua ghế ôm cổ Bách An, cắn tai anh, bức cung: “Nói, người anh nhắc đến trong phỏng vấn có phải em không?”
“Ừ.”
“Anh cố ý đúng không?”
“Ừ.”
Nhan Vũ đắc ý: “Em biết mà.”
Đang dương dương tự đắc, cậu lại nhớ đến lời Bách An từng nói trong phỏng vấn: “Vậy anh nói muốn nuôi mèo là có ý gì?”
“Đi Ý không?” Bách An bỗng nhiên hỏi.
“Đi!” Cậu hỏi tiếp: “Anh thích mèo sao? Có muốn nuôi một con không?”
“Đã có rồi.”
“Hả? Ở đâu?”
“Iceland thì sao?”
Nhan Vũ lập tức bị thu hút: “Iceland có gì vui?”
“Có cực quang*.”
(Cực quang: Hiện tượng sinh học sinh ra ở vùng vĩ độ cao, càng lên cao không khí càng loãng)
“Đi đi đi!”
Cậu bám lên lưng Bách An tích cực đề nghị, về chuyện Bách An nuôi mèo ở đâu thì đã sớm bị cậu vứt đến chín tầng mây rồi.