Đơn Phương

Chương 7



Đôi khi bên anh, em mong được gần anh mãi,

Đôi khi em tin, rằng em đã thầm yêu.

Mà sao khi bên nhau, em không thấy ngượng ngùng,

Còn sao khi xa anh, lòng em không thấy nhớ nhung…

Tôi đạp chăn ra, liên tục trở mình trong tiếng gió mùa Đông Bắc rít gào trên những cành ổi xào xạc ngoài cửa sổ. Giọng ca sâu lắng của Trần Thu Hà vẫn đều đặn phát ra từ máy nghe nhạc. Buồn đến day dứt.

Cả ngày hôm nay tôi luôn ở trong tâm trạng rối bời. Cảm giác tội lỗi, hối hận, rồi dằn vặt, hoang mang… cùng lúc kết thành tấm lưới thật dày, cứ bó chặt lấy lồng ngực tôi mà ghì xiết. Thì ra bấy lâu nay, tôi hoàn toàn chỉ là một đứa con gái xấu xa và vị kỷ như vậy. Không dám đối mặt với Minh, với lý do không muốn Việt buồn ư? Không muốn Việt can hệ với Minh, vì lo lắng cho cậu ư?

Dối trá!

Dối trá đến kinh tởm!

Nhận tình cảm của Việt, thản nhiên cho rằng chỉ cần ném lại cho cậu chút quan tâm coi như xong ư? Ở bên cạnh Việt, tự bao biện rằng rồi mình sẽ sớm thích cậu ấy thật lòng ư?

Trơ trẽn!

Trơ trẽn đến buồn nôn!

Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy căm ghét chính bản thân mình đến thế! Ánh mắt đau thương của Việt lúc tôi cự tuyệt nụ hôn của cậu, có lẽ suốt cả đời này tôi cũng không sao quên được. Thà rằng Việt giận dữ, trách móc, hay gắt gỏng. Ít ra như vậy, tôi còn cảm thấy lòng mình nhẹ bớt đi phần nào.

Nhưng tất cả những gì cậu làm lúc ấy chỉ là cười, là nhận hết lỗi về mình, là vỗ về an ủi tôi… Ngay cả khi bị tổn thương như vậy, mà Việt vẫn có thể dằn lòng xuống để nghĩ cho cái kẻ đáng khinh là tôi này…!



Tối nay, Việt đã không gọi điện.

Tôi đứng trước máy điện thoại, nâng lên rồi đặt xuống cả chục lần. Lần thứ hai trong đời, tôi thấy lại cảm giác sợ hãi thuở trước. Tôi sợ Việt sẽ không bắt máy. Tôi sợ cậu sẽ lạnh nhạt với tôi. Tôi sợ phải nghe sự lặng im đến nghẹt thở.

Xét cho cùng, đến tận lúc này rồi mà tôi vẫn chỉ là một kẻ ích kỷ và hèn hạ.

Lâu lắm tôi mới lại khóc. Nước mắt cứ trào ra giàn giụa, không sao ngừng được.

Một đêm nữa sau cái ngày bị Minh từ chối kia, tôi thức trắng.

***​

“Ơ kìa… Mai?”

Vừa nghe tiếng đóng cửa lạch xạch, tôi đã lập tức đứng ngay dậy. Việt mới dắt xe ra khỏi cửa, nhìn thấy tôi, cậu vội vàng gạt chân chống xuống, sốt sắng hỏi:

“Sớm thế này, sao lại ngồi đây? Chẳng phải ở nhà đợi, lát tớ qua đón liền sao?”

Tôi không dám ngẩng mặt lên nhìn Việt. Sau một đêm không ngủ lại còn tắm mình trong nước mắt, hai mắt tôi đã sưng húp, giờ đến mở ra cũng khó khăn. Trời còn chưa sáng, tôi đã rời giường, bắt xe bus đến đây rồi cứ thế ngồi bó gối trước cổng nhà đợi cậu.

Trong đầu tôi lúc ấy chỉ có duy nhất một ý nghĩ, bằng mọi giá phải gặp Việt, phải xin lỗi cậu ấy.

Một khi trong lòng tôi vẫn còn hình bóng của Minh, vẫn còn dao động khi ngày ngày phải đối mặt nhau như vậy, thì tôi sẽ còn vô tình làm tổn thương Việt nhiều.

Chi bằng...!



Tôi ôm chặt túi xách trong ngực, như muốn dồn hết mọi can đảm của mình vào những gì sắp nói.

“Việt… Tớ… Tớ xin lỗi cậu!” Tôi cúi gằm mặt xuống. “Tớ thực sự xin lỗi cậu! Tớ thật tồi tệ, đã làm ra những điều không thể nào tha thứ được. Tớ biết rõ Việt thích tớ, quan tâm tớ, vậy mà vẫn làm tổn thương cậu, vẫn khiến cậu phải đau lòng. Dù có nhiều thứ không phải chỉ nói một lời xin lỗi là xong, nhưng tớ vẫn muốn nói. Rằng tớ đã sai rồi! Tớ rất hối hận!”

Việt mở to mắt nhìn tôi. Có vẻ như cậu hoàn toàn bất ngờ trước những gì vừa nghe được.

“Mai! Chuyện này…”

“Việt, đúng là tớ thích Minh. Tớ từng rất thích cậu ấy, ngay từ lần đầu gặp hồi đầu năm lớp 6. Nhưng đó chỉ là tình cảm đơn phương từ một phía mà thôi. Tớ đã rất đau khổ. Lên cấp ba lại tình cờ chung lớp chung trường, ngày ngày phải đối mặt với cậu ấy làm cho tớ vô cùng ngột ngạt. Tớ muốn quên Minh, tớ không muốn phải tiếp tục đau đớn nữa, nhưng cậu ấy vẫn cứ đứng yên ở đó. Tớ chỉ có thể giả vờ bỏ đi trước mắt, mà không làm sao để nó phôi phai được trong tim.”

Tôi nói một hơi, không để Việt chen vào dù chỉ một lời nào. Lần đầu tiên, tất cả mọi góc khuất trong lòng tôi được phơi bày ra giữa thanh thiên bạch nhật. Bụng cũng quặn lên, và tôi chỉ muốn được ngồi thụp xuống. Tôi rất sợ! Sợ khi nói ra những điều này, Việt sẽ càng thêm ghét, rồi coi thường tôi. Sợ phải thừa nhận với Việt, và hơn tất cả, là với chính mình, rằng tình cảm dành cho Minh vẫn còn nhiều như thế. Mỗi lời thốt ra là một lần tôi thấy tim mình nghẹn lại, không tài nào thở nổi. Nhưng tôi phải nói! Tôi không muốn cứ tiếp tục dối mình, dối cậu, để cả hai cùng chìm trong thứ hạnh phúc giả tạo này. Tôi không muốn để cho sự yếu đuối và hèn nhát của mình tiếp tục làm tổn thương Việt nữa!

Hai tay tôi ghì chặt túi xách đến tê cứng, còn nước mắt lại rơi xuống dưới đất, từng giọt, từng giọt, tí tách như mưa.

“Được cậu quan tâm, tớ rất vui. Cậu tốt bụng, tử tế, lại yêu thương tớ nhiều như vậy, tớ thực sự cảm động vì tấm lòng của cậu. Tớ đã mong mình có thể thật tâm thích cậu như cậu đã thích tớ. Tớ cũng cho rằng chỉ cần có cậu ở bên cạnh thế này thôi đã là điều hạnh phúc lắm rồi. Tất cả những suy nghĩ ấy đều là sự thật! Nhưng không hiểu sao khi đối mặt với Minh, tớ vẫn cứ vô thức mà đau nhói. Có lẽ hình ảnh của cậu ấy đã ăn sâu vào tim tớ, đến mức chỉ cần nhác qua thôi cũng không thể chịu đựng được, dù biết cứ như vậy sẽ làm cậu buồn… Tớ là một đứa con gái tồi tệ, không xứng đáng với tình cảm của cậu! Tớ xin lỗi vì đã phụ lòng cậu! Tớ vô cùng xin lỗi!”

“Cậu… Đừng nói nữa!”

Lần đầu từ lúc quen nhau đến giờ, Việt đã gắt lên một câu. Nguyên chiếc ba lô trên vai còn chưa bỏ xuống, cậu mạnh mẽ ghì chặt tôi vào trong lòng. Hai cánh tay khỏe khoắn run lên, và tôi nghe thấy tim cậu đập rất nhanh và mạnh.

“Không cần phải nói thêm lời nào nữa… Tớ hiểu. Mọi thứ tớ đều hiểu cả! Là tớ không tốt! Dù có vỗ ngực tự nhận rằng chỉ cần được theo đuổi cậu là đủ rồi, nhưng khi biết người cậu từng thích là Minh tớ vẫn không thể kiểm soát được lòng mình mà phát ghen với gã đó. Tớ không hoàn hảo như cậu nghĩ đâu, Mai! Nỗi sợ mất cậu đã khiến tớ trở nên tham lam hơn, nhỏ nhen hơn rất nhiều. Vì thế nên tớ đã… tớ đã…”

Phải khổ sở đến mức nào con người ta mới có đủ dũng khí để thừa nhận những khoảnh khắc yếu đuối chôn sâu trong lòng mình như thế?!

Chúng tôi đã đau đớn đến mức nào mới dám quyết định sẽ phô bày sự xấu xa và đố kị của mình ra với nhau?!

Tôi cũng chẳng rõ nữa… Chỉ biết rằng buổi sớm hôm đó, Việt đã giữ tôi trong lòng rất lâu. Cho đến khi những dòng lệ trên má tôi đã ngừng chảy. Cho đến khi tôi lẳng lặng gỡ tay cậu ra, rồi quệt nước mắt mà nở một nụ cười méo xệch với cậu.

“Mình… chia tay nhau đi…!”

Mùa đông cuối cùng của quãng đời học sinh cứ thế trôi qua.

Lê thê và buốt giá…

***​

“Sao dạo này thằng Việt nó không tới đón mày đi học nữa hả?” Mẹ cất tiếng hỏi khi tôi đang lọc cọc dắt xe đạp ra khỏi cửa.

“À… Cậu ấy đang bị… đau chân ạ.” Tôi chột dạ, trả lời qua quýt.

“Chứ không phải hai đứa giận dỗi gì à?”

“Không! Không hề! Thôi chào mẹ, con đi học đây!”

Tôi vội vàng ném lại sau lưng lời nói dối trắng trợn rồi nhảy lên xe, đạp mất hút. Thực ra cũng không hẳn là nói dối, đúng là bọn tôi không phải đang giận dỗi gì thật. Mà là, đã… “xù” hẳn nhau rồi thôi.

Sau lời chia tay chóng vánh vào sáng sớm ngày hôm ấy, tôi đã quay lưng bỏ chạy khỏi con ngõ nhà cậu. Tôi không dám đợi phản ứng của Việt. Tôi sợ phải nhìn thấy nét bi thương trên khuôn mặt cậu. Tôi sợ Việt sẽ lại níu kéo. Tôi sợ mình sẽ lại mềm lòng.

Không.

Không đúng.

Là tôi sợ, mình sẽ lại khóc, sẽ không chịu được sự mất mát này mà rút lại lời nói vô tình vừa rồi...

Nhưng Việt đã không đuổi theo. Cậu cũng không đến lớp ngày hôm đó, bỏ cả học thêm. Hôm sau, Thắng kéo tôi ra hỏi riêng mới biết Việt đã lang thang trên hồ Tây đến tận tối mịt mới về nhà, bị bố mẹ mắng cho một trận té tát.

“Cậu nhìn cũng biết rồi đấy. Mấy ngày nay tâm trạng nó rất tệ. Bọn tớ hỏi thế nào cũng không chịu trả lời. Nếu có gì hiểu lầm cứ mạnh dạn nói thẳng với nhau là được. Sao lại phải…”

Thắng bỏ lửng câu nói, cố nén xuống một tiếng thở dài. Còn tôi chỉ biết cắn chặt môi quay đi. Biết nói gì đây khi hai chúng tôi chia tay không phải vì hiểu lầm nhau, mà ngược lại, vì đã hiểu nhau quá rõ.

Tôi đành cúi đầu lên tiếng nhờ Thắng cùng mấy cậu trong nhóm quan tâm khuyên nhủ Việt giúp mình. Sắp thi học kỳ rồi, đây lại còn là năm cuối cấp quan trọng…

Đến cả tư cách an ủi cậu ấy giờ đây, tôi cũng chẳng còn nữa rồi…!



“Này Mai! Cậu với Việt có chuyện gì à? Bọn nó đang đồn ầm lên là cậu bắt cá hai tay kia kìa!”

Phương túm lấy áo tôi khi hai đứa vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cả tuần nay, tôi với Việt không nói chuyện với nhau câu nào. Chắc hẳn không chỉ có Phương là nhận ra sự kỳ lạ đó.

“Bắt cá hai tay?”

“Ừ! Thì sau hôm hai anh chàng đấu bóng trong giờ thể dục ấy, cậu với Việt tự dưng chẳng đi chung nữa. Tụi bà tám trong lớp lập tức khẳng định lý do có liên quan đến Minh. Thiệt tình… Đồn đại vớ vẩn! Trước giờ cậu lạnh nhạt với lớp trưởng thế nào tớ đây rõ nhất! Làm gì có chuyện!”

“Cũng không hẳn là đồn đại đâu…”

Tôi cười khổ nhìn Phương rồi buồn bã bỏ đi. Để lại Phương vẫn đang trợn mắt, đứng chết trân tại trận.

***​

Thời gian chậm chạp trôi đi, hai chúng tôi gần như đã trở thành người xa lạ. Có lẽ Việt đã sớm nghĩ thông mọi chuyện, mà cũng có thể vì tôi đã diễn vai kẻ bạc tình quá đỗi xuất sắc. Không còn bộ dạng ủ rũ như hồi mới chia tay nữa, cậu quay trở lại làm một anh chàng bàn cuối vô tư vui vẻ. Cứ như thể một năm quen nhau kia chưa từng có, và Việt cũng chưa từng yêu thích hay bị tổn thương bởi một đứa mang tên tôi.

Những lúc đứng trên hành lang nhìn cậu đùa giỡn với bạn bè, hay cầm bóng đập bồm bộp trên sân tôi mới hiểu, thì ra Việt bình thường vốn tràn đầy năng lượng là thế. Nụ cười của cậu rạng rỡ như tia nắng hiếm hoi rọi qua những đám mây âm u, khiến cho cõi lòng đã sớm tê tái của tôi cũng bất giác ấm lại…

Cuộc sống của Việt nếu không có tôi, chắc sẽ tươi vui lắm.

Cuộc sống của Việt nếu không có tôi, chắc sẽ thoải mái lắm.

Cuộc sống của Việt, chính ra là, không nên có tôi…!

Nhìn theo quả bóng màu cam đang xoay tròn trên tay cậu, đầu óc tôi tức khắc cũng trở nên trống rỗng.

Việt đã quên tôi rồi. Mỗi ngày đều vui vẻ thế kia, chẳng phải khổ tâm hay lo lắng chi nữa. Tôi nên thấy mừng cho cậu mới phải.

Đúng thế.

Dứt khoát là…

... phải thấy mừng rồi…!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.